Lĩnh giấy hôn thú chỉ cần chính người đó mang theo thẻ căn cước lại điền mấy bảng kê khai liền có thể thực hiện, Lâm Nham cùng Hoắc Cảnh Lân tốc độ không thể nói là không hài lòng.
Lúc chờ xếp hàng Lâm Nham xem một chút tờ kê khai của hai người cầm trong tay, thế mới biết người đàn ông lớn lên rất tuấn tú lại cao lớn vừa gặp mặt này tên là Hoắc Cảnh Lân, năm nay hai mươi chín tuổi.
Còn lại....!
Cái gì cũng không biết.
Cậu không biết cái người đàn ông thoạt nhìn như là một tinh anh này làm công việc gì, cũng không biết tình huống gia đình của đối phương.
Trên đường từ khách sạn đến phòng công chứng hai người đều vẫn duy trì an tĩnh, ai cũng không phá vỡ bầu không khí quỷ dị này trước, cho nên Lâm Nham rất nghi hoặc, cậu không biết người đàn ông này tại sao muốn phát rồ cùng cậu.
"Hôm nay tôi là đi xem mắt, thành công liền kết hôn." Hoắc Cảnh Lân nhìn thấu nghi hoặc trong mắt cậu, vươn tay đem điện thoại vừa dùng để gửi tin nhắn bỏ lại vào túi áo thảo luận nói, "Dù sao em đã cầu hôn với tôi rồi, tôi nhìn em cũng rất thuận mắt cho nên tôi liền đồng ý.
Tôi đã bảo người đưa nhẫn tới rồi, nếu như em không thích có thể nói ra, sau này thấy cái nào thích hơn liền đi mua thêm một đôi nữa."
Loại khí hào đập vào mặt này là chuyện gì xảy ra!
Lâm Nham hút hút mũi, đôi mắt vốn sưng đỏ của cậu kia đã tiêu sưng, ngoại trừ sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ ra không có chỗ nào không đúng
"Tôi..."
"Số ba mươi sáu mời đến quầy phục vụ số năm làm giấy hôn thú." Thanh âm loa phóng to truyền đến cắt đứt lời Lâm Nham muốn nói, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn thẻ trong tay, "Gọi hai ta kìa."
Hoắc Cảnh Lân gật đầu đứng lên, hai tay đút túi hai chân dài sải bước đi ở phía trước.
Lâm Nham liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, không phải không thừa nhận, trên người người đàn ông này tản ra loại hấp dẫn trí mạng, vai rộng eo hẹp chân dài kết hợp với gương mặt đẹp trai, cho dù Lâm Nham đã quen nhìn người trong giới cũng chỉ có thể ngốc lăng phút chốc.
Thực sự rất tuấn tú a, giơ tay lên vỗ vỗ gương mặt vẫy vẫy đầu ngăn cản mình phát hoa si.
Đem bảng kê khai cầm trong tay đưa cho nhân viên công chứng, Lâm Nham ngồi ở bên người Hoắc Cảnh Lân, hai người nhìn về phía nhân viên công chứng.
"Hai vị soái ca nhìn rất xứng đôi, hai người tình cảm nhất định rất tốt, tuy rằng hôn nhân đồng tính trong nước hợp pháp rồi thế nhưng tình nhân đồng tính chân chính có thể tới lĩnh chứng vẫn là số ít, không biết hai vị đây quen nhau đã bao lâu rồi?" Nhân viên công chứng cúi đầu đem thông tin của hai người đánh máy vào sổ đỏ, cạch cạch cạch thanh âm đóng dấu truyền tới.
Lâm Nham nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân.
Hoắc Cảnh Lân quay đầu nhìn cậu.
Hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau lại cúi đầu nhìn về phía đồng hồ đeo trên cổ tay mình.
Một đồng hồ vận động, một đồng hồ kim cương bạch kim.
"Ba tiếng."
"Bốn mươi phút."
"A?" Nhân viên công chứng đang đóng dấu chạm nổi lên hình hôn thú của hai người, sau khi nghe thấy lời này tay run một cái, vẫn ổn, dấu chạm nổi không có bị đóng lệch.
"Chúng tôi quen biết nhau ba tiếng bốn mươi phút." Khóe miệng Lâm Nham câu dẫn ra nụ cười mỉm nhàn nhạt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nhân viên công chứng.
"Hai người là đang lấy hôn nhân ra làm trò đùa sao?" Làm việc ở nơi đăng ký kết hôn nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn là lần đầu nhìn thấy tình nhân đặc biệt như vậy.
"Không có (Không), chúng tôi rất nghiêm túc." Lâm Nham cùng Hoắc Cảnh Lân đồng thời mở miệng, nhìn nhau cười.
Nhân viên công chứng liếc nhìn giấy hôn thú đã đóng dấu chạm nổi ở trong tay, tay có chút run run.
Cô cảm thấy hôm nay có thể ghi vào kỷ lục Guinness thế giới rồi, bởi vì cô chứng kiến cuộc hôn nhân nhanh chóng nhất.
"Cảm ơn." Vươn tay cướp lại hai cuốn sổ đỏ từ trong tay nhân viên công chứng, không sai, chính là cướp, Lâm Nham nói lời cảm ơn với nhân viên công chứng.
Hoắc Cảnh Lân vươn tay cầm một quyển sổ đỏ lật ra nhìn một chút, lấy điện thoại ra chụp tấm hình gửi tới trong nhóm wei xin của người nhà.
" [Hình ảnh] con kết hôn rồi, muốn đi hưởng tuần trăng mật, một tháng sau trở về." Tạch tạch tạch gõ xong chữ, hắn cũng không quản trong nhóm wei xin là như nào nổ tung, đem điện thoại tắt máy nhét vào trong túi quần sau đó vươn tay ôm vai Lâm Nham, cúi đầu nói, "Em bây giờ là chồng tôi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật."
Lâm Nham run một cái, gương mặt không khỏi đỏ lên.
"Anh trước cùng tôi đến khách sạn cầm hành lý..."
"Được." Hoắc Cảnh Lân gật đầu, hai người cứ như vậy kề vai sát cánh ra khỏi sảnh phòng công chứng.
Nhân viên công chứng nhìn theo bọn họ rời đi cảm thấy có thể cô hẳn là nghĩ theo hướng tốt một chút, kết hôn nhanh cũng không có gì không tốt, tối thiếu hai người kia nhìn thật tốt, hy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc.
Trên đường quay về khách sạn Hoắc Cảnh Lân lái xe, Lâm Nham ngồi ở vị trí phó lái cầm hai tấm giấy hôn thú luôn nhìn chằm chằm.
"Em đang cười khúc khích cái gì." Chờ lúc đèn đỏ Hoắc Cảnh Lân quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Nham, người này từ sau khi ngồi lên xe vẫn luôn ngốc nghếch toét miệng nhìn hai cuốn sổ đỏ của hai người.
"Hắc hắc, tuy rằng rất khó tin, thế nhưng tôi thực sự rất kích động." Quay đầu nhìn tay người đàn ông đặt ở vô lăng, hai mắt Lâm Nham óng ánh sáng lên.
"Em rất muốn kết hôn?" Hoắc Cảnh Lân lấy điếu thuốc ngậm lên miệng, "Chú ý sao?"
"Không có việc gì." Lâm Nham lắc đầu lại gật đầu, sau khi thấy hắn nổ máy xe chủ động cầm cái bật lửa đốt thuốc cho hắn sau lại nói, "Bạn trai trước đây của tôi cùng tôi giống nhau đều là trong giới...!ách, tôi là diễn viên."
"Ừ, tôi đã từng xem qua phim truyền hình em diễn, mẹ tôi rất thích em." Hoắc Cảnh Lân hít một hơi thuốc mở cửa sổ ra một cái khe hở nhỏ.
Lâm Nham bĩu môi nhún nhún vai, "Tôi cũng không phải rất nổi tiếng, chỉ diễn qua vai nam phụ, bất quá vẫn là cảm ơn dì có thể thích."
"Em bây giờ phải gọi bà là mẹ." Hoắc Cảnh Lân nháy mắt đối với hai cuốn sổ đỏ của hai người mà cậu cầm trong tay.
Mặt Lâm Nham đỏ lên, có chút ngại ngùng.
"Cái gì kia, tôi trước cùng với anh giới thiệu chút đi?" Dù sao cũng là mình cầu hôn với hắn, "Lúc tôi còn rất nhỏ thì cha mẹ tôi đã xảy ra tai nạn xe không còn, tôi là cùng ông bà nội lớn lên, hai người bọn họ lúc tôi hai mươi tuổi liền qua đời, sau đó tôi được ký hợp đồng tiến vào công ty giải trí Tinh Quang, hôm qua lúc tôi ở trong tổ kịch quay xong phim trở về người đại diện của tôi nói công ty muốn ký hợp đồng tiếp theo với tôi, nhưng tôi dự định suy nghĩ thêm một chút, bởi vì..." Nghĩ tới Tề Huy, tâm tình của cậu bỗng chốc không tốt rồi, "Bạn trai của tôi..."
Câu nói bạn trai này vừa nói ra lại bị Hoắc Cảnh Lân trừng mắt một cái sau đó nhanh chóng đổi giọng, "Bạn trai của tôi, hắn ta gọi Tề Huy, bởi vì hai chúng tôi quen nhau hơn hai năm rồi mà tôi không cùng hắn ta XXOO, cho nên," xòe tay nhún vai, cậu cười khổ nói, "Vốn là muốn cầu hôn với hắn ta, kết quả hắn leo tường bị phát hiện rồi, hoặc là hẳn có rất nhiều lần nhưng tôi chưa từng gặp qua, cho nên tôi nói chia tay, tôi có chút tinh thần khiết phích."
Nói xong lời này cậu liền không nói lời gì nữa, chỉ là nhìn chằm chằm gò má của Hoắc Cảnh Lân nhìn rất nghiêm túc.
"Tôi sẽ không, tôi có thân thể khiết phích." Sau khi Hoắc Cảnh Lân nói xong lời này xe liền dừng ở trước cửa khách sạn.
"Anh đã có thân thể khiết phích, vậy vì sao anh còn cùng tôi kết hôn?"
"Lúc ở trước cửa khách sạn em kéo tôi tôi cũng không chán ghét, cho nên tôi đồng ý cùng em kết hôn." Mở cửa xuống xe, đem chìa khóa xe ném cho người đàn ông từ phía bên hông đi tới vươn tay tiếp nhận cái hộp nhỏ người đàn ông đưa tới, "Thân ái, chúng ta muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?"
Lâm Nham liếc nhìn cái hộp nhỏ trong tay buông xuống mi mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim khảm kim cương kiểu nam.
"Hưởng tuần trăng mật đi đâu đều có thể, anh muốn ở chỗ này đeo lên cho tôi?"
"Đương nhiên." Lấy ra một chiếc nhẫn trong hộp kéo qua tay trái của cậu vì cậu đeo nhẫn vào ngón áp út, "Em không đeo cho tôi sao?"
Lâm Nham nháy mắt mấy cái, lấy ra một chiếc nhẫn cũng đeo lên cho hắn, "Tôi cảm thấy anh cũng rất hài lòng."
"Tôi còn rất chờ mong." Hoắc Cảnh Lân buông xuống mi vươn tay nắm lấy cậu đến thang máy, "Phòng số mấy?"
"608."
Đến trước cửa phòng Lâm Nham quẹt thẻ mở rộng cửa sau đó...!
Sau đó liền bị đặt trên ván cửa hôn lên.
Cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng loại cảm giác này lại chưa từng có qua, thật sự là...!
Tê dại!
"Chúng ta không phải còn muốn đi sân bay sao..." Ngửa đầu tùy ý Hoắc Cảnh Lân gặm cắn xương quai xanh của mình, chân Lâm Nham đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào ván cửa hai tay vịn vai của Hoắc Cảnh Lân há miệng thở dốc.
"Sau khi kết hôn hẳn là động phòng trước." Hoắc Cảnh Lân khom lưng hai tay dùng sức ôm ngang cậu lên xoay người phóng tới trên giường cách đó không xa, sau đó đè lên.
Ban ngày trời còn sáng* cứ như vậy lại như vậy, thật sự là quá xấu hổ rồi! Lâm Nham cảm giác mình nhanh như vậy liền thỏa hiệp chân mềm không phải bởi vì có một tờ hôn thú làm bảo chứng, vương bát xem đậu xanh hai người bọn họ nhìn hợp mắt nhau mới là nguyên nhân chủ yếu.
Ba ba ba vân vân là cấp tốc như thế.
Ngoài bãi đậu xe khách sạn, bên trong một chiếc xe màu xám trắng có rèm che.
"Lục nhi a, không phải cậu đi đón Nhị thiếu gia sao?"
Người đàn ông vừa rồi nhận chìa xóa xe của Hoắc Cảnh Lân mở cửa xe ngồi vào bên trong xe nhìn chìa khóa xe trong tay một chút, bất đắc dĩ nói, "Nhị thiếu gia phỏng chừng lúc này không công phu quản chúng ta đâu."
"Vì sao?" Người đàn ông ngồi ở ghế sau không hiểu khều khều lông mi, "Chuyện nhị thiếu gia đột nhiên kết hôn đem lão gia bọn họ đều dọa sợ, điện thoại cũng không gọi được, vừa rồi đại thiếu gia còn gọi điện cho tôi hỏi chuyện gì xảy ra đây."
"Chính là cùng một minh tinh nhỏ lĩnh chứng kết hôn, minh tinh đó tôi hình như cũng thường thấy trên tivi, gọi Lâm cái gì đó." Hoắc Lục gãi gãi cằm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Mấy hôm trước phu nhân xem kịch truyền hình kia bên trong có cậu ta."
"...!Lâm Nham?" Hoắc Ngũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tôi nhớ rõ là tên này."
"Cậu nói Nhị thiếu gia nhà mình có phải là thật nhìn trúng minh tinh nhỏ đó rồi hay không? Bằng không cũng sẽ không dứt khoát ôm vai ôm eo." Hoắc Lục vứt chìa khóa xe trong tay, thở dài, "Bất quá tôi ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt miễn cho mỗi ngày gặp mặt, tôi đều thay anh ấy mệt chết."
"Lời này nói như vậy cũng không sai, nhưng tình huống của Hoắc gia cậu cũng không phải là không biết, lão thái gia khẳng định không đồng ý." Hoắc Ngũ khoát khoát tay có chút đau đầu, bọn họ từ nhỏ liền theo Nhị thiếu gia, nói là anh em khác họ cũng không quá đáng.
"Không phải là vấn đề sinh con thôi sao! Đàn ông cũng không phải không thể sinh, vấn đề tỉ lệ, không chừng làm thêm mấy lần liền có nha." Hoắc Lục cười rất lưu manh.
Người nào đó được ký thác lúc này đang nửa sống nửa chết nằm lỳ ở trên giường, đau thắt lưng, cái mông đau.
"Ngô...!Đừng tới..." Cảm giác được bàn tay to đang vuốt ve qua lại bên hông, Lâm Nham hút ngụm khí lạnh.
"Mệt rồi?" Mềm nhẹ hôn vào khóe mắt, tay Hoắc Cảnh Lân ở bên hông cậu nhẹ nhàng xoa ấn.
"Ừ, đói bụng." Từ chiều hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, lúc này trời cũng đã tối rồi, cậu đã vượt qua 24 tiếng đồng hồ không có cơm.
Hoắc Cảnh Lân xoay người mà dậy chỉ mặc quần lót* đi tới bên cạnh nhặt lên cái quần bị ném xuống đất lấy điện thoại ra khởi động máy.
(Mọi người có thể search với cụm từ 条子弹头内裤 sẽ được chiêm ngưỡng hình ảnh của cái quần thần thánh ấy)
Tiếng tin nhắn tích tích tích vang lên nửa ngày hắn cũng không để ý tới, trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Lục.
"Thân ái muốn ăn cái gì?" Điện thoại đã thông, Hoắc Cảnh Lân quay đầu nhìn về phía Lâm Nham đang nằm lỳ ở trên giường.
"Cháo..." Kỳ thực cậu đặc biệt muốn ăn chút gì ngon, nhưng vì mấy ngày sắp tới mình đi nhà cầu lưu loát, cậu nhịn.
"Đi mua hai phần cháo thịt còn có bánh bao đưa tới."
"Được Nhị thiếu gia." Hoắc Lục liếc nhìn điện thoại đã cúp máy, nhận mệnh đi mua cơm tối.
"Chậc chậc, này tiêu hao năng lượng hẳn là thật lớn, tôi khuyên cậu mua nhiều chút đưa lên, Nhị thiếu gia chúng ta khẩu vị nhất định rất tốt." Hoắc Ngũ cười đặc biệt xấu xa.
Hoắc Lục gật đầu, rất đồng ý với lời nói này của hắn ta..