Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 14

Bên này, Hoa Dung Nguyệt cùng Cao Uy một trước một sau hướng về phía Chu Nhan chạy qua.

Ỏ bên, Chu Nhan trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt túng quẫn của Quý Hải, nói :"Đừng nói là ngươi, lần đầu tiên ta thấy hắn, cũng gọi hắn là tiểu nương tử kia mà!"

Những lời này trái lại cũng đã giải quyết xấu hổ của Quý Hải, mắt thấy Hoa Dung Nguyệt hướng bọn họ chạy tới, ba người đềulà thu hồi nét cười mơ hồ trên mặt, đồng thời nhìn con người xinh đẹpkia đi tới.

Cao Uy mặc một bộ y phục màu xanh thẫm cưỡi trên lưng ngựa, mặc dù không có kinh diễm xuất chúng như Hoa Dung Nguyệt, nhưngcũng là nam tử tuấn tú vô cùng xuất sắc; mắt nhìn xuống Chu Nhan, tạithời điểm thu lại roi ngựa, trước than thở lau mồ hôi nói : "Cuối cùngtướng quân cũng đi ra rồi, ta sắp bị tên tiểu hỗn đản này hành hạ chếtrồi!"

Hoa Dung Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, như bảo Cao Uy nói bậy, nói : "Chính mình không có tiến bộ còn nói người khác, bảo ngươi dạy ta cưỡi ngựa dạy suốt nửa canh giờ, Nhưng ta ngoại trừ lên ngựa xuốngngựa, còn lại cái gì cũng không biết!"

Ở bên, Cao Uy mím môi cười trộm nói : "Nửa canh giờ mới học được lên ngựa xuống ngựa, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra!"

"Hồ ly chết tiệt, ngươi dám xem thường ta!" Hoa Dung Nguyệt tức giận.

Cao Uy nhướn mày: "Không phải xem thường, là ăn ngay nói thật!"

Mắt thấy hai người này muốn ầm ĩ, Chu Nhan đau đầu híp mắt xuống: "DungNguyệt, nếu như ngươi muốn học cách cưỡi ngựa theo ta, ta dạy ngươi,nhìn Cao công tử một đầu đầy mồ hôi, chắc hắn cũng không dễ dàng!"

Hoa Dung Nguyệt nghe Chu Nhan nói như vậy, nhất thời hai mắt sáng lên: "Thật sự ? Nhan lang nguyện ý dạy ta sao?"

Nhìn thấy bộ dáng kinh hỉ kia của Hoa Dung Nguyệt, theo ở một bên Quý Hảitiếp lời nói: "Công tử sợ còn không biết, trong quân đội Định Bắc cáchcưỡi ngựa của lão Đại là tốt nhất; ban đầu ở Mạc Bắc, trước khoogn biếtcó bao nhiêu cô nương quấn lấy lão Đại học cách cưỡi ngựa, lão Đại chính là nhìn cũng không thèm nhìn một cái!"

Hoa Dung Nguyệt nghe xong lời này vốn là vui mừng, chính là sau khi nghe xong, trong lòng ghentuông lại vô ảnh vô tung xuất hiện: "Nhan lang rất yêu thích trêu chọccác cô nương?"

Triệu Quát nói : "Lão Đại tuổi trẻ anh hùng, lạilà hoàng hoàng thân quốc thích, tuấn tú lịch sự, không thích trêu trọcbọn nha đầu chẳng lẽ lại yêu thích trêu trọc đám đàn ông sao? !"

Hoa Dung Nguyệt nhất thời nghẹn họng, nhìn về phía dáng vẻ phi phàm chunhan, kỳ quái nói: "Nhan lang tuổi trẻ uy vũ, tự nhiên là tình nhântrong mộng của các thiếu nữ!" Lời này nói ra có chút vị chua, giống nhưoán trách tình cảm không trung thủy của tình lang, khiến người ta miệtmài theo đuổi.

Chu Nhan cũng không biết Hoa Dung Nguyệt suy nghĩnhư thế , chỉ là cười nhạt một tiếng, nhìn về phía con ngựa lúc trướchắn từng cưỡi qua; ngựa tốt thượng đẳng của Ðại Uyển, toàn thân tuyếttrắng, màu lông chính tông, quả thực cùng chiến mã hắn yêu thích giốngnhau như đúc.

Chu Nhan vốn yêu chiến mã, nhìn ra có ngựa tốt ởtrước mắt, lại càng vui sướng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp kéoHoa Dung Nguyệt vẫn còn đang cúi đầu xuống ăn dấm, hướng chỗ con ngựa đã đi tới: "Sắc trời vừa vặn, lại có ngựa tốt làm bạn; dù sao hiện tạiNhan cũng đang nhàn rỗi, ngay lập tức có thể dạy ngươi cưỡi ngựa!"

Ánh mắt Hoa Dung Nguyệt từ trên mặt Chu Nhan chuyển qua trên tay hai ngườibọn họ cùng dắt, vừa rồi khó chịu trong lòng thoáng một cái tan thànhmây khói, chính là nghĩ đến suy nghĩ ngu ngốc của mình, vẫn còn có chútchột dạ: "Chỉ sợ Nhan lang không chịu, từ nhỏ ta đối với cưỡi ngựa rấtlà không thành thạo!"

Chu Nhan ngoảnh lại nhìn hắn, đột nhiêncười: "Không sợ! Ta vừa rồi nhìn ngươi cưỡi ngựa cũng không phải là ngốc mà là động tác không có làm tốt; yên tâm, hết thảy có ta ở đây!"

Nói chuyện một hồi, Hoa Dung Nguyệt đã bị Chu Nhan kéo đến bên cạnh conngựa, nhìn thấy con ngựa trắng đầy linh tính này, Chu Nhan vui mừng từtrong lòng ngực lấy ra mấy khối đường mạch nha đưa đến bên miệng cho con ngựa ăn, sau đó vuốt ve một bên trán của con ngựa một mặt còn như đangnói cái gì đó , bộ dáng thông thạo kia càng làm cho Hoa Dung Nguyệt nhìn đến cháng váng rồi

Sau khi lắp dây cương lên thân ngựa,Chu Nhan đi đến bên người Hoa Dung Nguyệt, đưa tay điều chỉnh yên ngựa,ánh mắt trong suốt hiện ra đối với Hoa Dung Nguyệt còn đang ngẩn ngườicười cười, sau đó cũng không biết khí lực từ nơi nào; hai tay mạnh mẽnâng hông của hắn, Hoa Dung Nguyệt kinh hãi hét lên một tiếmg, liền bịhắn thoải mái đưa lên trên yên ngựa, vững vàng ngồi.

Hoa DungNguyệt chưa hết kinh hãi, khẩn trương mở to hai mắt liều mạng bám chặtcương ngựa; Chu Nhan lo lắng hắn kéo mạnh như vậy sẽ làm kinh động bạchcâu, cả người dứt khoát nhảy lên ngựa, một tay đỡ yên ngựa, một tay nhẹnhàng giúp hắn chỉnh tư bán nguyệt, thì ngồi trên lưng ngựa cũng thoảimái hơn, phía sau Hoa Dung Nguyệt rùng mình nắm chặt tay, tiếp nhận dâycương trong tay hắn.

Hoa Dung Nguyệt hiển nhiên là không nghĩ tới Chu Nhan sẽ cùng hắn cưỡi chung một con, càng không nghĩ tới hai ngườisẽ lấy tư thế mờ ám như thế mà ngồi cùng một chỗ; lập tức hai gò má đỏlên, ngay cả hai con ngươi ngập nước cũng hiện ra ánh sáng.

ChuNhan ôm Hoa Dung Nguyệt từ phía sau lưng, cảm giác được lưng hắn cứngnhắc, hai chân tựa hồ cũng run rẩy; cho là hắn sợ hãi, liền cười độngviên nói : "Dung nguyệt, ngươi sợ hãi như vậy sẽ kinh động đến con ngựa; thả lỏng, có ta ở đây ngươi sẽ không ngã xuống!"

Nghe thấy giọng nói kiên địng trầm ổn sau lưng, tâm Hoa Dung Nguyệt liền giống như bịđặt vào trong ấm lô hâm nóng vậy, trong hai tròng mắt gợn gợn nước,giống như thu thủy mang theo thâm tình cùng yêu mến , quay đầu lại nhìnthấy ái lang đang ôm hắn từ phía sau lưng.

Bây giờ thân thể bọnhọ vô cùng gần, lúc này Hoa Dung Nguyệt lại quay đầu lại nhìn hắn; nhấtthời bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách chỉ còn lại một khoảng ở giữa haimá.

Bỗng nhiên Chu Nhan thấy hai gò má xinh đẹp đến cực điểm bấtngờ lọt vào tầm mắt, bản thân có chút ngu muội rồi, chính là ngẩn ngơ si mê nhìn về phía đôi thu thủy giống như đôi tiễn cùng cùng bờ môi mọngnước như cánh hoa đào mềm mại, yết hầu sít chặt, môi khô miệng khát; Hoa Dung Nguyệt cũng giật mình, che lại hơi nước trong ánh mắt rũ mi liếcChu Nhan một cái liền hiểu rõ, len lén thở ra một hơi, cánh môi tựa hồcòn cách khoảng không là chạm vào môi mỏng của hắn, làm cho tim hắn đậprộn lên, thân thể yêu kiều khẽ run rẩy.

"Nhan lang!" Một tiếnggọi mềm mại, giống như mị giống như cổ, phảng phất từ chỗ sâunhất trong lòng mà phát ra; mang theo thẹn thùng cùng khát vọng, hắnkhẽ mở cánh môi, hàm răng trắng muốt giống như trân châu dụ dỗ mê người, nghĩ muốn đi vào bên trong tìm tòi.

Chu Nhan không biết mình bịlàm sao, thế nhưng cảm thấy ngực mình từng đợt khát vọng nổi lên, muốnđem môi in lên cổ của hắn, cùng hắn lặng lẽ nhỏ giọng nói, xem hắn khíchất như lan, thân thể tuyệt mỹ mềm mại run rẩy xụi lơ trong lồng ngựccủa hắn.

Nghĩ đến đây, Chu Nhan giống như bị điện giật, mạnh mẽmở to mắt nhìn sắc đẹp trước mắt, mắt nháy lợi hại, sau đó ổn định tâmthần, đối với hắn như cũ khẽ nói: "Cầm tốt lắm!"

Giọng nói bìnhtĩnh hạ xuống, roi ngựa Trường Không; Cả vùng đất trống trải truyền đếnmột tiếng quát mắng, tiếp theo, con ngựa phi nhanh, bờm ngựa bao quanhbồng bềnh như mây nhẹ nhàng tung bay theo gió; bãi săn vốn nên ồn ào náo nhiệt lúc này lại yên tĩnh lạ thường, mọi người ở đây đều là ngừng công việc lại, rất ngạc nhiên cùng nhau hướng tới hai người đang cưỡi ngựachạy qua kia!

Trên chiến trường dũng mãnh thiện chiến oai phongnhất giờ phút này ngồi trong lòng lại là người xinh đẹp diễm lệ nhất,con ngựa nhanh như chớp chạy vụt qua, gió lạnh thổi bay mái tóc dài củabọn họ, quần áo đẹp đẽ quý giá khẽ lay động, chỉ nhìn thấy hai màu xanhtrắng đan xem, thổi bay một mảnh lệ sắc càng thêm đẹp đẽ quý giá.

Cao Uy đang nói chuyện cùng bọn Quý Hải, nhận thấy không khí xung quanh thế nhưng kỳ lạ, quay đầu lại nhìn chỗ vó ngựa tung bay, đến khi hắn thấyrõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì con ngươi thiếu chút nữa từtrong vành mắt rơi xuống .

"Ai ya! Đây cũng là cưỡi sao?"

Quý Hải thuận miệng nói : "Cách cưỡi ngựa tự nhiên như vậy mới học nhanh,ngươi mới vừa rồi chỉ là đang dắt ngựa, đó là phương pháp ngốc ngếchnhất!"

------ lời của người xa lạ------

Truyện mới giới thiệu, chào hỏi các vị chị em trong nhóm ủng hộ và cổ vũ nhiều hơn!

Người thân bao bọc chính là nhà!

Hồ ly: Vui mới thích cũ đều tụ họp ở bãi săn, đoạn tụ, ngươi xử lý như thế nào?

Đoạn tụ: Chớ nói nhảm, vui mới thích cũ ở đâu? !

Hồ ly: Hừ! Ngươi vẫn còn giả bộ? Ánh mặt thiên tử bất cứ lúc nào di chuyển quanh ngươi...

Đoạn tụ trái tim hốt hoảng: Càn rỡ, chuyện của gia cùng thiên tử là hai chuyện khác nhau không phải như ngươi nghĩ

Hồ ly: Vậy là loại gì?

Đoạn tụ: Chính là ( hướng về bên kia )... Ai nha, cái dạng kia nói không rõ...

Hồ ly cười hắc hắc: Đương nhiên nói không rõ ràng, nói rõ làm sao xảy ra gian tình đây!
Bình Luận (0)
Comment