"Tiểu Lâm cậu quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến tớ không đành lòng đánh nát cảnh trong mơ của cậu nữa." Phương Hàm thâm trầm.
"Muốn mặt chút được không? Đừng ngay trước mặt trợ lý của cậu mất mặt như vậy được không?" Lâm Nham tức giận liếc mắt nhìn, cậu cảm giác mình hiểu về Phương Hàm quá ít rồi, tính cách thoạt nhìn có chút ngốc nghếch thế nào đột nhiên lại chuyển biến phong cách rồi?
"Nói thế nào nha! Tớ đây là mất mặt sao, tớ cho cậu biết, trước đây lão tổng công ty còn bởi vì chuyện này mà từng nói qua với Tề Huy, nhưng mà có vẻ như Tề Huy có thân thích là cổ đông của công ty, cho nên lão tổng cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt." Phương Hàm nhăn mặt nhăn mũi, biểu tình trên gương mặt rất tế nhị, "Cậu chia tay với hắn ta là tốt nhất, Tề Huy mắt mọc trên đỉnh đầu, hiện tại tiến vào vòng giải thưởng nam chính xuất sắc nhất Kim Sư, nếu như thật để cho hắn ta mang về cúp ảnh đế còn như nào đây? Phỏng chừng cũng muốn dùng lỗ mũi nhìn người."
Lâm Nham cười khổ lắc đầu, này đến cùng là cái gì nha.
"Cậu biết còn thật nhiều, bất quá cậu yên tâm tớ cùng với hắn ta đã hoàn toàn chia tay, hắn ta thế nào cũng không quan hệ gì với tớ." Chỉ cần Tề Huy không tới tìm cậu gây phiền phức cậu cũng sẽ tận lực không đi để ý người này, "Hiện tại tớ chỉ cần có thể cùng chồng mình trải qua tốt là được."
Phương Hàm bĩu môi, đối một nửa thần bí kia của Lâm Nham càng thêm hiếu kỳ, bất quá cậu ta cũng nhìn ra được cho dù lúc này cậu ta hỏi Lâm Nham cũng sẽ không nhiều lời, ở đây còn có người ngoài, cho nên thay đổi đề tài câu chuyện, "Tiểu Lâm, nghe nói cậu không lại cùng công ty ký hợp đồng?"
"Uhm." Lâm Nham càng không muốn nhiều lời về ông chủ cũ, vô luận như thế nào Giải Trí Tinh Quang cũng cho mình không ít cơ hội, kỳ thực cậu cũng rất cảm kích Đàm Lực Cần, "Ngày mai tớ đến truyền thông Thiên Dịch ký hợp đồng, buổi trưa đã gặp Phạm Hồng Vân, anh ấy cảm thấy tớ rất tốt."
Cậu vừa nói xong, ánh mắt Phương Hàm trừng lớn như chuông đồng, giọng nói đều có chút run, nhịp điệu đặt biệt mất hồn, "Cậu, cậu, cậu, cậu gặp Phạm Hồng Vân? Người đại diện kim bài trong giới kia? Cái bàn tay vàng năm năm đẩy ra ba ảnh đế một diễn viên lớn cho truyền thông Thiên Dịch kia? Tiểu Lâm có phải phần mộ tổ tiên nhà cậu bốc khói xanh không, chuyện tốt như vậy cư nhiên khiến cho cậu bắt được?"
"..." Lâm Nham nhấc chân đá cậu ta, "Có biết nói chuyện hay không!"
"Dựa vào cái gì a, Phạm Hồng Vân là tùy tiện người nào cũng có thể gặp?" Phương Hàm ước ao ghen tị.
Lâm Nham nghĩ thầm đương nhiên không phải ai cũng có thể gặp, chỉ bất quá tớ cũng có chỗ dựa, cái loại chỗ dựa đặc biệt bền chắc.
Nhưng lời này cũng không thể nói vào lúc này, bằng không lấy tính tình của Phương Hàm nhất định sẽ nổ.
"Uhm....!Chồng tớ cùng anh ấy quen biết, sau khi biết tình huống của tớ đã giúp tớ dắt mối một chút." Lời này cũng không tính là lừa dối, chỉ là một bộ phận chưa nói hết.
Phương Hàm hiểu rõ gật đầu, như vậy liền nói thông, người có thể mua phòng ở chỗ này tuyệt đối không giàu tức quý, cậu ta nhìn Lâm Nham một chút khí sắc hồng nhuận tinh thần sung mãn, rốt cục lo lắng dưới đáy lòng lúc đầu tán đi.
Giơ tay lên lau mặt, cậu ta hâm mộ nói, "Người được Phạm Hồng Vân ký hợp đồng tuyệt đối sẽ giống như ngồi trên tên lửa bay lên trời, chờ sau này cậu bay lên trời đừng quên anh em, cũng kéo anh em một phen a.
"Đương nhiên sẽ không quên cậu, nhưng tớ cảm thấy cậu kỳ thực cũng có thể suy nghĩ một chút đợi đến lúc đến kỳ tái ký hợp đồng, bách Nhạc cũng không thích hợp cậu." Lâm Nham rót ly trà đưa cho cậu ta, "Dù sao Điện Ảnh Và Truyền Hình Bách Nhạc chỉ làm ra sản phẩm điện ảnh kịch truyền hình, tớ vẫn cảm thấy giọng hát của cậu rất tốt, có thể phát triển theo hướng ca hát.".
đam mỹ hài
"Ai, tớ cũng muốn a, nhưng anh trai tớ kế hợp đồng bán thân chính là ký năm năm, dáng vẻ này năm đó cậu ký hợp đồng cũng chỉ ba năm mà thôi, ước ao không được." Phương Hàm một ngụm uống cạn ly trà, mím môi xua tay nói, "Đi thôi, đi ăn cơm, đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa."
Lâm Nham gật đầu ý bảo mình đi thay quần áo khác, nhưng cậu ngược lại là thật đem chuyện ký hợp đồng của Phương Hàm nhớ trong lòng, truyền thông Thiên Dịch cũng là chia ba công ty con về phim điện ảnh và truyền hình, âm nhạc, kinh tế, nếu như có cơ hội kỳ thực cậu rất muốn cùng Phương Hàm ký cùng công ty, nhưng bây giờ nói cái gì cũng đều còn sớm, vẫn là phải đợi Phương Hàm đến kỳ tái ký hợp đồng mới có thể xem lại.
"Chuyện hôm nay tôi cùng Lâm Nham nói cậu nghe liền nghe thôi, đừng nói lung tung ra ngoài." Lúc Lâm Nham đi thay quần áo Phương Hàm thu lại biểu tình ngốc nghếch trên mặt, rất nghiêm túc nhìn về trợ lý bên cạnh cậu ta.
Trợ lý liên tục gật đầu, có chút nhiều chuyện hỏi cậu ta, "Anh Phương, cậu Lâm còn trẻ như vậy lại kết hôn sớm, vậy tương lai sự nghiệp của cậu ấy không phải sẽ chịu ảnh hưởng sao?"
Người lăn lộn trong giới nào có người hai mươi tuổi liền kết hôn? Cho dù là nữ minh tinh cũng không nhiều, huống chi là nam minh tinh.
Phương Hàm lắc đầu, theo đuổi của Phương Hàm không giống tôi, lúc tôi mới quen cậu ấy cũng đã nói, cậu ấy muốn tìm một người vừa ý kết hôn sinh con, ai biết gặp phải cái tra nam Tề Huy kia, nhưng là cảm ơn trời đất hiện tại cậu ấy trải qua không tệ."
"Tề Huy rất nổi tiếng." Trợ lý bĩu môi, cậu ta vẫn là rất thích kỹ xảo biểu diễn của Tề Huy.
"Tề Huy là rất nổi tiếng, nhưng cách thiên vương siêu sao kém xa lắc, nếu không có tài nguyên tốt mà công ty cho hắn ta, hắn ta có thể nổi tiếng sao? Nói trắng ra là vẫn có thân thích giúp đỡ." Phương Hàm cười lạnh, cậu ta đứng dậy kéo áo sơ mi có chút nhăn, "Làm người a nếu như tâm thuật bất chính cho dù có nổi tiếng cũng vô dụng."
Trợ lý cái hiểu cái không gật đầu không nói nữa.
Phương Hàm cũng không lên tiếng, chỉ ở trong lòng tính toán đường lui sau này của mình.
Công ty Điện Ảnh Và Truyền Hình Bách Nhạc không thể nói không lớn, thế nhưng so với truyền thông Thiên Dịch lại hoàn toàn không đủ nhìn, biết anh em mình có thể ký với truyền thông Thiên Dịch cậu ta là thật thật vui vẻ.
"Chúng ta đi đâu ăn? Các cậu muốn ăn cái gì?" Lâm Nham đã thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống, cầm ví tiền và điện thoại trong tay còn có chìa khóa xe, "Tìm tiệm tốt một chút đi, bây giờ cậu đi đâu đều có thể gặp phải fan, đừng cơm còn chưa ăn xong phải ký tên."
"Tớ muốn ăn cay." Bộ phim trước cần khống chế cân nặng, Phương Hàm bị người đại diện lệnh cưỡng chế giảm cân không được ăn nhiều, cho nên cậu ta đã thật lâu không có ăn ngon rồi, cảm giác cay tê miệng thật sự là quá hoài niệm rồi.
"Ăn lẩu đi." Nghĩ đến bộ phận thân thể nào đó của mình bị nhiều lần sử dụng mấy ngày nay, Lâm Nham rất phiền muộn, cậu kỳ thực cũng rất thích ăn cay a, thế nhưng từ lúc ba ba ba cùng Hoắc Cảnh Lân, ớt vân vân đã từ từ cách cậu càng xa, hơn nữa có xu thế càng ngày càng xa, "Đi Cẩn Ký đi, vị lẩu nhà đó khá ngon."
Phương Hàm cùng trợ lý vui vẻ đồng ý, đi đâu đều được, có thể không bị quấy rầy khi ăn là được.
Cẩn ký mở ở đường Sùng Dương, lưu lượng khách của tiệm lẩu cao năm tầng tương đối khả quan, Cẩn Ký có hai cửa, một cửa là cửa trước mặt tiền, một cửa là vì minh tinh tới nơi này ăn cơm mà chuẩn bị, đến thẳng tầng năm.
"Cậu nói chúng ta có thể gặp được người quen hay không?" Trong thang máy, Phương Hàm dùng cánh tay đụng đụng Lâm Nham, "Trên mạng ngày đó còn có tin tức nói Lưu thiên vương ăn ở Cẩn Ký nha."
"Lưu thiên vương cũng là người, anh ta đến ăn cơm rất ngạc nhiên?" Lâm Nham kỳ thực còn rất khó hiểu vì sao những ký giả kia luôn chọn một ít tin tức minh tinh đi tiệm ăn ăn cơm mà đăng, lẽ nào không có cái chú ý khác sao? Thật giống như minh tinh đại bài đều giống như người tu tiên ích cốc, không cần ăn cơm.
Bằng không vì sao đi ăn một bữa cơm đều có thể bị viết thành một bài thiên văn dài lưu loát mấy ngàn chữ?
"Đương nhiên ngạc nhiên, người ta là Lưu thiên vương, uống ngụm nước đánh một cái hắc xì đều có thể lên đầu bài." Ra thang máy Phương Hàm mang khẩu trang nhìn chung quanh một chút, lúc này chính là thời gian ăn cơm cao điểm, người đến tầng năm ăn cơm không ít, cơ bản đều là nghệ sĩ và người đại diện trợ lý, có mấy người nhìn quen mắt.
Ba người tìm một bàn trống trong góc ngồi xuống gọi món ăn, Lâm Nham gọi một nồi nước luộc, dưới ánh mắt trêu chọc của Phương Hàm rất bình tĩnh nhún nhún vai, "Nếu như cậu tìm người đàn ông kết hôn cậu cũng sẽ hiểu cách làm của tớ."
"Miễn, ca ca thích ngực lớn." Sau khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp nam nữ nghệ sĩ trong giới giải trí đều có không ít người come out, nhưng đồng tính chân chính đi kết hôn ngược lại rất ít, người giống như Lâm Nham thoải mái lĩnh chứng kết hôn còn phát weibo quả thực có khả năng xem như là một phần nhỏ, bằng không cậu một ngôi sao nhỏ tuyến ba làm sao có thể khiến cho weibo oanh động?
Vừa nghĩ tới weibo, Phương Hàm nhìn về phiá Lâm Nham đang dùng di động gửi wei xin hỏi, "Cậu có phải là sau ngày đăng weibo thông báo kết hôn xong liền không lại lên weibo? Cậu có biết bối cảnh người thân của cậu bị người bới đến thấu triệt hay không."
"Có nghĩ đến, thích bới liền bới, tớ lại không có lịch sử đen tối." Cho dù lúc cùng Tề Huy quen nhau hai người bọn họ cũng không có công khai ra ngoài, chỉ là công bố với bạn rất thân, Lâm Nham để di động xuống cầm khăn ăn khoát lên đùi, nâng ly trà lên uống một ngụm đổi đề tài, "Cậu gần đây có nhận phim mới hay không? Tớ nghe anh Đàm nói đạo diễn Tôn Khánh Linh đang trù bị một bộ kịch huyền huyễn, cậu đi thử sức một chút?"
"Đã thử, được vai nam số hai." Phương Hàm cắn đầu đũa ngô một tiếng, trợ lý ở bên cạnh thấy thế nói với Lâm Nham, "Nam số hai của anh Phương cũng là nam chính thứ hai, kịch bản kia là hai nam chủ."
"Thật tốt a, cậu có cái gì không hài lòng?" Lâm Nham nói lại nghiêng người nhường ra chút chỗ trống cho nhân viên phục vụ, nồi nước luộc đặt ở trước mặt, "Cảm ơn."
Nhân viên phục vụ thấp giọng trả lời, nhưng không nói nhiều bất luận thêm một câu gì.
Nhân viên phục vụ ở tầng năm Cẩn Ký đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường gặp được đại minh tinh có tiếng cũng sẽ không kinh ngạc, cũng sẽ không muốn ký tên chụp ảnh chung, rất là khiến các minh tinh đến đây ăn cơm cảm thấy thoải mái không ít.
"Chậc, cậu có biết nam chính còn lại là ai diễn không?" Phương Hàm ném thịt viên vào trong nồi nước lẩu đỏ, "Cậu biết Sở Dịch không?"
"Sở Dịch?" Lâm Nham nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Cậu nói là ảnh đế sau khi nhận được giải thưởng vai nam chính xuất sắc nhất của Bách Hoa lại hơn ba năm không có nhận qua bất luận thông cáo hoặc là phim gì kia sao?"
"Ừ, là hắn ta." Phương Hàm gật đầu, đôi đũa vớt một miếng thịt bò nhét vào trong miệng, "Tớ không có không hài lòng, tớ chính là cảm thấy có áp lực, đây chính là ảnh đế a, năm đó rất nổi rất nổi."
"Cám ơn cậu đã đánh giá tôi như vậy." Phía sau Phương Hàm đột nhiên truyền đến giọng nam xa lạ, Lâm Nham ngẩng đầu nhìn, người đàn ông tướng mạo đẹp trai khí chất thành thục mặt mỉm cười đứng cách Phương Hàm khoảng một mét.
Trong miệng Phương Hàm còn đang nhét thịt, quai hàm phình lên ngây ngốc quay đầu lại nhìn, "Sở....!Dịch?".