Vong Giả Quy Lai

Chương 62

“Mọi người đều gọi bọn tôi là đại viện lục quân, nhưng bọn tôi còn một danh hiệu khác gọi là Z.”

Chữ Z này đánh trước một đòn cảnh cáo cho Mạc Phỉ, lại nhớ đến, khi đám người bọn họ đang nổi lên xung đột với lão đại trong sân thể dục, người tên Z này đã đến nơi ẩn nấp của bọn họ, giết ba mẹ Trần và một đám trẻ con.

Cận Phi Ngữ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng từng nghe đến việc này rồi. Sau khi nghe danh xưng Z xong, sắc mặt của hắn trắng bệch như người chết. Hắn chỉ nghe nói đó là một người giết người không chớp mắt, nhưng không ngờ, hắn có thể gặp được.

“Không ngờ đến, đối nghịch với bọn tôi là một tổ chức như vậy. Chẳng trách khó lòng phòng bị. Các người có thể dẫn dụ Zombie đến thành phố C, các người lợi hại.”- Mạc Phỉ cau mày nói, “Nhưng bọn tôi cũng chưa từng đắc tội với các người, sao có thể đối xử với người già và trẻ nhỏ như thế?”

“Ít nói nhảm đi. Bắt đầu từ hôm nay, nếu như chạy, chờ chúng ta trở về, sẽ lập tức đồ sát hết những người trong thôn. Ha ha ha….”- Người kia vừa cười vừa nói.

Nghe hắn ta nói xong, ông lão đang núp phía sau run rẩy cả người. Mạc Phỉ nhận ra được, đấy là ông lão đã chặn bọn họ không cho vào.

Lúc này ở trong thôn cũng chỉ có một người đàn ông, đi bên cạnh hắn là bảy tám đứa trẻ.

Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn những đứa trẻ kia. Những đứa trẻ đáng lẽ sẽ sinh sống trong một hoàn cảnh không buồn không lo, mà giờ đây trong tay đang cầm một cây sủng nhỏ, tỏ rõ khí tức xơ xác đã cố che giấu. Một đứa trẻ khoảng chừng tám tuổi, tay cầm súng nhỏ, chỉ về phía Mạc Phỉ.

Đứa trẻ đang dùng vũ khí kia, trên mặt không có chút đồng tình hay thương hại, trên mặt chỉ có chút hiếu kỳ, giống như vũ khí trong tay là một thứ đồ chơi mới mẻ, không ngừng muốn tìm tòi.

Xung quanh, có rất nhiều người đang quan sát, Mạc Phỉ lúc trước cũng đã quan sát, trong thôn ngoại trừ người già và trẻ nhỏ thì chỉ có duy nhất một người đàn ông. Người đàn ông này tự xưng là người của Z, không chỉ biết tên của bọn họ, hơn nữa hình như cũng biết tin tức của đám người Kim Thuần.

Nhưng Mạc Phỉ không hy vọng có thể lấy thông tin gì từ miệng hắn ta. Nhìn tình huống ở đây, Mạc phỉ cũng biết được trong thôn này sẽ không có phương tiện khác thay đi bộ, bọn họ chỉ có một chiếc xe duy nhất để di chuyển trong vùng núi này.

Người kia chuẩn bị lục soát hai người bọn họ để tìm chìa khóa, lái xe của bọn họ đi. Hắn dùng súng chỉ vào Cận Phi Ngữ, tay khác sờ soạng khắp người Cận Phi Ngữ.

Mạc Phỉ thừa dịp hắn ta cúi đầu, nháy nháy mắt với một cậu bé đang nhìn chằm chằm cậu, sau đó cậu lặng lẽ nghiêng nghiêng thân mình.

Cặp mắt tò mò kia nhìn theo động tác nghiêng mình của Mạc Phỉ, liền nhìn thấy súng được đeo bên hông của cậu.

Mạc Phỉ nhấc nhấc cái cổ, mang theo ánh mắt tò mò, đứa nhỏ kia do dự lấy súng bên hông của Mạc Phỉ.

“Chết tiệt, vừa nãy không nên để hắn ta một mình lái xe đi mất.”- Người kia phẫn nộ đạp Cận Phi Ngữ một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển đến người của Mạc Phỉ: “Bé ngoan, đứng yên đừng nhúc nhích, đứng đàng hoàng đấy cho tôi, đừng giở trò.”

Mạc Phỉ giơ hai tay, mắt nhìn Cận Phi Ngữ bên cạnh.

Khi người đàn ông kia chuẩn bị tìm chìa khóa trên người Mạc Phỉ, bỗng nhiên phía sau hắn ta, một thanh âm non nớt lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, giơ tay lên.”

Người kia lập tức muốn mắng người, nhưng phía sau là một họng súng đen ngòm. Trong tay đứa nhỏ kia là một khẩu súng, trên mặt là một nụ cười non nớt, híp mắt xác định mục tiêu, mà mục tiêu đó chính là người đàn ông kia.

Như bị kinh hãi, hắn ta cuống quít né tránh: “Tổ tông à, tuyệt đối đừng lộn xộn, thứ này không thể tùy tiện chơi như vậy đâu.”- Hắn ta bị súng chỉ vào. Đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm hắn ta, cười hì hì.

Mạc Phỉ nháy mắt với Cận Phi Ngữ, sau đó thật nhanh giơ cước, đá vào chân hắn ta.

Cận Phi Ngữ vội vã xông đến, vồ lấy súng trong tay của đứa nhỏ: “Ngoan, thứ này không chơi được, anh sẽ cho em thứ khác chơi vui hơn nhiều.”

Người kia khí lực rất lớn, cũng may Mạc Phỉ đã trải qua một quãng thời gian dài luyện tập, hơn nữa còn có sự tham gia của Cận phi Ngữ, hai người rốt cuộc cũng chế phục được hắn ta, dùng dây trói hắn ta lại.

“Thao! Tụi mày chờ đó cho tao! Đồng bọn tao về, xem tụi mày có thể làm được gì!”- Hắn ta hùng hùng hổ hổ nói.

Mạc Phỉ cũng không quan tâm những chuyện đó, cậu nhìn xung quanh, sau đó nói với Cận Phi Ngữ: “Giúp tôi trói hắn dưới gốc cây đi.”

“Hai người trẻ tuổi các cậu có thể hại chết người trong thôn chúng ta a. Lúc trước tôi để hai người đi, sao lại không đi?”- Ông lão run rẩy nói.

Mạc Phỉ dùng dây thừng trói người kia lại, nhưng lại cảm thấy không quá yên tâm, còn muốn tìm thêm xích sắt. Nghe thấy tiếng nói, Mạc Phỉ liếc qua, phát hiện đó là ông lão mà ban nãy không cho hai người vào. Mạc Phỉ hỏi: “Mọi người, đầu đuôi câu chuyện là sao? Bọn họ là người như thế nào?”

“Haizz, sao các cậu lại chọc phải phiền phức vậy!?”- Ông lão thở dài.

Đứa nhỏ ban nãy đang dùng đao nhỏ đâm vào đầu Zombie chơi. Dưới cây đại thụ này có rất nhiều thi thể Zombie. Xem ra những thứ này dùng để những đứa trẻ kia luyện tập. Đao nhỏ đâm vào Zombie, sắc mặt đứa trẻ kia không có chút do dự hay kinh hoảng gì.

“Ngoan, Thất Bảo à, lên kia chơi đi.”- Ông lão nói với đứa nhỏ.

“Những người lớn trong thôn đa số đều vào thành phố B làm việc, khi những việc này xảy ra, nơi này và thành phố B đều bị mất liên lạc. Người trong thôn cũng không có khả năng đi ra, người bên ngoài lại không có khả năng vượt qua tấm bình phong này để đi vào.. cho nên những người già trẻ đều bị kẹt lại ở nơi này.”

“Những người này không đi theo quân đội để tị nạn mà chạy đến đây, có thể thấy nơi này cũng không tốt lắm nên chỉ xây một trạm gác ở thôn Đông Sơn này. Qua một tuần sẽ đến đây tuần tra, những người kia, cũng vừa mới đến đây.”

Ông lão đẩy Zombie đã ngỏm bên cạnh ra, sau đó ngồi lên ghế băng, nói với Mạc Phỉ: “Bọn họ là một đội rất lợi hại, có rất nhiều người nhưng ta cũng chỉ gặp được vài người mà thôi. Người mà các cậu gặp chỉ là người có địa vị thấp nhất trong đội, tên là Lữ Bằng Cao. Hai tiếng trước hắn còn có một đồng bọn khác nữa. Nghe bọn họ nói thì hình như đã gặp một đội như các cậu từng miêu tả.”

Nghe ông lão nói, Mạc Phỉ cảm thấy rất kinh ngạc. Đội Z này, không chỉ ở một nơi xa lạ hại bọn họ, làm bọn họ xém tí nữa đã mất mạng giữa thi triều. Còn lần theo bọn họ đến đây.

Mạc Phỉ hỏi người kia: “Sao bọn họ lại làm như vậy với bọn tôi? Tôi hình như không có kẻ thù nào?”

“Ha ha ha, mày hỏi tao sao?”- Người kia bĩu môi, hiển nhiên rất không đồng ý với lời nói của Mạc Phỉ. Bị người trói chặt nên vẻ mặt hắn ta mang theo sự kinh hoảng. Hắn ta nói với Mạc Phỉ: “Chẳng mấy chốc nữa sẽ có người đến. Tất cả người trong thôn này sẽ trả giá thật lớn vì chuyện này.”

“Ông à, hắn ta nói không sai, người trong thôn nên nhanh chóng thu dọn rồi khỏi nơi này đi.”- Cận Phi Ngữ lên tiếng.

“Đi? Nói thật dễ a! Hiện giờ trong thôn ta còn được coi là một người trẻ, người trong thông đa số đều bị viêm khớp, hơn nữa còn rất lớn tuổi. Đi? Có thể đi đâu được? Bọn ta cũng có người trẻ góp sức, cũng không có xe, theo tình hình này, bên ngoài đều có những thứ đó, ra ngoài cũng sẽ chết.”

Lời của ông lão khiến Mạc Phỉ tràn ngập áy náy.

Ông lão không tiếp tục nói chuyện với Mạc Phỉ nữa, đi về nhà cùng với cháu trai của mình.

Cận Phi Ngữ hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Trước tiên nên đuổi theo Kim Thuần, nghe bọn họ nói, chắc chắn nhóm Kim Thuần cũng đi chưa lâu lắm đâu.”- Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, “Có xe rồi mới có thể giải quyết được vấn đề trong thôn, bằng không dựa vào hai chúng ta, cũng không thể bảo đảm an toàn cho bọn họ.”

Hai người Mạc Phỉ lái xe rời đi, ông lão nhìn bóng lưng của hai người, sau đó quay lại nói với mọi người trong thôn: “Thật lâu trước đây tôi cũng đã muốn nói việc này. Hôm nay thừa dịp mọi người đều ở đây, tôi sẽ nói rõ ràng. Chuyện trong thôn của chúng ta, chúng ta phải tự mình giải quyết. Bắt đầu từ hôm nay, mọi người thay phiên nhau trực, buổi tối cũng không được lười biếng.”

Người kia bị trói dưới gốc cây nghe được khẩu khí này của ông lão, cũng không thấy kinh hoảng, trái lại cười ha ha mà nói: “Các người thật sự nghĩ mình có thể chống lại bọn tôi sao, cho dù hai kẻ kia, chạy đi cũng sẽ chết mà thôi.”

Ông lão không thèm để ý, tiếp tục nói: “Ai muốn mạng của thôn Đông Sơn này, vậy hãy lấy mạng để đổi, chúng ta không có người tráng niên, nơi này cũng không có người nhát gan. Ngươi, Lữ Bằng Cao bất quá chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có thể làm mưa làm gió trong thôn chúng ta bao lâu? Hôm nay hai tiểu bằng hữu kia trói ngươi lại, sau này người của các ngươi sẽ đến đây, chúng ta cũng chết. Vậy chẳng bằng lấy một mạng chống một mạng..”

Ánh mắt ông lão bỗng nhiên xuất hiện hung quang, thời điểm nhìn Lữ Bằng Cao, như nhìn một con gà.

Trong lòng Lữ Bằng Cao đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu, nhưng hắn vẫn cứ đinh ninh rằng một đám người già và trẻ nhỏ thì có thể làm gì hắn. Thời điểm hắn nghĩ như vậy, ông lão đột nhiên cầm dao phay đi đến.

Lữ Bằng Cao cảm thấy cổ mình nóng lên, hắn chỉ thấy máu đỏ sẫm phun trào từ cổ họng mình.

Hắn không thể tin được nhìn xuống máu đang chảy trên người mình, yết hầu bị chặt đứt, không thể nào nói chuyện. Miệng vết thương trên cổ chảy ra rất nhiều máu, giống như nước đang tưới vào ruộng vậy.

Những người già trong thôn, trên mặt đều bị ánh sáng che khuất, những đứa nhỏ thì tò mò nhìn. Qua một lúc sau, Lữ Bằng Cao không còn hơi thở, gục đầu xuống, xung quanh là một vũng máu lớn.
Bình Luận (0)
Comment