Lam Văn rơi xuống biển lửa đầy bong bóng nham thạch phập phồng, hắn không hề hóa thành bạch quang quay về điểm hồi sinh, mà lại biến thành con dơi, còn bị Mạch Thanh nhặt được.
Lam Văn nhìn hệ thống thông báo: Bị thương nghiêm trọng, không thể biến thành người, đóng cửa sổ thông tin.
Càng bi thảm chính là, hắn ngay cả nói cũng không thể nói, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu”chi chi” loạn xạ.
Mạch Thanh từ khi nhìn thấy chú gấu mèo nhỏ đáng yêu đó, cũng muốn nuôi một sủng vật đáng yêu, nhưng muội muội hắn không cho phép, nói đúng ra là không thích. Nào ngờ có một vật thể với con mắt thật to ướt sũng mềm mềm bỗng rớt thằng vào đầu hắn.
Mạch Thanh cầm lên nhìn thử, mắt to ngập nước, tốt, thật đáng yêu, đây nhất định là hệ thống Đại thần thương tình cấp cho hắn một con sủng vật, Mạch Thanh cao hứng phấn chấn hôn dơi nhỏ.
Con dơi ủy khuất khép mi mắt, ô ô, hắn bị hôn rồi.
Mạch Thanh cao hứng sờ sờ con dơi, hướng muội muội khoe: “Muội muội, em xem, đáng yêu quá à.”
Mạt Mạt cười nói, “Chả đáng yêu tí nào.”
Mạch Thanh thu hồi con dơi, “Anh phải nuôi nó.”
Mạt Mạt đỏ mắt xem thường, “Anh nghĩ muốn nuôi là được nuôi sao.” Ca ca từ nhỏ bị đưa tới chỗ bà nội, để bà nội chiếu cố, kết quả chẳng hiểu sao lại có cái kiểu nói chuyện sũng nước thế này, bất quá, cô cũng đành mặc kệ hắn .
Mạch Thanh cầm con dơi, nói: “Kêu Tiểu Biên, được không?” (biên: biên bức = con dơi)
Con dơi dùng sức lắc lắc đầu, hắn mới không cần cái tên đó.
Mạch Thanh nghĩ nghĩ, “Vậy, Tiểu Bức?”
Con dơi lắc đầu mạnh hơn nữa, cái đó so với Tiểu Biên có gì khác nhau đâu cơ chứ.
Mạt Mạt nói, “Kêu Lam Văn đi.”
“Chi?” Con dơi kinh ngạc, tại sao hắn biến thành con dơi rồi mà vẫn có người biết được tên hắn?
“Muội muội, tại sao lại kêu Lam Văn? Tên này nghe thật kì quái.” Mạch Thanh cau mày nói.
“Chi chi.” Ai bảo kì quái chứ, tên người ta thật dễ nghe a.
“Ngươi cũng thấy rất khó nghe, đúng không.” Mạch Thanh sờ sờ con dơi đang kêu loạn xạ.
Mạt Mạt, “Anh còn nhớ thiên sứ em bán đi lần trước không?”
Thiên sứ, chính là tên nam tử tóc vàng bộ dạng như con gái đó sao, Mạch Thanh gật đầu.
“Lam Văn chính là mỹ nam mua cái tên thiên sứ đó a.”
Mạch Thanh ghen tị nói, “Muội muội, chẳng lẽ em thích hắn?”
Mạt Mạt cốc đầu Mạch Thanh cốp một tiếng: “Ngu ngốc, Lam Văn kia là quỷ hút máu a, quỷ hút máu là cái gì cơ chứ, đương nhiên là con dơi a, có khi con dơi trong tay anh lại là mỹ nam đấy, ha ha ha~”
Mạch Thanh ôm đầu nói, “Muội muội, em suy nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Mạt Mạt cười nói: “Đêm nay em muốn ăn thịt cua.”
Mạch Thanh nhỏ giọng đáp, “Muội muội, cua đắt tiền lắm, có thể đổi thành cái khác hay không?”
Mạt Mạt mỉm cười nói, “Lời nói của em có đúng không?”
Mạch Thanh gật đầu lia lịa, “Muội muội nói cái gì cũng đúng hết.”
Mạt Mạt sờ sờ đầu Mạch Thanh, khen: “Thế này mới ngoan.”
Mạch Thanh đổ mồ hôi lui ra phía sau, giấu kĩ con dơi vào lòng.
Mạt Mạt cùng người khác đi tổ đội đánh quái, Mạch Thanh nằm trên cỏ, con dơi run rẩy run rẩy, bò lên trên bụng Mạch Thanh, ừm, không có thịt, cứng rắn cứng rắn, một chút cũng không thoải mái. Hướng lên trên bò a bò a, đạp đạp, ừm, chỗ này thoải mái hơn, con dơi mãn nguyện cuộn mình trên ngực Mạch Thanh ngủ khò.
Mạch Thanh buồn cười vuốt ve dơi nhỏ, con dơi vươn một cái cánh đập cái bàn tay đang quấy rầy hắn ra, thật đáng yêu à nha.
Con dơi bắt đầu còn có chút tưởng niệm Trầm Mặc, nhưng thực lòng hắn một chút cũng không ghét Mạch Thanh.
Mạch Thanh sẽ cho hắn ngủ thực thoải mái, sẽ cho hắn ăn thực ngon, mỗi ngày đều hôn hôn hắn, đặc biệt mỗi khi Mạch Thanh hôn hắn, tim của hắn đập thình thịch, hắn chẳng lẽ sinh bệnh sao, dơi nhỏ thẹn thùng dùng đôi cánh ôm lấy đầu.
Lúc Mạch Thanh đánh quái, kết quả bị thương, đang ở trong trạng thái trúng độc, dơi nhỏ lo lắng uống ngay một ngụm máu Mạch Thanh, biến thành người, nhưng hắn phải làm thế nào mới giải được độc đây? Giống như kiểu chính mình chỉ có thể khiến người khác trúng độc, thế nhưng lại không phải thầy thuốc.
Lam Văn ôm Mạch Thanh đi tìm NPC, lúc Mạch Thanh tỉnh lại, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn con dơi đã biến đâu mất, đổi thành một tên đẹp trai trước mắt.
Mạch Thanh cảm thấy ánh mắt người này trông rất quen, thử gọi: “Lam Văn?”
Lam Văn vui vẻ gật đầu.
Mạch Thanh tâm tình rớt xuống không phanh, con dơi biến mất rồi. Sủng vật còn có thể ôm, người sẽ không thể được.
(Ngư Tí tà ác cười: người cũng có thể ôm mà.)
Lam Văn cười nói với Mạch Thanh: “Ngươi yên tâm, ta sẽ cùng ngươi luyện cấp.”
“Hả?.” Sủng vật không có, thêm bằng hữu cũng chẳng sao, nhưng có sủng vật vẫn tốt hơn.
Mạch Thanh ai oán ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lam Văn.
Lam Văn trong lòng không hiểu sao nhói đau một chút, “Làm sao vậy?”
Mạch Thanh nói, “Ngươi có thể biến thành dơi được không?”
Lam Văn căm giận nói, “Không thể.” Tại sao lại có kẻ thích dơi không thích người chứ, có chết hắn cũng không muốn biến thành dơi nữa đâu.