Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 37

Nhìn tiểu nhân nhitrong lòng trên dưới giãy giụa, hiển nhiên tâm tình Chu Nhan tốt lắm,căn bản không đem hắn để vào mắt, vỗ về ngũ quan tuấn mỹ của hắn, giốngnhư đang sờ vào đồ sứ trân quý nhất thế gian: "Bí mật của ta bị ngươiphát hiện, ngươi nghĩ bản thân có thể an toàn đi ra sao?" Nói xong, ChuNhan đối với sắc mặt trắng bệch của Hoa Dung Nguyệt cười một tiếng.

Trong lòng Hoa Dung Nguyệt lòng run rẩy, ngón tay cũng sợ hãi tới phát run: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Chu Nhan nói: "Không phải ta vừa mới nói sao? Ta nợ ngươi một đêm độngphòng hoa chúc, hiện tại liền làm luôn được không? Hoa nhi?"

Nói xong, Chu Nhan liền ghé sát vào bên môi Hoa Dung Nguyệt, cái lưỡi thơm tho tiến vào thăm dò, hôn hắn!

Trước kia cho rằng hắn thực sự là đàn ông, cho nên bị Chu Nhan ôm hôn, HoaDung Nguyệt có một cảm giác vui thích như ở trên mây. Nhưng, hiện tạibiết hắn thực ra là ngụy đàn ông, hôn môi này, khiến Hoa Dung Nguyệtmuốn nhổ ra!

Hoa Dung Nguyệt cả người bị ôm chặt, sắc mặt xanhtím khó coi, rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng sức đẩy Chu Nhan đi.Không nghĩ tới tiểu nhân nhi mảnh mai này có sức lực lớn như vậy, ChuNhan bị Hoa Dung Nguyệt đẩy một cái lảo đảo, dưới chân không đứng vững,cả người ngã xuống đất!

Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy đất trờirung chuyển, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, đồng thời hắn bị nước bắnlên mặt, toàn thân lạnh lẽo khiến hắn phát run, trừng mắt nhìn hỗn đảnkia, giận đến nghiến răng: "Ngươi cố ý! Cút ngay!"

Chu Nhan chếtsống vẫn nằm lên người hắn: "Hoa nhi thật sự là khẩu thị tâm phi, rõràng đã nằm ở dưới thân ta, còn muốn bày ra bộ dáng dục nghênh còn cự?"

"Cút con mẹ ngươi dục nghênh còn cự, Chu Nhan, không muốn chết thì mau mauthả lão tử, bằng không lão tử khiến ngươi chịu không nổi!" Hoa DungNguyệt mắt lộ ra hung quang.

Chu Nhan chợt nhíu mày: "Nga? Ngươi muốn khiến ta chịu không nổi như thế nào?"

Đời này gặp nhiều người vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như thế!

Hoa Dung Nguyệt chịu đựng nước mắt nóng hổi đang dâng lên, giãy giụa tức giận mắng: "Hỗn đản trời đánh, ta sẽ không tha ngươi!"

Chu Nhan cọ thân dưới vào người của tiểu nhân nhi, hàng năm ở ngoài rènluyện khiến hắn ngay cả làm trò đùa giỡn lưu manh cũng đùa giỡn đến độhùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: "Thiên tử làm mối, thiên hạ làmchứng, toàn bộ Đại Chu đều biết ngươi - Hoa Dung Nguyệt là nam nhân củata. Thế nào? Hiện tại chúng ta làm việc phu thê cần làm, ngươi lại muốnlâm trận lùi bước?"

Nói xong, Chu Nhan liền đưa tay nắm lấy cằmhắn, tay kia thì xấu xa chạm đến một mảnh trơn mềm bên dưới. Hoa DungNguyệt đang muốn phản kháng, không ngờ lại nhận ra ý đồ cầm thú này, trơ mắt nhìn hắn (CN) cưỡng ép bản thân, đối hắn (HDN) muốn làm gì thì làm!

Chu Nhan nói: "Hoa nhi thật sự rất xinh đẹp a!"

Hoa Dung Nguyệt chịu đựng nhục nhã vô cùng, mặt đầy tức giận: "Đương nhiên so với cầm thú như ngươi thì xinh đẹp hơn nhiều!"

Lời này vừa từ trong miệng hắn nhổ ra, đột nhiên lại a một tiếng, thét chói tai. Hóa ra là cầm thú này cư nhiên không biết xấu hổ hướng tới phíadưới của hắn sờ soạng!

"Chu... Nhan!" Hoa Dung Nguyệt cắn răng bật ra hai tiếng này, hận đến độ muốn tự sát!

Chu Nhan cười thản nhiên, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi trong lòng bị hắn épbuộc kém chút trợn trắng mắt, nói: "Thích không? Hoa nhi?"

"Cút!"

"Xem ra còn chưa đủ để ngươi thích!"

Hoa Dung Nguyệt đâu chịu nổi tra tấn như vậy, một hơi nhịn xuống, thiếuchút nữa ngất đi. Chết sống cố gắng chịu đựng đến mức sắp hỏng mất, toàn thân mềm nhũn không có khí lực. Trong lòng hắn đang khát vọng cầm thúnày có thể giải thoát cho hắn, nhưng một chút tôn nghiêm cùng lý trí còn sót lại cuối cùng cũng khống chế được thú tính của hắn!

Lão tử ngay cả ham sống, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ!

Nhìn ra Hoa Dung Nguyệt cố gắng chống đỡ, Chu Nhan gian tà vuốt ve lên xuống, đột nhiên lại bóp một cái!

"Trời đánh!" Hoa Dung Nguyệt cả người cương cứng, la hét chói tai.

Tiếng cười tà khí từ bên tai truyền đến: "Vui vẻ sao? Hoa nhi?"

Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy đất trời đều đổi màu, khoái cảm mãnh liệt chưa bao giờ có khiến hắn gần như điên cuồng: "Mau, buông, tay!"

ChuNhan nhìn Hoa Dung Nguyệt đang gấp gáp, thật sự là yêu thảm bộ dáng nhunhược bất lực lại gợi cảm này của hắn: "Hoa nhi của ta quả nhiên làkhông thấy quan tài không rơi lệ, vậy làm sao mới tốt đây? Nếu không,chúng ta trở về phòng chậm rãi chơi đùa!"

Nói xong, Chu Nhan liền buông lỏng vật cứng rắn như sắt đang ngẩng cao đầu trong tay mình kia,lấy bạc sam bên cạnh khoác lên người, ôm lấy tiểu nhân nhi bị hắn làmcho thất thần, nâng người nào đó lên, một đường nhanh chóng trở vềphòng!

...

Bên trong hồng loan trướng, Hoa Dung Nguyệt bị Chu Nhan ôm chặt trong ngực.

Chu Nhan tinh tế nhìn người trong lòng, chỉ cảm thấy hắn hương nhuyễn mềmmại, xinh đẹp động lòng người, chỉ tiếc, mỹ nhân trong lòng lại bày rabộ dáng nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cáu giận, thực có chút... Cótình thú!

Bên ngoài băng tuyết lấp lánh, phòng trong xuân tìnhhỗn loạn, Chu Nhan in lên cằm Hoa Dung Nguyệt một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng phá lệ thơm ngọt mềm mại.

Hoa Dung Nguyệt vừa nãy thật vất vảmới chịu đựng được dục vọng phát tác, giờ lại thấy cầm thú này lại có ýđồ gây rối với hắn, tiếng nói khàn khàn, mắt lộ ra hung quang: "ChuNhan... Ta muốn giết ngươi! ..."

Chu Nhan vô sỉ cười: "Hoa nhi rõ ràng thích đến mất hồn, sao ta hôn ngươi một chút lại không chịu nhận như vậy!"

"Nhận cái rắm! Lão tử là đoạn tụ, chỉ ngủ với nam nhân! Nữ nhân như ngươi ởtrong này làm chuyện náo nhiệt gì! Nếu ngươi dám cứng rắn ép ta, taliền... Ta liền..." Nói tới đây, Hoa Dung Nguyệt liền cắn môi, bộ dángchịu nhục lại tỏ vẻ hung ác càng khiến hắn tăng thêm vài phần quyến rũ.

Chu Nhan đương nhiên sẽ không đặt lời nói vủa hắn trong lòng, chỉ cần hắn(HDN) còn ở trên giường, sao hắn (CN) có thể để cho con vịt nấu chín sắp ăn đến miệng còn có cơ hội vỗ cánh bay đi mất?

Liền thấy hắn nắm cằm nhỏ khéo léo linh lung của Hoa Dung Nguyệt, nhìn đồng tử trong mắthắn (HDN) giống như sóc nhỏ trốn tránh khủng hoảng, thật sự là càng xemcàng vui sướng, càng xem càng thích!

"Người trong thiên hạ đềucười ta cưới một tên đoạn tụ, nói Sở Tương Vương phủ sợ là sắp hủy trong tay họa thủy này. Nhưng bọn họ lại không biết, Hoa nhi của ta trời sinh thiên tư quốc sắc, ngảy cả là hồng nhan họa thủy, vậy cũng là một lờica ngợi!" Nói tới đây, Chu Nhan lại là cúi đầu in xuống một cái hôn trên cánh môi hoa đào mềm mại kia.

Hoa Dung Nguyệt nhanh chóng ngậmchặt miệng, giãy dụa, nước mắt bắt đầu dâng lên. Biết Chu Nhan là cầmthú ăn mềm không ăn cứng, bản thân đánh bừa căn bản chính là tự mìnhchuốc lấy khổ, còn không bằng trước nhịn xuống, cùng hắn nói thật tốt.

"Nhan lang! Ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta thừa nhận trước kia đối với ngươi có ý đồ gây rối, nhưng khi đó ta nghĩ đến ngươi là tên nam nhân , không nghĩ tới... Ngươi lại là ngụy nam nhân, ngươi lo lắng ta đem bí mật này nóira ngoài đi? Ta có thể thề, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, có thểchứ?"

Chu Nhan nhìn hắn chủ động cầu hòa, liền cười nói: "Dù takhông phải nam nhân, ngươi cũng có thể tiếp tục đối với ta có ý đồ gâyrối!"

"Lão tử là đoạn tụ! Làm sao có thể đối với ngươi có ý đồgây rối được?... Nhan lang yêu quý... Ta... Uy uy uy! Ngươi còn cởi?"Hoa Dung Nguyệt vốn muốn lấy chuyện hợp tình hợp lý ra nói, cũng khôngnghĩ tới hỗn đản này thừa dịp hắn nói chuyện, thế nhưng cởi quần áo cuối cùng trên người hắn ra.

Chu Nhan nhìn bộ dáng tạm nhân nhượng vì lợi ích chung này của hắn, vô sỉ nói: "Dung Nguyệt vừa rồi gọi thật làdễ nghe, lại gouj một tiếng Nhan lang yêu quý cho ta nghe một chút!"

Hoa Dung Nguyệt thấy người này rõ ràng nổi lên sắc tâm với mình, giờ nóicái gì đều không nghe vào, chỉ đành rơi nước mắt, phốc một tiếng khuônmặt đều ướt: "Vô liêm sỉ! Ngươi thực dám ngủ với ta?"

Chu Nhanhôn xuống từng tấc da thịt của hắn, thắt lưng rắn chắc khêu gợi uốn éothành độ cong mê người, kinh tâm động phách. Nhìn người kiều mị đanggiãy giụa không có kết quả, một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớnthân thể mỹ ngọc kia, một bên lại cúi đầu khẽ hôn gò má tuyệt sắc củahắn, ngậm vành tai khéo léo mềm mại của hắn, cả giận thổi khí: "Còn dámnói vậy hay không? Ngươi là người của ta, ta muốn ngủ với ngươi, ai quản được?"
Bình Luận (0)
Comment