Tuy rằng tỏ vẻ đã nghĩ thông thoáng rồi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn là nội thương một thân nằm trên giường hồi lâu, đợi đến lúc người nào đó tìm ra được phòng ký túc xá của cậụ thì, Tiếu Trác Hy cũng đã mơ mơ màng màng lâm vào say ngủ.
Hà Văn Niên vừa thấy Vưu Khinh Vũ sốt ruột vội vàng pha lẫn hoảng hốt đi vào, rất là biết điều lôi kéo theo Quản Minh Quân ra khỏi ký túc xá.
Vưu Khinh Vũ cũng không bận tâm chào hỏi bọn họ, thấy Tiếu Trác Hy an ổn nằm trên giường, trước hiết liền nặng nề thở phào một hơi.
Bước tới gần giường của cậu, khẽ ngồi xuống, mới phát hiện mắt kính của Tiếu Trác Hy đang đặt một bên cạnh gối đầu... Mà Tiếu Trác Hy thì hai mày nhíu chặt đến gắt gao, hốc mắt thì đỏ bừng, trên mặt vẫn còn lấn cấn nước mắt chưa khô.
Trong lòng Vưu Khinh Vũ cũng bất giác từng đợt nhói đau, anh đưa tay vuốt ve gương mặt của Tiếu Trác Hy, liền thấy cậu ngâm khẽ hai tiếng, gương mặt cũng dụi dụi vào lòng bàn tay anh, lại tiếp tục giấc ngủ của mình.
Coi bộ, hai ngày hôm nay cũng không có ngủ được ngon giấc, cho nên bây giờ ngủ say đến như vậy.
"Chúng ta đây là đang tra tấn ai đâu?" Vưu Khinh Vũ khẽ thở dài, đá giày ra rồi nằm lên giường.
Trong ký túc xá chỉ toàn là giường đơn, hai tên con trai ngủ cùng một giường đương nhiên chen chúc chật chội chết đi. Vưu Khinh Vũ cẩn thận nhẹ nhàng đẩy Tiếu Trác Hy nhích vào trong, rồi lại ôm cậu thật chặt vào lồng ngực mình, thuận tiện vói tay bật chiếc quạt đặt nơi đầu giường.
Hai người ôm nhau như vậy, thực đúng là có chút ấm áp.
Bản thân anh hai ngày này cũng là không ngủ được bao nhiêu, hiện tại vợ yêu ôm nơi ngực, liền cảm thấy một trận buồn ngủ kéo đến. Tuy rằng biết rõ hiện tại việc cả hai nên làm là nói chuyện cho rõ ràng một trận, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn không được, ôm Tiếu Trác Hy, cũng ngủ luôn...
Hà Văn Niên cùng Quản Minh Quân trở về, nhìn thấy hai người họ như vậy, liếc nhau một cái, nhỏ giọng thương lượng "Hay là, chúng ta ra ngoài mướn phòng đi?"
"Vì sao không kêu tụi nó ra ngoài mướn phòng?"
"Kháo, mày thử đánh thức hai tên đó thử xem?"
"...rồi rồi, nhưng mà nhìn hai tụi nó như vậy, sao tao cứ cảm thấy tao với mày mướn phòng có chút không an toàn a?"
"Cút đi, nếu mày muốn thì hú vợ mày tiếng, ba đứa cùng nhau cũng được!"
"..."
Hai người rón ra rón rén vào phòng, lại rón ra rón rén đi ra ngoài... tuy rằng động tác là rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Tiếu Trác Hy giật mình bừng tỉnh.
Nghe thấy hai tên kia cạch một tiếng đóng cửa lại, Tiếu Trác Hy rốt cuộc mở mắt ra... có lẽ là vì trước lúc ngủ đang khóc, cho nên hiện tại hai con mắt rất là đau nhức, vừa nháy nháy liền chảy nước mắt.
Lấy tay chùi chùi mắt, ý thức dần dần trở lại, lúc này Tiếu Trác Hy mới cảm giác được bản thân đang bị người gắt gao ôm vào lòng, hơn nữa mái tóc lòa xòa của người nọ còn đang cọ vài bên cổ cậu.
Hơi thở ấm áp khẽ phả vào cổ, cậu không cần nhìn cũng biết người nọ là ai.
Rõ ràng trước lúc ngủ, còn nghĩ rằng giữa hai người sẽ không bao giờ còn liên hệ với nhau nữa, lại không ngờ khi tỉnh dậy lại nhìn thấy người này nằm bên cạnh mình, loại cảm giác tưởng như mất rồi có lại này khiến cho Tiếu Trác Hy một chút cũng không dám động đậy...
Không phải là nằm mơ chứ? Tiếu Trác Hy đưa tay nhích dầnh lại, sờ sờ lên gương mặt Vưu Khinh Vũ --thực ấm áp, giống như rất chân thật.
Vưu Khinh Vũ cảm giác được tay cậu chạm vào mình, trầm thấp ngâm hai tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt.
Tiếu Trác Hy vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc nên đối mặt với anh như thế này, thấy anh trợn mắt, nhất thời tay chân đều luống cuống, chỉ có thể mở to mắt, không dám nhúc nhích.
"Vợ a..." Vưu Khinh Vũ vẫn chưa thanh tỉnh lại ý thức, nhìn thấy cậu thực tự nhiên mà thốt lên tiếng gọi, thuận tiện còn kề sát mặt lại gần cọ cọ lên trán cậu.
Tiếu Trác Hy vốn dĩ coi như đã chết tâm đối với tình cảm của mình dành cho Vưu Khinh Vũ, lúc này vừa nghe thấy hai tiếng "vợ a", bất giác trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt cũng bất giác nóng lên rồi nhòa đi, nước mắt chậm rãi chảy dài.
Vưu Khinh Vũ lúc này mới thanh tỉnh hoàn toàn, thấy cậu khóc như vậy, thần sắc trước giờ vẫn ung dung nhàn tản không thay đổi cũng hiện ra bối rối "Vợ a, ngoan mà, đừng khóc..."
Tiếu Trác Hy đến giờ vẫn là kiểu người chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, vừa mới nãy vẫn còn vì sự có mặt của Vưu Khinh Vũ mà kinh hỉ, nhưng chợt nghe thấy thanh âm ôn nhu của anh, liền ủy khuất tràn đầy, ngay lập tức lại trở về một bộ ngạo kiều "Ai cần ngươi lo!"
"Không để chồng lo vậy để ai lo a? Để cái tên thanh mai trúc mã bánh mì của vợ lo sao?" Vưu Khinh Vũ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên có chút hung tợn.
Tiếu Trác Hy có ngạo kiều cũng dựa trên nền tảng ôn nhu của Vưu Khinh Vũ mà sinh, Vưu Khinh Vũ vừa nhíu mày hừ lạnh, cậu ngược lại không dám kiêu ngạo nữa "Ngươi ngươi ngươi... ngươi nói bậy cái gì vậy?"
"Chồng nói bậy? Hừ, về sau tránh xa tên đó ra một chút!" Vưu Khinh Vũ được một lại muốn mười, nhìn thấy người nào đó có phần sợ hãi, liền dứt khoát một lượt nói ra điều kiện của mình.
Tiếu Trác Hy kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn anh "Vì sao a? Bánh mì nó chọc giận ngươi sao?"
"Chuyện này vợ không cần phải xen vào, sau này chỉ cần giữ khoảng cách cùng với tên đó là được rồi, có nghe không, Tiếu Trác Hy!" Vưu Khinh Vũ ngữ khí ngang ngược cảnh cáo Tiếu Trác Hy, đến cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên họ cậu đầy đủ.
Những khi hai người ở chung với nhau, Tiếu Trác Hy chưa từng bị đối đãi như vậy lần nào, lúc này thấy bộ dạng ác thanh ác khí của anh, lại liên tưởng đến cái con thỏ bảo bảo ở trong game bây giờ đang là của ai, trong lòng nhất chợt bi thương một trận, bĩu môi một cái, cư nhiên y y a a mà khóc to lên "Ai cần ngươi lo chứ! Ngươi còn dến đây làm gì? Cút đi cho lão tử!"
Mặc dù đang khóc, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn là khí thế mười phần, liên tục đẩy a đẩy, muốn đẩy người nào đó lăn xuống giường mình.
Vưu Khinh Vũ lúc này mới cảm giác bản thân bày trò cũng hơi quá... vội dùng sức túm lấy cậu không buông "Uy uy, vợ a!"
"Vưu Khinh Vũ, đồ hỗn đản!" Tiếu Trác Hy mắng một tiếng, lại giở chiêu cũ, một hơi thật mạnh căn lên vai Vưu Khinh Vũ.
Lần này thực sự cắn mạnh hơn lần trước rất nhiều, miệng vừa cắn xuống liền không chút lưu tình mà ra sức cắn, thậm chí còn cố ý nghiến vài cái, cắn khiến Vưu Khinh Vũ đau tới mức hít hà mấy cái.
"Vợ a, ui.... Lần trước vẫn còn kết mề a, nhả ra đi, sii--" Vưu Khinh Vũ rất là mất mặt hạ giọng năn nỉ bà xã nhà mình "Chồng sai rồi, chồng sai rồi, chồng nhận sai có được không?"
Tiếu Trác Hy hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của anh, mãi cho đến lúc trong miệng bắt đầu thoảng mùi máu tươi, mới chấp nhận há miệng nhả ra, lần này một cước đạp Vưu Khinh Vũ lăn xuống giường "Ngươi đi đi! Lão tử không muốn nhìn thấy ngươi!"
Vưu Khinh Vũ thở dài một tiếng "Chồng thực sự đi, vợ lại ôm chăn khóc đến nửa đêm."
"Nói bậy! Lão tử, lão tử không có!" Tiếu Trác Hy bị nhìn thấu, lời phản bác cũng có chút ấp úng.
Vưu Khinh Vũ lại tiếp tục xáp qua, đè lên Tiếu Trác Hy, gắt gao mà áp cậu dưới người mình "Na, chồng gạt vợ, là chồng không đúng, nhưng mới đầu không phải là do vợ giấu diếm thân phận tiếp cận chồng sao?"
Tiếu Trác Hy tức giận trừng mắt "Gạt ngươi nhưng không phải muốn đùa giỡn ngươi, chỉ là không có phương tiện nói thôi a! Còn ngươi, sau đó rõ ràng là cố ý, cư nhiên... cư nhiên còn lưu lại hai ba câu như vậy, tự mình đăng xuất!"
Tiếu Trác Hy nói đên đây, tâm khẽ run lên, ánh mắt lại bắt đầu nhòa đi "Còn con thỏ kia nữa, không phải bảo cho ta sao? Thôi đi... dù gì cũng đã xóa acc, không cần đến nữa, ngươi thích cho ai thì cho đi!"
Chuyện con thỏ kia, lúc bị Tiền Mặc chất vấn, Vưu Khinh Vũ cũng cảm giác được cách làm của mình có hơi không ổn cho lắm, lần này lại bị Tiếu Trác Hy ngay mặt nói ra, cảm thấy có chút chột dạ...
"Cái đó... chồng cho bọt con thỏ là tại lúc đó cảm xúc có hơi mất cân bằng thôi, bọt bảo muốn có, chồng cũng không nghĩ nhiều, sẵn tay thì cho thôi... Cách thời gian chấm dứt hoạt động còn một đoạn mà, chồng lại đi kiếm đổi cho vợ một con, lát nữa chúng ta hủy bỏ xóa acc đi, có được không?"
Bla bla bla nói ra một đống, Tiếu Trác Hy cũng hoàn toàn không thèm tiếp nhận "Ta không muốn!"
Vưu Khinh Vũ cúi đầu hôn lên môi cậu, có chút thất bại thẳng thắn thừa nhận "Được rồi... là chồng sai rồi mà, cũng tại chồng tức giận thôi, rõ ràng gạt vợ là chồng với Tiền Mặc hai người, nhưng tại sao vợ lại dễ dàng tha thứ cho tên bánh mì kia như vậy, còn lại nhà ở chung với nó cùng nhau oán giận chồng nữa! Hơn nữa, chồng gọi vợ kiểu gì vợ cũng không thèm để ý chồng, cũng không chịu nghe giải thích, người nào bị vậy mà không tức giận đâu chứ? Chồng... chồng là đang ghen thôi, có được không?"
Tiếu Trác Hy bị lời này làm cho nghẹn họng, da mặt cũng từng chút từng chút một nhiễm một màu đỏ ửng "Nói... nói cái gì bậy bạ vậy... Loại dấm chua này có gì hay mà ăn chứ? Tui cùng bánh mì làm sao có thể chứ, người tui thích là..."
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, trên mặt ửng đỏ lại càng tăng thêm.
Khóe môi Vưu Khinh Vũ phút chốc loan ra một mạt cười thật tươi "Thích là ai h ả? Nói a?"
Tiếu Trác Hy mím môi thật chặt, tức tối không nói lời nào.
"Ai, thực sự là không có cách nào với em mà... một kẻ bước ra xã hội nhiều năm như anh đây lại cùng một tên nhóc mới hai mươi mấy cãi nhau ầm ĩ vì một tên nam nhân khác, loại cảm giác này thực sự thực sự là khiến anh rất ức chế, biết không.... Nhưng mà, chính anh lại khống chế không được mình, vợ a, anh yêu em..." Vưu Khinh Vũ áp trán của mình lên trán Tiếu Trác Hy, hơi thở phả ra khiến cho trái tim Tiếu Trác Hy lại nhịn không được rối loạn tần suất, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
"Vợ a, em yêu anh chứ?" Vưu Khinh Vũ khẽ hôn nhẹ lên môi cậu, thì thầm hỏi.
Tiếu Trác Hy xiết tay níu chặt vạt áo sau lưng Vưu Khinh Vũ, mở miệng nói, thanh âm rất khẽ "Yêu... em yêu anh..."
Thân thể Vưu Khinh Vũ đột ngột cương cứng, kế tiếp, áp môi hung hăng hôn Tiếu Trác Hy.
Tuy rằng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến, biết rõ chuyện này, nhưng nghe thấy Tiếu Trác Hy chính miệng nói ra, cái loại cảm giác ấy, thỏa mãn đến mức giống như muốn từ máu tuôn trào ra...
Không có cách nào ức chế được...