Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 64

Đần độn bước khỏi trung tâm hội trường, Tiếu Trác Hy đứng trên đường mòn ra khỏi sân trường, nghe thấy thanh âm hoan hô náo nhiệt cùng âm nhạc từ hội trường vọng lại, đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, trong lòng cũng quặn thắt từng trận đau đớn.

Chuyện tình chính mình trăm phương ngàn kế tìm cách lừa gạt giấu diếm, hóa ra người ta đã sớm biết.

Vậy mà cậu vẫn cứ mãi sợ hãi người kia sau khi biết thân phận của cậu sẽ cảm thấy tức giận.

Hiện tại ngẫm lại, cậu quả thực là ngu xuẩn mà...

Vì nơm nớp lo sợ, sợ sẽ làm lộ, không dám cùng lúc mở hai acc cùng một lúc làm hoạt động... nói không chừng những lúc ấy, tên kia ngồi trước máy tính, cười nhạo cậu đến vui vẻ muốn chết.

Cậu đã bảo mà, một người nam nhân, làm sao có thể mạc danh kỳ diệu mà đi thích một người đồng tính như vậy chứ?

Nếu cậu không phải Tiêu Tiêu Vũ Hề, anh cũng không phải Cá Mực Nướng, loại chuyện như vậy có lẽ còn có khả năng xảy ra-- có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cậu lần lữa mãi không muốn cho anh biết thân phận thật của mình....

Nhưng, hóa ra là... chuyện mình cố sức giấu diếm, đến một chút ý nghĩa cũng không có...

Vưu Khinh Vũ đã sớm biết cùng là cùng một người.

Nếu sớm biết, vậy lúc trước tại sao có thể tự nhiên mà một tiếng vợ ơi hai tiếng vợ à đến như vậy chứ, có lẽ nhìn bộ dạng tức giận hổn hển của mình, nhất định là nhìn thật cao hứng đi...

Tại sao có thể chỉ vì trả thù mà tùy tùy tiện tiện nói ra lời như thế chứ...

Nếu đổi lại là cậu, nhất định làm không được...

Tiếu Trác Hy trong đầu vẫn vang vọng một đống ý nghĩ, kỳ thực mới nãy, nội dung hai người kia nói với nhau, cậu cũng không phải là nhớ rõ ràng lắm, nhưng trọng điểm là vẫn có thể túm ra được.

"Tôi cảm giác thế nào liên quan gì tới cậu...Cho dù tôi có đùa giỡn với cậu ấy..."

Tiếu Trác Hy cảm thấy trái tim mình từng trận từng trận nhói lên, trên mặt cũng cảm thấy lạnh một trận, tùy tiện dùng tay lau một cái, mới phát giác, bản thân thế mà đã chảy nước mắt.

Tùy ý lau lung tung một phen, Tiếu Trác Hy bước ra cửa trường.

Trường của Tiền Mặc tuy nằm ở ngoại thành, nhưng ở cửa trường học vẫn là có vài chiếc taxi lẻ loi đậu đó chờ kiếm khách. Tiếu Trác Hy tùy tay vẫy một chiếc rồi mở cửa ngồi vào, lại nói với tài xế địa chỉ nhà mình.

Nơi này tuy là cách trường học Tiếu Trác Hy khá xa, nhưng lại gần hơn nếu muốn vào nội thành.

Xe vừa mới chạy đi, cách trường không xa lắm, di động của Tiếu Trác Hy liền chấn động vang lên.

Lôi ra nhìn, liền thấy trên màn hình ba chữ "Tên cá chết" nhấp nháy, khiến ánh mắt cậu lại một trận ê ẩm.

Tay cũng không do dự ấn vào phím từ chối nghe, sau đó Tiếu Trác Hy liền trực tiếp kéo tên của Vưu Khinh Vũ vào sổ đen.

Lại dò tìm số của Tiền Mặc, bấm gọi đi.

Tiền Mặc rõ ràng cũng đang tìm cậu, ngữ khí thực lo lắng "Uy, thằng quỷ, mày chạy đi đâu vậy?"

"Tao đi chỗ nào mặc kệ tao, mắc mớ gì mày!" Tiếu Trác Hy đang hậm hực, nói chuyện cũng không lưu tình "Lão tử chính là nói cho mày biết, chúng ta chơi đủ rồi, mày cứ việc cùng tên hỗn đản Vưu Khinh Vũ đó yêu nhau đi!"

Tiếu Trác Hy nói xong lời này, liền cúp điện thoại, tiếp theo trò cũ ặp lại, moi pin di động ra, màn hình ngay lập tức đen kịt.

Đã không có công cụ liên lạc, dọc đường đi đều một mực im lặng.

Nhưng đến dưới lầu nhà mình rồi, cậu lại có chút chần chờ cước bộ.

Loại thời điểm này mà về nhà, chắc mẩm không tránh được bị hỏi này nọ một phen, lại thêm tình trạng hiện tại của cậu, phỏng chừng là bảo mới vừa ở ký túc xá của Tiền Mặc ở vài ngày mới trở về, phỏng chừng chẳng ai thèm tin.

Tiếu Trác Hy thở dài, lại moi moi túi quần... phát giác ví tiền cũng để quên ở ký túc xá Tiền Mặc, bên trong túi chỉ còn lại một ít tiền lẻ còn thừa lúc mua cơm trưa ăn, mới nãy hên là vừa vặn đủ tiền xe, bây giờ còn thừa lại đúng hai tờ một tệ.

Đừng nói khách sạn, chạy ra Net ở một đêm cũng không đủ.

Tiếu Trác Hy lần nữa móc di động trong túi ra, lắp lại pin vào, bấm nhật ký điện thoại, lựa số vừa mới gọi gần nhấ t gọi đi.

Bên kia rất nhanh liền đón nghe, thanh âm Tiền Mặc rõ ràng lo lắng hơn so với mới nãy, nói chuyện cũng không thèm dừng lại để thở "Mày nghe tao nói cái đi tao là bị tên cá chết quỷ sứ hỗn đản kia bày trò làm sập bẫy a, sau tao không dám nói cho mày biết là sợ mày giận tao a mày đừng tắt máy cũng đừng tức giận nữa mà blablabla..."

Tiếu Trác Hy ở bên đây nghe mà vứt cho cái xem thường, mở lời cắt ngang "Được rồi, cho mày cơ hội lập công chuộc tội, mau đến dưới lầu nhà tao đón tao!"

Về bên phía bánh mì, trong lòng cậu cũng đại khái đoán được chín phần mười câu chuyện, chẳng qua nghĩ đến bản thân lại đi giúp tên cá chết kia lừa gạt anh em của mình, liền nhịn không được mà cảm thấy nộ hỏa.

"A?" Tiền Mặc sửng sốt một lúc "Mày chạy về nhà sao?"

"Đừng nhiều lời nữa, mày tốt nhất là đi cho mau!" Tiếu Trác Hy vẫn chưa hạ cơn tức, cũng lười giải thích "Còn nữa, mày dám nói với Vưu Khinh Vũ một lời nào nữa đi, lão tử tuyệt giao với mày thực đấy!"

"Rõ rõ, tao lập tức đến, chờ tao lát!" Tiền Mặc nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.

Hiện tại đã là cuối mùa hè, tuy rằng lúc ban ngãy mặt trời vẫn là lấp lánh treo cao, nhưng vào gần ban đêm, quả thực không khí có chút lạnh.

Tiếu Trác Hy mặc trên người là áo tay ngắn kèm quần short, đợi đến lúc Tiền Mặc chạy tới thì, cậu đã ôm người co ro thành một đoàn ngồi trên bậc thang.

"Tao thấy mày như thế nào có vẻ đáng thương quá vậy a..." Tiền Mặc thần tình bi thương.

Tiếu Trác Hy liếc mắt nhìn Tiền Mặc một cái, lập tức đứng dậy, không chút khách khí lột áo lạnh của bạn mình xuống, khoác lên người mình.

Mãi cho đến khi cùng Tiền Mặc về nhà, vẫn còn là một bộ nghênh ngang kiêu ngạo, không thèm để ý đến kẻ khác.

Tiền Mặc vốn cũng đang chột dạ, thấy cậu không nói lời nào, cũng không dám tùy ý mở miệng, chỉ có thể hết sức khổ sở cẩn thận mà theo sau.

Tiếu Trác Hy một đường như mọi khi, chui vào phòng tắm, tắm một cái cho sạch sẽ rồi leo lên giường Tiền Mặc nằm, rốt cuộc mới chịu mở kim khẩu "Tên đó biết tao là Tiêu Tiêu hồi nào?"

Tiền Mặc hồi tưởng lại, rất là thành thực mà trả lời "Quên rồi... nói chung biết rất sớm!"

"Quên... kháo, mày như thế nào không quên giúp tên đó giữ bí mật a!" Tiếu Trác Hy mạnh mẽ từ trên giường bật dậy, một cái gối lập tức bay qua.

"Tao thực sự muốn nói mày biết lắm a... Mỗi lần nhắc tới là mày kêu sẽ phá hư tính phúc cả đời của tao, ai còn dám nói chứ!" Tiền Mặc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tiếu Trác Hy buồn bực "Mày còn lắm mồm, thực muốn lão tử thiến à?"

"Kháo, được rồi, tao trầm mặc vậy..." Tiền Mặc thực thức thời mà câm mồm.

Tiếu Trác Hy lật úp người lại, vùi mặt vào chăn mền "Hỗn đản, tao biết mà... nhất định là tên đó đã sớm biết... Có phải tao rất ngu hay không?"

Tiền Mặc do dự một lúc, leo lên giường nằm xuống kế bên cậu "Uy, mày không phải alf đang khóc đó chứ?"

"Không có!" Tiếu Trác Hy lập tức trả lời, nhưng tay nắm chặt drap giường lại càng mạnh hơn."

"Mày thực sự thích tên đó vậy sao? Kháo, tên đó có cái gì tốt chứ, không phải là một tên nam nhân xấu xa thôi sao, nếu mày thích nam nhân ít ra cũng là phải coi trọng tao trước chứ? Nói như thế nào thì nói, tao với mày quen nhau cũng nhiều năm như vậy..." Tiền Mặc dùng sức kéo chăn lại, muốn ném sang một bên, nhưng đến lúc bắt gặp ánh mắt nhiễm lệ của Tiếu Trác Hy, động tác cũng ất giác giật lại, tiếp theo đẩy chăn trở về "Kháo, cho mày che đi vẫn là tốt hơn, tại sao tự dưng tao có loại cảm giác đang khi dễ em gái bé nhro vậy a?"

"Mày cút đi, mày mới em gái, cả nhà mày đều là em gái!" Tiếu Trác Hy đánh Tiền Mặc một quyền, không hề do dự cầm cái chăn kia lau nước mắt, sẵn tiện còn hỉ cả mũi.

"Trời, máy có thấy tởm không vậy!" Tiền Mặc ghét bỏ nhích ra ngoài một chút.

Tiếu Trác Hy cuộn lại chỗ hỉ mũi nhùi nhùi vào bên trong, tiếp theo lại ôm chăn ủ rũ nằm sấp lại.

"Kỳ thực a... tao không nói cho mày biết, là vì cảm thấy được tên cá chết kia không giống đang lừa gạt mày, nhìn ổng không giống loại người như vậy a!" Tiền Mặc đẩy đẩy lưng cậu, có chút ngập ngừng mở lời.

Tiếu Trác Hy bị lời này làm cho trong lòng có chút run rẩy, nhưng vẫn như cũ không chịu ngóc đầu dậy "Lừa cũng đã lừa, còn cái gì mà không giống loại ngươi như vậy, mày bị não tàn hả!"

"Ổng vậy là vì..." Lời của Tiền Mặc còn chưa nói xong, di động của Tiếu Trác Hy lại chấn động vang lên.

Trên màn ảnh chớp động, số gọi tới lạ hoắc, nhưng thực rõ ràng, cả hai người đều biết là do ai gọi đến.

"Nè, nghe ổng nói như thế nào đi rồi tính sau..." Tiền Mặc không đợi Tiếu Trác Hy phản ứng, liền chụp lấy điện thoại, ấn phím đón nghe.

Thanh âm Vưu Khinh Vũ rất nhanh từ điện thoại truyền ra "Vợ a, hiện tại vợ đang ở đâu vậy? Chồng đi tìm vợ!"
Bình Luận (0)
Comment