Võng Du Chi Tuyệt Sắc Thiếu Niên

Chương 4

Phong Hồi Tuyết, Lão Thất của Soái Ca thế gia, biệt hiệu Suất Liền Suất, khụ một tiếng, ở dưới ánh mắt mọi người nhìn trừng trừng tách chúng mà ra, tận lực vừa khốc vừa đẹp trai tiêu sái đến trước mặt Tử Hòa nói, “Tiểu huynh đệ, chúng ta lại thấy mặt.”



Tử Hòa cao hứng đáp: “Lần trước ngươi giúp ta giết gà còn không có cám ơn ngươi.”



Phong Hồi Tuyết hiện tại sợ nhất nghe được hai chữ ‘giết gà’, lau lau mồ hôi lạnh nói: “Việc nhỏ việc nhỏ.À…ta gọi là Phong Hồi Tuyết, ngoại hiệu Suất Liền Suất, ngươi bảo ta Phong đại ca là được rồi.”

Tử Hòa có hảo cảm với hắn, lại nghĩ tới hắn xử dụng kiếm , lập tức nói, “Phong đại ca, ngươi muốn kiếm pháp của Mộ Dung đại thúc không ?”



Phong Hồi Tuyết cứng ngắc .



Đại bộ phận mọi người đều cứng ngắc .



Phong Hồi Tuyết lấy một loại tốc độ phi thường thong thả nhìn về phía mọi người. Ở thấy ánh mắt mọi người đồng dạng kinh ngạc rốt cục xác định chính mình không có nghe sai, run run hỏi: “Ngươi muốn đem kiếm phổ Mộ Dung kiếm tiên cho ta?”



“Đúng vậy.” Tử Hòa nói: “Bà nội dạy nếu ai giúp mình, mình phải trả ơn, vừa lúc mượn hoa hiến phật thôi.”



Thiếu niên mỉm cười, viên đồng tiền trên má lộ ra, nhất thời khá thanh tú đáng yêu.



Suất Suất Suất khụ một tiếng, chậm rãi đi lên trước: “Lão Thất, ngươi giúp người ta cái gì?”



Phong Hồi Tuyết ngốc lăng lăng nói: “Giết gà.”



“. . . . . . gà loại cấp 1?”



Phong Hồi Tuyết gật đầu.



Suất Suất Suất dại ra .



Vô số người cằm đều rơi xuống .



Tử Hòa bỗng nhiên nghĩ đến: “Phong đại ca, trí lực của ngươi là thượng thừa sao?”



Phong Hồi Tuyết tiếp tục run run: “Chẳng lẽ có yêu cầu trí lực?”



Tử Hòa gật đầu: “Đúng vậy.”



Phong Hồi Tuyết lập tức chủy ngực dậm chân, “Ta muốn bỏ account ta muốn tạo lại nhân vật! Ta lúc trước vì sao phải chọn điều chỉnh tướng mạo chứ. . . . . . Ô ô ô.”



Miệng Phong Hồi Tuyết lập tức bị Suất Suất Suất bay nhanh tới bịt kín lại.



“Ngươi câm miệng cho ta. Chúng ta Soái Ca thế gia đều là những anh chàng đẹp trai tự nhiên, tuyệt đối không có điều chỉnh gì.”



Phong Hồi Tuyết dại ra nhìn hắn.



Suất Suất Suất hung tợn nói: “Tôn chỉ của Soái Ca thế gia chúng ta là gì? 1, 2, 3, ngâm lên!”



“Chúng ta đều là những soái ca đẹp tự nhiên. Mục tiêu của chúng ta là dùng bề ngoài anh tuấn câu dẫn ngàn ngàn vạn vạn muội muội cô độc. Luyện công thăng cấp chỉ là mục tiêu thứ yếu, tán gái dẫn muội luyện cấp mới là nhân sinh chính đồ.”



Phong Hồi Tuyết ánh mắt sáng lên, lệ quang lòe lòe nhìn về phía Suất Suất Suất, nắm tay Suất Suất Suất , kích động kêu: “Đại ca.”



“Thất đệ.” Suất Suất Suất cũng thực kích động.



“Đại ca, ở trước mặt cực đại dụ hoặc, ta thiếu chút nữa không vượt qua qua được khảo nghiệm, bị lạc phương hướng nhân sinh. Ít nhiều đại ca kéo vớt huynh đệ một phen.”



Suất Suất Suất vui mừng gật gật đầu. Trong lòng *** loạn suy nghĩ, lão tử đều luyện không được, như thế nào có thể cho ngươi luyện, ta đây còn làm cái thí gì lão đại a.



Hý kịch quanh co xong, rất nhiều người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng trong lòng biết có Nguyệt Tại Thủy Thiên, Hạ Khinh Y ở, hơn phân nửa sẽ không tới phiên mình, nhưng là, có hi vọng tổng so với không hy vọng tốt hơn, nói không chừng được cẩu X vận đâu.



Mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn Tử Hòa.



Tử Hòa sờ sờ đầu, nhìn nhìn mọi người, biết bọn họ đều vì võ công kiếm phổ mà đến , trong lòng vừa vui vừa lo. Vui là lập tức có thể hoàn thành nhiệm vụ, lo là nhiều người như vậy như thế nào phân đây? Vẫn là làm chuyện dễ dàng trước đi.



“Phong đại ca, thi thể của Mộ Dung đại thúc cần hoả táng. Ngươi giúp ta đem đại thúc nâng đi ra được không?”



Phong Hồi Tuyết tự nhiên gật đầu đáp ứng. Hai người vào nhà, vài cái người chơi theo ở phía sau, gặp trong phòng mặt chỉ có hai cái hòm được hệ thống bảo hộ không thể nhặt , lại đều thất vọng đi ra.



Mộ Dung kiếm tiên sắc mặt xám trắng, trong lòng còn ômcây đàn của thê tử, an tường nằm trên mặt đất. Phong Hồi Tuyết tiếp nhận củi từ vài bằng hữu đặt bên cạnh hắn.



Tử Hòa vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhìn một người hóa thành tro tàn, tuy rằng là trò chơi, nhưng vẫn không nhẫn tâm xem, theo bản năng tránh đi tầm mắt.



Lục y cô gái ở bên cạnh Thu Thủy Y Nhân bỗng nhiên nói: “Đợi chút, trước đừng thiêu. Thu Thủy tỷ tỷ, cây cầm kia có phải Thiên Ma Cầm trong truyền thuyết hay không? Nếu phải, tỷ tỷ lấy dùng đi, tỷ tỷ không phải đang thiếu một cây hảo cầm sao? .”



Tử Hòa chưa nói gì, lập tức có nam người chơi trong Thủy Thiên các muốn lấy lòng Thu Thủy Y Nhân tiến lên, tưởng đem cầm trong tay theo Mộ Dung Châu lấy ra.



Không ngờ Mộ Dung Châu nắm cây đàn rất chặt, người nọ vật lộn cả nửa ngày đều không lấy được, mặt đỏ bừng.



Lục y cô gái nói: “Ngươi ngu chết đi, chém đứt tay hắn là được thôi, dù sao vẫn là NPC người chết.”



Tử Hòa cả kinh, hô to: “Không được!”



Lục y cô gái hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Như thế nào không được, ngươi quản được sao?”



Lục y cô gái tên gọi Phi Lục, tiến vào trò chơi liền kết bạn với Thu Thủy Y Nhân, luôn đi theo Thu Thủy, bị các nam người chơi truy đuổi Thu Thủy nịnh hót truy phủng thành quen, tính tình tùy hứng kiêu căng, kêu lên: “Ê, Vọng Giang, ngươi còn thất thần gì chứ?”



Vọng Giang đúng nam người chơi đang gỡ cây cầm. Hắn nghe vậy nhìn nhìn Thu Thủy Y Nhân, thật sự rút đao ra, hướng ngón tay Mộ Dung Châu chém tới. Tử Hòa quá sợ hãi, lại căn bản cứu không lại, trong lòng nháy mắt khó chịu cực kỳ, mắt thấy đao sẽ đụng tới ngón tay Mộ Dung kiếm tiên , một tiểu mũi tên lại bắn trúng cổ tay Vọng Giang. Vọng Giang đau kêu một tiếng, ánh mắt nhìn về phía người bắn tên, đã thấy tay áo Hạ Khinh Y không gió mà khinh động.



Phi Lục cả giận nói: “Hạ Khinh Y, ngươi làm cái gì?”



Hạ Khinh Y thản nhiên đáp: “Người chết nên tôn trọng.”



Phi Lục nói: “Ngươi này người tối dối trá , rõ ràng trong lòng thích tỷ tỷ của ta, lại trang . . . . . .”



Thu Thủy Y Nhân lần đầu ra tiếng quát: “Phi Lục!”



Phi Lục ủy khuất: “Tỷ tỷ.”



Suất Suất Suất vẫy vẫy tay, đốt lửa.



Phong Hồi Tuyết xuất ra mồi dẫn, hỏa diễm dấy lên, một thế hệ kiếm tiên dần dần biến mất trong lửa đỏ.



Cũng may hệ thống còn không có biến thái đến độ chi tiết hỏa táng đều nhất nhất tái hiện, chỉ trong chốc lát còn lại một đống tro tàn. Cây cầm kia cư nhiên không bị thiêu hủy, còn đang trên mặt đất, quanh thân lam quang lượng lờ, tỏ vẻ là vật phẩm nhiệm vụ, không phải người của nhiệm vụ không thể nhặt.



Tử Hòa dùng bạch ngọc hòm hốt tro cốt vào, nhặt lên cây cầm, nhớ tới lục y cô gái vừa nói Thu Thủy Y Nhân thiếu cầm, vì thế cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Thu Thủy Y Nhân nói: “Cái chuôi cầm này cho ngươi.”



Dù sao khó được cùng con gái lạ nói chuyện, đơn giản vài chữ mà mặt Tử Hòa đã muốn đỏ lên . Người khác xem ra lại giống như tiểu nam sinh cùng nữ tử mình thầm yêu mến thổ lộ.



Diệp Thanh Thanh cười duyên một tiếng: “Thu Thủy muội muội mị lực ghê gớm thật, tiểu đệ đệ nhanh như vậy liền thích người ta rồi!”



Có nam người chơi trêu đùa: “Tiểu đệ đệ cũng biết đưa ‘ tình ’ a!”



Lập tức khiến cho một trận *** loạn tiếng cười.



Tử Hòa không biết bọn họ đang trêu đùa cái gì, vô tội nhìn mọi người.



Thu Thủy Y Nhân mắt đẹp vừa nhấc, cũng là nhìn về phía Hạ Khinh Y, lạnh lùng nói: “Ta không cần thứ người chết gì đó.”



Phi Lục ở một bên hướng Tử Hòa làm cái mặt quỷ, khinh bỉ nói: “Tỷ tỷ của ta mới không hiếm lạ cái chuôi phá cầm này! Hừ! Liền loại người như ngươi cũng tưởng lấy lòng tỷ tỷ ta.”



“A?” Tử Hòa sửng sốt, không rõ vì sao vừa mới rõ ràng là nàng muốn cây cầm , hiện tại đem cầm đưa cho nàng, như thế nào lại biến thành lấy lòng chứ?



Hắn vốn còn có tính tự bế cao, thiếu cùng người kết giao, hiện tại lại chân tay luống cuống sửng sờ ở nơi đó, không biết nói gì cho phải. Mọi người thấy thế càng cảm thấy buồn cười.



Phong Hồi Tuyết đem hắn kéo trở về: “Tiểu Hòa lại đây, đừng cùng mỹ nữ so đo, nhất là loại mỹ nữ không phân rõ phải trái, hắc hắc.” Lại nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi xem những người này đều là vì di vật kiếm tiên đến, ngươi lại không công tặng người, ngốc a.”



Tử Hòa hỏi: “Kia làm sao bây giờ? Sớm một chút phát xong thì gian nhà tranh chính là của ta.”



Phong Hồi Tuyết ngẩn ngơ, nhìn nhìn tiểu nhà tranh: “Căn phá phòng ở này sẽ không là phần nhiệm vụ thưởng cho đi? “



Tử Hòa hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy.”



Phong Hồi Tuyết một đầu hắc tuyến.



Nhịn nửa ngày mới không mắng kiếm tiên keo kiệt, lại cười gian nói: “Thưởng cho nhỏ cũng không quan hệ, tiểu Hòa a, ngươi đem tất cả bí kíp đều bán đấu giá đi.”



“Bán đấu giá?”



“Đương nhiên, không công tặng người thật sự rất choáng váng, bán lấy tiền a. Ngươi xem xem, đến nơi này đều là đại nhân vật, người nào không có tiền. Đến lúc đó chờ hệ thống mở ra đổi tiền trong sự thật, ngươi liền giàu to rồi .”



Tử Hòa trong nhà có sáu vị giáo sư. Tuy rằng tiền lương giáo sư không cao, nhưng các phương diện đều bảo đảm tốt. Quý bà nội lại không quen nuông chiều hư Tử Hòa, quần áo mặc đều là mặt hàng phổ thông bình thường, sợ người ta nói Tử Hòa là hoa không quả. Tử Hòa cho tới bây giờ vẫn không biết khái niệm có tiền là như thế nào, hiện tại vừa nghe tự nhiên lắc đầu, nói: “Như vậy không tốt, mấy thứ này vốn không phải của ta .”



Phong Hồi Tuyết quả thực bại cho hắn : “Ông trời ạ, tiểu quái vật ngươi là từ nơi nào đi đi ra vậy?”



Tử Hòa tự giác biết cô phụ hảo ý của người ta, không khỏi có điểm áy náy.



Phong Hồi Tuyết lắc đầu, “Quên đi quên đi, vốn ngốc nhân sẽ có ngốc phúc.” Nói xong bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta dựa vào. Ttrách không được vận mệnh lão tử nhiều gian nan như vậy, nguyên lai là không đủ ngốc.”



Tử Hòa mở hòm ra. Bên trong hòm có hai chồng sách. Chồng thứ nhất có 4 quyển sách là 《 Phiêu Vân Bộ Pháp 》《 Xuất Vân Tâm Pháp 》《 Phá Vân Kiếm Pháp 》《 Dại Lục Chí Dị 》, chồng kia có 4 quyển là 《 Thiên Mị Cầm Phổ 》《 Thiên La Thân Pháp 》《 Thiên La Tụ 》《Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung》, còn có một bộ quần áo, một ít đồ vụn vặt gì đó.



Tử Hòa bị bộ quần áo màu trắng, vải dệt màu xanh nhạt thêu trên quần áo hấp dẫn, lấy ra nhìn xem kỹ. Thật sự rất khá a, còn có nguyên bộ đai lưng, so với quần áo tân thủ nghìn bài một điệu mặc trên người đẹp hơn rất nhiều.



Hắn có tâm tính của tiểu hài tử, nhớ tới Mộ Dung kiếm tiên nói trừ bỏ sách, những thứ khác đều có thể lấy, lập tức chạy về nhà tranh thay quần áo . Những bí kíp bỏ lại tại chỗ.



Chúng người chơi trơ mắt nhìn bí kíp ở trước mắt, lại không có người xuống tay.



Căn cứ manh mối tìm đến chủ yếu chia ra 4 phe nhân mã: Thủy Thiên các, Soái Ca thế gia, Hồng Anh Tổ, còn có một Hạ Khinh Y không biết sâu cạn. Mọi người đều có sở kiêng kị, không dám vọng động. Còn lại rải rác người chơi đều là bị náo nhiệt hấp dẫn, tự nghĩ không có năng lực đoạt bảo, đành phải đứng xem náo nhiệt, thuận tiện đợi chút cẩu X vận.



Huống chi hiện tại quanh hòm phát ra một tầng lam quang, rõ ràng là vật phẩm nhiệm vụ, bị vây trong trạng thái bảo hộ của hệ thống.



Tử Hòa đổi xong quần áo đi ra, mặt mỉm cười ánh mắt vui vẻ, lần đầu tiên mặc quần áo tinh xảo như vậy đấy.



Mọi người lại cùng suy nghĩ khác. Bộ quần áo này nhất định là bảo vật, bằng không hắn sao lại vui mừng như vậy.



Phong Hồi Tuyết thay thế chúng người chơi tò mò hỏi: “Bộ quần áo của kiếm tiên có thuộc tính gì thế?”



Tử Hòa nhìn nhìn trả lời: ” Quần áo do thê tử Kiếm tiên may, không bị bẩn, không bị nhăn, không cần giặt, không thuộc tính đặc thù.”



Người chơi đều hôn mê.



“Rác rưởi!”



“Đúng vậy, còn tưởng rằng rất trâu đâu.”



Phong Hồi Tuyết cũng vẻ mặt té ngã biểu tình.



Suất Suất Suất thân thiết cùng Tử Hòa nói: “Ta nói tiểu Hòa này, ngươi liền đem điều kiện công bố một chút đi.”



Tử Hòa gật đầu, đem 《 Phiêu Vân Bộ Pháp 》 lấy ra, chỉ thấy mặt trên sách bay một hàng chữ nhỏ: Phiêu Vân Bộ Pháp, thượng phẩm khinh công, điều kiện tập là cấp bậc mãn 60, trí lực thể lực mị lực thượng thừa.



Không khỏi “Di” một tiếng, hắn rõ ràng nhớ rõ Mộ Dung đại thúc nói chỉ cần trí lực thượng thừa a, như thế nào yêu cầu lại biến thêm.



Không nghĩ ra trong đó ảo diệu, hắn lại cầm lấy Xuất Vân Tâm Pháp, quả nhiên cũng đồng dạng yêu cầu cao.



Tử Hòa mang theo nghi hoặc đem điều kiện công bố , lập tức khiến rầm ngã một đống.



Thế giới dù sao vẫn do đa số người bình thường chơi. Đại bộ phận người trí lực thể lực diện mạo bình thường. Trò chơi tuy có thể điều chỉnh một thuộc tính, nhưng bắt buộc ba dạng thuộc tính đều thượng thừa thì vô cùng hiếm có, huống chi còn phải đạt tới 60 cấp. Hiện tại bên trong trò chơi người hơn 60 cấp thật sự ít ỏi không có mấy.



Suất Suất Suất ánh mắt nhìn về phía Hạ Khinh Y cùng Nguyệt Tại Thủy Thiên, “Khinh Y huynh và Thủy Thiên huynh giống như phù hợp điều kiện đi.”



Nguyệt Tại Thủy Thiên cười nói: “Ta đã có võ công thượng phẩm, tham nhiều ăn không nổi. Khinh Y huynh võ công mặc dù cao, nhưng là trung phẩm, nói vậy hiện tại chắc đã đến cực hạn đi, bộ kiếm phổ này vẫn xin Khinh Y huynh vui lòng nhận cho.”



Vốn là công bằng cạnh tranh, hắn như vậy vừa nói, lại giống như hắn tặng cho Hạ Khinh Y.



Tử Hòa có ấn tượng với Hạ Khinh Y, cảm thấy người này tính cách nhất định không tệ, lại thấy người khác không ý kiến, lập tức đem bốn quyển sách đều cho Hạ Khinh Y.



Hạ Khinh Y tiếp nhận, thản nhiên nói: “Về sau có việc gì có thể tới tìm ta.”



“Ừ.” Tử Hòa nghĩ rằng ta không có sự tình gì cần tìm ngươi đâu. Lúc này nghe được hộp thư vạn năm im lặng của mình ‘đô’ một tiếng: Hạ Khinh Y muốn kết bạn tốt với người? Nhận hay Không?



Vội vàng nhấn nút ‘Nhận’.



Hạ Khinh Y gật đầu, không nói nữa, nắm con lừa xoay người đi rồi.



Hạ Khinh Y cám ơn cũng không nói một chữ liền nhẹ phiêu phiêu đi rồi. Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, lập tức lại cười nói: “Tiểu Hòa đệ đệ, cái kia Thiên La Tụ Pháp cùng Thiên La Thân Pháp có thể cho ta hay không? Tỷ tỷ sẽ cho ngươi chổ tốt nha.”



Nguyệt Tại Thủy Thiên lúc này cũng mỉm cười: “Thực xảo, lần này chúng ta Thủy Thiên các cũng là vì di vật Cầm Tiên mà đến. Tiểu Hòa huynh đệ, không biết như thế nào mới chịu bỏ những thứ yêu thích kia?”



Tử Hòa thoáng sửng sốt đáp: “Vậy mỗi người một quyển là được thôi.”



Phong Hồi Tuyết khóe miệng run rẩy một chút: “Ngu ngốc, ngươi không thấy tên đều giống nhau sao, rõ ràng một bộ võ công a. Không có Thiên La Thân Pháp, Thiên La Tụ không phải biến thành tại chỗ khiêu vũ sao?”



Tử Hòa lẩm bẩm bất mãn, một hồi nói hắn ngu, một hồi nói hắn ngốc.



Diệp Thanh Thanh cười lạnh nói: “Thủy Thiên Các chủ nhất định là vì Thu Thủy muội muội tìm võ công đi. Thu Thủy muội muội không phải vừa mới nói không cần thứ người chết gì đó sao? Như thế nào lại vừa muốn nữa. Hay là Cầm Tiên không phải người chết?”



Nguyệt Tại Thủy Thiên cười khổ cười, còn không có ra tiếng, Phi Lục đã cả giận nói: “Hiện tại muốn không được sao?” Lại hướng Tử Hòa nói: “Ê, tiểu tử ngốc, ngươi còn không mau đem chúng lại đây!”



Diệp Thanh Thanh vẫn cười lạnh một tiếng: “Giọng điệu thật lớn a.” Bất quá cảm thấy có chút lo lắng, dù sao Thu Thủy Y Nhân là mỹ nữ khó gặp, mà nam nhân đối với sắc đẹp thường không có sức chống cự, ai biết tiểu hài tử này có thể bị sắc sở mê hay không.



Nàng trầm tư một lúc lâu sau, mở ra hộp thư, phát tin tức gửi Suất Suất Suất: ” Vị huynh đệ kia của ngươi giống như rất quen thuộc với tiểu hài tử này?”



Nghe thấy huyền ca hiểu rõ nhã ý. Suất Suất Suất lập tức hiểu được ý đồ của Diệp Thanh Thanh, cũng lặng lẽ hồi âm tức.



“Như thế nào? Thanh Thanh mỹ nhân muốn chúng ta hỗ trợ?”



Diệp Thanh Thanh hồi hắn: “Nợ ngươi một cái nhân tình.”



Suất Suất Suất lập tức phát tin tức cấp Phong Hồi Tuyết, “Ngươi nghĩ biện pháp làm cho tiểu hài tử kia đem sách đưa cho Diệp Thanh Thanh đi.”



Phong Hồi Tuyết kinh ngạc một chút: “Ngươi không phải thích Thu Thủy sao?”



Suất Suất Suất hắc hắc một tiếng: “Đầu tư a, muốn đầu tư thu trở về .”



Tử Hòa lại trong lòng sớm có chủ ý, nghĩ rằng bà nội đã dạy, người ta nói phải giữ lời, nếu tỷ tỷ kia đã bảo không cần vật của người khác vậy thì tặng cho tỷ tỷ khác là được rồi.



Phong Hồi Tuyết vừa mới nói: “Tiểu Hòa, Diệp Thanh Thanh cũng không tệ lắm, nếu không ngươi cho nàng đi.”



Tử Hòa phi thường sảng khoái đem hòm đóng lại, nghĩ nghĩ, lại đem bản «Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung》 lấy ra, còn lại đều đưa cho Phong Hồi Tuyết: “Hảo, vậy Phong đại ca, còn lại gì đó đều cho ngươi.”



Chúng người chơi ghen tị nhìn chằm chằm Phong Hồi Tuyết. Phong Hồi Tuyết ánh mắt đều trừng lớn. Nếu không có nhớ lầm, hắn giống như vừa mới nhìn đến bên trong hòm có nhẫn có vòng cổ có đoản kiếm có giầy, còn có vài bình nhỏ, có khi bên trong chứa tiên đan thần dược cũng không chừng, còn có gì gì đó nữa. . . . . .



Đều cho hắn? ? ?



Tử Hòa cao hứng vươn vai. Thanh âm tuyệt vời của Hệ thống thông tri hắn: Người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy hoàn thành ‘Di Chúc Kiếm Tiên’, được đến tiểu nhà tranh.



Hì hì hì hì!



Vui vẻ!



Khác với Diệp Thanh Thanh, Phong Hồi Tuyết kinh hỉ, Phi Lục tức giận đến không được, chưa từng có người bác mặt mũi nàng như vậy.



“Tỷ tỷ, ngươi xem. . . . . .”



Thu Thủy Y Nhân thản nhiên nói: “Đi thôi.” Làm người thứ nhất rời đi.



Nguyệt Tại Thủy Thiên trong lòng cười khổ, vốn y theo thực lực của Thủy Thiên các làm sao lại hoàn toàn không đạt được gì hết, cố tình. . . . . .



Chỉ có thể thử một biện pháp .



“Người này cũng ngu chưa từng thấy, cư nhiên đem hết tặng người. . . . . . Nếu là lão tử, tìm một sơn động tự mình luyện, đi ra liền xưng bá trò chơi!”



“Ngươi cái này không hiểu , ngươi không thấy hắn 0 cấp sao, hắn giữ được sao? Còn không bằng đền đáp tìm vài núi cao dựa vào. . . . . .”



Người chơi vừa nói vừa tản ra .



Phong Hồi Tuyết cùng Diệp Thanh Thanh sau khi thêm tiểu Hòa thành hảo hữu, Soái Ca thế gia cùng Hồng Anh tổ cũng đi rồi. Thôn trang nhỏ lại khôi phục bình tĩnh.



Hôm nay cũng chưa có thể ngủ a!



Tiểu Hòa vặn thắt lưng lười biếng, quay đầu cẩn thận sờ sờ gian nhà tranh, vui vẻ logout .



Hôm nay thời gian chơi trò chơi quá dài, bị Quý bà nội nghiêm túc phê bình một chút, Tử Hòa vẫn là vui vẻ, cười tủm tỉm cam đoan lần sau tuyệt đối đúng giờ logout.



Ngày hôm sau vừa lên mạng liền thẳng đến tiểu nhà tranh, lại thấy địa phương nguyên lai có căn nhà đã biến thành một khối đất khô cằn, mấy căn cột gỗ đen thùi cháy sém nghiêng ngã đỗ trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment