Lâm Nham thấy Hoắc Cảnh Lân đi về chỗ ngồi cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm ở trước mặt Lý Đàn Lực nhỏ giọng hỏi, "Lý ca, vừa rồi không nắm đau anh đi?"
"Không có việc gì, vị kia là bạn trai của cậu sao?" Năm nay Lý Đàn Lực đã bốn mươi lăm tuổi, thường xuyên diễn nam phụ của các loại phim truyền hình, bản thân ông cùng Từ Tiểu Phàm là bạn bè, diễn nam phụ trong phim 《 Chuyện xưa Hoàng thôn》.
"Là chồng của tôi." Lâm Nham cười cười, nước mưa tạt vào mắt khiến cậu có chút khó chịu nâng tay xoa xoa đôi mắt quay đầu lại nhìn Từ Tiểu Phàm, lớn tiếng hỏi, "Đạo diễn, có qua không?"
"Qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Từ Tiểu Phàm cũng nâng cao giọng mà nói, thanh âm khàn khàn.
《 Chuyện xưa Hoàng thôn》 phân cảnh bốn mươi lần đầu tiên.
Bạch Khê kéo Ngô Thiên về phía hố đất đã đào, xúc từng xẻng đất đã ngấm nước mưa hất về phía đùi ông ta, khóe miệng cười lạnh nói, "Ngày hôm đó cũng có mưa rơi, Tiểu Hà đi ra ngoài chơi lại không thấy trở về."
"Không phải tôi, không phải tôi, thật sự không phải tôi." Ngô Thiên càng ngày càng sợ hãi.
Bạch Khê xúc từng xẻng từng xẻng đất, "Không phải ông sao? Ông có biết lúc tôi tìm thấy Tiểu Hà ở ven sông trong tay nó đang cầm cái gì sao?" Cậu lấy cái vòng cổ có hình cây thập tự giá từ trong túi áo ra ném xuống hố đất, "Nhìn xem có quen mắt không? Thứ này năm đó ông thực bảo bối a."
Sắc mặt Ngô Thiên thay đổi.
"Năm đó nó mới có bảy tuổi, ông cư nhiên lại làm ra loại chuyện súc sinh như vậy!" Bạch Khê phẫn nộ mà gào rống, thân thể bởi vì áp chế căm giận ngút trời mà run rẩy, "Nó lại mến ông như vậy!"
"Tôi, tôi cũng không muốn như vậy, tôi không muốn như vậy mà."
Ngô Thiên khóc rống chảy nước mắt, trong đầu tựa như còn có thể nghe thấy từng tiếng từng tiếng khóc gọi của đứa bé đáng yêu kia, còn có thanh âm thảm thiết tê tâm liệt phế.
(Đệch, đệch đệch!!!!)
"Ông hẳn là cũng thích nó đi? Vậy ông càng phải bồi nó đi cùng, ông yên tâm, tôi sẽ chôn hai người ở cùng nhau, sẽ không tịch mịch cô quạnh." Không để ý tới Ngô Thiên tê gọi, Bạch Khê xúc từng xẻng đất mà lấp hố.
Thẳng đến khi hố đã được lấp bằng, cậu mới nâng thân thể mệt mỏi đi đến trước ụ đất nho nhỏ quỳ trên mặt đất, cái trán chạm đất, thất thanh khóc rống.
"Tiểu Hà, anh trai giúp em đưa Thôi thúc thúc mà em thích nhất đi cùng em rồi, chờ thêm mấy ngày anh trai cũng đi cùng em, em phải ngoan ngoãn nha." Nói xong, cậu lại từ khóc chuyển thành cười, ngửa mặt lên trời mà cười to, "Sẽ không chỉ là một người, một người cũng không lưu, ha ha ha ha, một người cũng không lưu."
"Cut!"
Lý Đàn Lực đứng ở bên cạnh cởi bỏ dây thừng trói trên người mình, tuy rằng phần quay chụp sau ông cũng đã đi ra khỏi hố đất nhưng trên người vẫn đều là bùn, ngược lại bộ dáng vẫn thực vui vẻ, ông xoay người nhìn về phía Lâm Nham đang đi tới cười nói, "Được a người trẻ tuổi, cảm xúc có thể thu có thể phóng, rất lợi hại!"
Lâm Nham vừa lau mặt vừa lắc đầu nói, "Vẫn là nhờ vào Lý ca mang theo tôi, tôi còn có rất nhiều thứ cần phải học tập từ anh."
Trong khoảng thời gian này Lý Đàn Lực đối diễn với cậu nhiều nhất, chung đụng nhiều, cho nên hiểu rõ Lâm Nham là thực khiêm tốn, đối với ai đều sẽ rất khách khí, mặc kệ là diễn viên quần chúng hay là này đó nhóm diễn viên già, không từng thấy qua thời điểm cậu kiêu ngạo.
Người tính tình như vậy hiện tại trong giới giải trí cũng không nhiều, trách không được Từ đạo đều nói với ông xem trọng Lâm Nham, diễn kỹ không tồi nhân phẩm cũng tốt, hơn nữa còn có người đại diện tốt, về sau sẽ càng có tiền đồ.
"Hai người chạy nhanh trở về tấm nước nóng đi, lại uống chút thuốc cảm lạnh, đừng bị cảm." Từ Tiểu Phàm thấy hai người đi tới lên tiếng nhắc nhở, hai cảnh diễn vừa mới chụp kia hai người không ra một tí sai lầm gì, tiết kiệm không ít thời gian, hắn ta có thể không cao hứng sao.
Hoắc Cảnh Lân cầm một tấm thảm lông trực tiếp bao cả người Lâm Nham lại, thuận tay nhận lấy khăn mặt trong tay cậu giúp cậu lau lau tóc, động tác của hai người bọn họ tự nhiên không có chỗ nào là có cái gì không thích hợp, nhưng người ngoài lại cảm thấy được xấu hổ.
"Người đàn ông kia là ai a? Cùng Lâm Nham quan hệ tựa như thật thân mật."
"Hẳn là chồng của cậu ấy đi, không phải từng nói là đã kết hôn rồi sao?"
"Chồng của cậu ấy thực soái!"
"Suỵt, nhỏ giọng chút!"
Lâm Nham đi theo Hoắc Cảnh Lân trở lại khách sạn tắm rửa sạch sẽ một cái sau đó ngồi ở trên giường, Hoắc Cảnh Lân vừa giúp cậu lau tóc vừa hỏi cậu, "Có lạnh hay không? Anh thấy vừa rồi môi em lạnh đến tím tái luôn rồi."
"Đó là son môi, anh xem hiện tại em không phải là bình thường sao?" Lâm Nham cười tủm tỉm nhìn hắn, vươn tay xoa bóp cằm nói, "Em diễn như thế nào?"
"So với ở bên tổ kịch của Vương Linh càng thêm có màu sắc."
"Kia là đương nhiên a, em ở tổ kịch đó chính là một diễn viên phụ, ở tổ này lại là diễn viên chính, anh gặp qua diễn viên phụ nào diễn kỹ so với diễn viên chính còn tốt hơn không kia còn không phải là tự tìm phiền toái sao?" Lâm Nham cọ qua dùng trán đặt trên bờ vai của hắn, "Qua mấy ngày nữa còn phải chụp cảnh nhảy sông tự vận a, em báo với anh trước một tiếng miễn cho dọa đến anh."
Sắc mặt Hoắc Cảnh Lân đều thay đổi, nắm lấy cằm Lâm Nham hung tợn mà trừng mắt nhìn, "Em biết sẽ làm anh sợ mà vẫn còn nhảy? Thế thân chỉ dùng để làm cảnh hay sao! Vì cái gì em phải chính mình nhảy!"
"Em cảm thấy đây là hai khái niệm khác nhau." Lâm Nham nhíu mày, cằm bị nắm không đau, nhưng là loại cảm giác bị bắt ngửa đầu không tốt chút nào, "Chồng ơi anh có chút quá mức kích động rồi, diễn viên khác còn có nhảy vực nhảy xuống biển nữa cơ, em chỉ là nhảy sông mà thôi, hơn nữa sông kia cũng không quá sâu."
"Bọn họ là bọn họ em là em, sao có thể giống nhau?" Hoắc Cảnh Lân là thật bị chọc tức, vừa rồi hắn xem kịch bản cũng không có nhìn đến cuối xem kết cục của Bạch Khê, cảm tình là nhảy sông tự vận.
"Đây là nội dung phim cần." Lâm Nham cảm thấy Hoắc Cảnh Lân đại kinh tiểu quái, trước khi quen biết hắn cậu còn diễn qua cảnh nhảy lầu nữa, còn là trực tiếp từ tầng năm nhảy xuống tuy rằng được ban công lầu ba tiếp được....!không chết.
"Anh có thể đồng ý em không cần thế thân, nhưng tuyệt đối không thể nhảy sông tự vận." Biểu tình Hoắc Cảnh Lân thật nghiêm túc.
"Vì cái gì?" Lâm Nham bất mãn, sắc mặt cũng khó coi.
Hoắc Cảnh Lân mặt không chút thay đổi mà nhìn cậu trong chốc lát liền nói, "Đầu tiên em không thể xác định cái sông kia là an toàn, tiếp theo em cũng không thể xác định tình trạng thân thể hiện tại của em có thể nhảy sông hay không, cuối cùng, cảnh diễn này không phải là không thể sửa, em hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy."
Lâm Nham một câu cũng không nói, cúi đầu không nhìn hắn.
Hoắc Cảnh Lân đứng dậy đem khăn mặt mới vừa lau tóc cho cậu cất vào phòng vệ sinh đi ra chỉ thấy cậu đã lui vào trong ổ chăn đưa lưng về phía hắn nằm nghiêng, hắn thở dài mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Lúc nghe thấy tiếng đóng cửa trong lòng Lâm Nham căng thẳng, cậu cảm thấy chính mình giống như là đã làm sai rồi.
Cậu biết Hoắc Cảnh Lân nói như vậy là đúng, nhưng cậu không nghĩ bởi vì loại chuyện này mà chậm trễ đạo diễn quay chụp, cậu là một người diễn viên, lúc quay phim phải suy diễn đủ loại nội dung quay diễn là thực bình thường, cậu cảm thấy người đàn ông nhà cậu quá đại kinh tiểu quái rồi.
Hoắc Cảnh Lân không đi chỗ khác, trực tiếp tới phòng của đạo diễn Từ Tiểu Phàm, đứng trước cửa phòng, nâng tay gõ cửa.
Từ Tiểu Phàm đang cùng phó đạo diễn Lý Cường Cường đang trong phòng xem lại cảnh quay lúc trước, từ đó tìm ra chỗ thiếu hụt đến lúc sau lại chụp lại thêm một lần nữa.
Hai người nhìn thấy Hoắc Cảnh Lân vào cửa vẫn rất là ngạc nhiên, không rõ ông chủ lớn này muốn làm cái gì.
Hoắc Cảnh Lân ngồi trên ghế sô pha ở gần cửa sổ đi thẳng vào vấn đề, "Nham Nham nói qua mấy ngày nữa muốn quay cảnh nhảy sông tự vận, tôi không đồng ý."
Sắc mặt Từ Tiểu Phàm thay đổi há miệng liền muốn chặn miệng hắn, ông ta ghét nhất chính là lúc mình quay phim có người nói này nói kia.
Lý Cường Cường rõ ràng thực hiểu biết ông ta, thừa dịp trước khi ông ta mở miệng một giây đồng hồ liền giữ chặt cánh tay ông ta, thành công ngăn trở lời nói của Từ Tiểu Phàm, "Hoắc tổng, xin hỏi ngài là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, tôi không đồng ý, sửa kịch bản."
"Cậu dựa vào cái gì không đồng ý! Tổ kịch của tôi cũng không phải cậu đầu tư!" Từ Tiểu Phàm cả giận nói.
Hoắc Cảnh Lân thở sâu âm thầm nói cho chính mình không thể đối với vị đạo diễn mà Lâm Nham thực kính trọng này nói năng lỗ mãng, cho nên lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái sau đó đối phó đạo diễn nói, "Sau khi tôi cùng Nham Nham kết hôn vẫn luôn không có tránh thai, tính toán thời gian đã muốn hơn một tháng rồi, tôi không thể xác định được cậu ấy có phải là đã thụ thai rồi hay không, nhưng là tôi không muốn có chuyện gì phát sinh tạo thành thương tổn thân thể cho em ấy, cho nên tôi tới tìm mọi người thương lượng chút, thỉnh mọi người sửa lại kịch bản của cảnh này."
Từ Tiểu Phàm nháy mắt mấy cái, ngốc lăng lăng nhìn Hoắc Cảnh Lân, "Cậu, nói, cái, gì?"
Phó đạo diễn Lý Cường Cường cũng có chút ngốc lăng, ông ta vừa rồi giống như nghe thấy được vị Hoắc tổng này nói gì đó thực khó lường.
Hoắc Cảnh Lân mặt không chút thay đổi nhìn mặt hai người dại ra, cố nén tức giận nói lại lời vừa rồi một lần nữa, "Tôi lo lắng thân thể của Nham Nham, tôi cũng không muốn cho em ấy mạo hiểm không cần thiết này, thỉnh mọi người đem nội dung cảnh diễn này hơi điều chỉnh một chút."
Dựa theo thói quen lúc trước của hắn mà nói nếu không phải vì Lâm Nham, hắn cũng sẽ không khách khí như vậy mà cùng Từ Tiểu Phàm thảo luận vấn đề này, hắn có thể trực tiếp yêu cầu trợ lý đến làm, hắn tin tưởng, trợ lý của hắn có thể đem loại chuyện nhỏ này làm tốt, nhưng hiện tại người ngồi ở chỗ này đối diện với hai vị đạo diễn là hắn, cho nên cho dù trong lòng tức giận hắn cũng sẽ không hoàn toàn biểu hiện ra ngoài.
Lý Cường Cường dưới cái nhìn lạnh như băng kia của Hoắc Cảnh Lân mà hồi thần về trước, vội vàng hỏi, "Hoắc tổng....!Nếu như tôi không hiểu sai mà nói, ý của ngài là Lâm Nham đã muốn....." Ông ở trên bụng mình khoa tay múa chân một chút, "Có?"
"Không xác định." Hoắc Cảnh Lân lắc đầu, sau khi hai bọn họ kết hôn không bao lâu Lâm Nham liền bắt đầu quay chụp, cho dù muốn mang Lâm Nham đi kiểm tra thân thể tổng quát một chút đều không có thời gian, cho nên hắn không muốn mạo hiểm, có đứa nhỏ hay không là một chuyện, hắn không muốn làm cho Lâm Nham xảy ra chuyện cho dù chỉ là một xíu.
Từ Tiểu Phàm nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân hỏi, "Cậu là lo lắng cậu ta, hay là lo lắng đứa nhỏ còn chưa có bóng dáng kia?"
"Tôi lo cho em ấy." Hoắc Cảnh Lân không kiên nhẫn mà nhíu mày, "Có thể sửa kịch bản hay không?"
"Cho dù sửa cũng phải xuống nước." Trên chuyện này Từ Tiểu Phàm một bước cũng không nhún nhường, lúc ban đầu biên kịch viết kịch bản này, kết cục có hai cái, một cái là từ trên núi nhảy xuống sông, một cái là từ bờ sông chậm rãi đi đến giữa sông, Từ Tiểu Phàm cho rằng nhảy sông tự vấn có lực đánh vào hơn, nhưng là hiện tại xem ra chỉ có thể đổi một cái kết cục khác.
Lý Cường Cường nghe thấy Từ Tiểu Phàm nói như vậy cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lúc ấy ông chủ trương chính là một loại kết cục khác, nhưng Từ Tiểu Phàm là tổng đạo diễn, chuyện ông ta đánh nhịp rồi chính mình cho dù muốn sửa đổi cũng không được, hơn nữa Lâm Nham nói cũng có thể diễn, cho nên ông cũng không có phản đối.
Nhưng lo lắng đến nhân tố an toàn của bản thân diễn viên, Lý Cường Cường cảm thấy vẫn là không cần mạo hiểm tương đối tốt, bọn họ chỉ là đoàn đội tư nhân nhỏ, nếu thực xảy ra cái gì cũng sẽ không đảm đương nổi.
Hoắc Cảnh Lân trầm mặc một lúc lâu sau liền gật gật đầu, "Được." Nói xong, đứng dậy bước đi.
Lâm Nham nằm ở trong phòng đợi người một hồi lâu mới nghe thấy tiếng mở cửa, cậu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn về hướng cửa.
Hoắc Cảnh Lân không nói chuyện, chỉ là cởi quần áo đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Lâm Nham mấp máy miệng, đứng dậy xuống giường.
(Một lần chiến tranh lạnh hiếm hoi của cặp chồng chồng mẫu mực này =)))
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Lâm Nham: Chồng ơi, rất bá đạo không tốt, hai chúng ta sẽ cãi nhau.
Hoắc Cảnh Lân: Sẽ không a.
Lâm Nham: Vì cái gì?
Hoắc Cảnh Lân: Tất cả đều là anh sai, em có thể tùy ý nổi cáu, anh không nháo với em.
Lâm Nham:..........!
Hoắc Cảnh Lân: Sao vậy (⊙o⊙)?
Lâm Nham: Cảm giác anh đem chính mình thành túi trút giận _(: _" ∠)_
Hoắc Cảnh Lân:........