Vọng Giang Nam

Chương 37

Chu Kỳ cười đến xót xa, “Phụ thân, huynh trưởng, rồi cả tri giao của ta đều còn trong Triều, ta có thể tự do được ư?”

Tào Vô Ý thở dài, “Tuổi trẻ mải mê tranh danh đoạt lợi, bỏ bê song thân hiền thê, ngày nào cũng chỉ nóng vội mưu cầu, thậm chí còn làm những việc mất hết nhân tính. May mắn là tỉnh ngộ kịp thời, bứt ra sớm, nếu không thê nhi già trẻ đều sẽ bị ta liên lụy. Hiện giờ tuy không còn yên gấm mã bảo, lộc dày tước hiển, nhưng cao đường(cha mẹ) còn tại, phu thê thuận hòa, nhi tôn mãn đường, ngày ngày bình an hỉ nhạc, để rồi nhìn lại mới nhận ra năm tháng trước kia thật quá đỗi nhảm nhí và vớ vẩn.”



Nhàn nhạt cười, Chu Kỳ thật lòng nói: “Mất bò mới lo làm chuồng, coi như là chuyện may mắn.”

Tào Vô Ý ngẫm cũng phải mà gật đầu đồng ý, lại tò mò hỏi thăm: “Tính ra tuổi ngươi cũng không ít, đã thành thân chưa?”

Chu Kỳ đang uống miếng trà thì ho sặc sụa, cười khổ đáp: “Làm gì có nữ tử nào nguyện gả cho một người trồng trà nghèo rớt không nhà cửa, không công danh như ta?”

Tào Vô Ý vỗ vai y ra chiều thông cảm, sau thì sốt sắng gạ gẫm: “Mà kể ra thì, nhà ta có một thê muội, năm nay vừa tới tuổi cập kê, nhã nhặn thông minh, nếu Chu công tử không chê gia môn bần hàn thì ta có thể đảm đương vụ mai mối này.”

Chu Kỳ chỉ thấy lòng chợt bứt rứt không yên, lời chối từ chẳng đợi đã buột ra “Thôi thôi, một thân một mình tự do tự tại quen rồi, huống hồ ta đã ba mươi, hà tất gì phải phí hoài cô nương người ta.”

Tào Vô Ý chăm chú đánh giá y, nâng chén hớp một ngụm trà, “Không bàn mấy chuyện vặt vãnh này nữa, kể ra, từ lúc chúng ta từ biệt ở Yên Chi sơn tới nay cũng phải được hơn mười năm rồi đó nhỉ?”

Chu Kỳ vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào màn mưa bên ngoài ô cửa, tầm mắt lảng tránh, “Mười hai năm.”

Tào Vô Ý muốn nói gì đó rồi lại thôi, “Hai người chúng ta đều tận tâm vi chủ, ngay cả quen sơ thâm giao cũng chẳng có mấy người, tha hương gặp cố tri thế này đã là hữu duyên. Có một số việc đã lấn cấn trong lòng ta từ lâu, ngươi có biết rất nhiều tin đồn từ miệng đám sĩ tử truyền ra còn bẩn thỉu hoang đường hơn phường đầu đường xó chợ gấp mấy lần…”

Chu Kỳ biết hắn muốn ám chỉ chuyện gì, nếu đổi lại là năm kia, nhất định y sẽ nhìn xung quanh rồi mắng hắn nói năng không nhìn trước ngó sau, song có lẽ vì sống lâu trong núi, miệng mồm lanh lợi năm xưa đã lão hóa rồi, y chỉ nhìn chén trà, im lặng không tiếp.

Tào Vô Ý thở dài, lòng hiểu, lời cũng thôi.

*

Trà khách tới rồi đi, Tào Vô Ý định bụng cáo từ về nhà thì Chu Kỳ lại đột nhiên hỏi: “Sau khi ta chết, tình hình Lũng Tây thế nào?”

Tào Vô Ý thoáng sửng sốt, “Cũng không thay đổi gì nhiều, Tĩnh tây vương vẫn luyện binh của gã như trước, không quan tâm Triều sự. Các lão từng phái người tới mật đàm mấy lần nhưng có vẻ như gã không tha thiết cho lắm.” – thấy vẻ mặt Chu Kỳ vẫn lãnh đạm, hắn mới nhẹ giọng nói tiếp: “Bất quá, năm nay Tĩnh tây vương đã gần bốn mươi, mà thê chưa có nhi tử cũng không, việc này vẫn bị đám quan lại cận thần nghị luận chê trách mãi, có người nói, Tĩnh tây vương là muốn tuyệt đại.”

“… Vậy ư?” – đôi mắt hoa đào kia vẫn tĩnh lặng không một gợn sóng, như thể người mà cả hai đang nhắc tới chỉ là người dưng nước lã.

“Vả lại… theo ta được biết, hình như gã chưa từng ngừng tìm kiếm ngươi. Gã từng phái không ít mật thám tới Lạc Kinh và Giang Nam, chỉ cần gặp ai có dung mạo tương tự ngươi là liền đưa về Lũng Tây, nếu không phải thì cho ít bạc rồi trả họ về.”

Chu Kỳ thảng thốt ngẩng đầu nhìn Tào Vô Ý, “Chẳng lẽ hắn không vớt được thi thể của ta?”

Tào Vô Ý trầm ngâm nói: “Chuyện này ta không rõ lắm, dù sao thì từ sau đó tới nay ta cũng chưa ghé qua Lũng Tây lần nào. Bất quá, nghe nói gã lập một y quan trủng ngay bên cạnh mộ của mình trong Liệt lăng…” – hắn nhìn Chu Kỳ một lúc, sau mới đắn đo nói: “Trên bia mộ kia, là ‘Chu Kỳ Giang Nam’.”

Tào Vô Ý đi rồi, để lại mình Chu Kỳ lặng thinh ngồi trong trà quán, cho tới tận khi đóng cửa.

*

Y ngủ đông một tháng tại Gia Châu, thời gian đó cũng nghe được đủ loại tin tức từ tửu quán truyền ra.

Mồng 5 tháng sáu, Hoàng đế Hiên Viên Chiêu Mân quyết ý ngự giá thân chinh, theo hắn là hai mươi vạn đại quân.

Đồng thời, Lâm Tri Vương cũng dẫn mười vạn giáp binh Bắc tiến thảo phạt phản tặc.

Ngày qua ngày, Chu Kỳ vẫn đi khắp nơi thám thính, không để lọt bất cứ tin tức nào.

*

Chẳng mấy chốc đã sang tháng bảy, tin tức xấu nhất trong thời điểm hiện tại là Tây Thục Vương đã chiếm cứ được sáu quận, đang tiến về Ích Châu, mà phía nam của Ích Châu là Gia Châu, cũng lâm vào tình thế nguy ngập cận kề.

Trái với mọi người dự kiến nhất có lẽ chính là Tĩnh Tây Vương, vị Vương gia gần Tây Thục nhất này lại hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, xem ra là đã hạ quyết tâm muốn làm Hoàng tước phía sau Đường lang[1] rồi.

*

Thời điểm Tào Vô Ý tìm thấy Chu Kỳ là khi y đang đứng dưới tàng cây bên cổng thành nghe lão nhân thuyết thư.

“Lúc nào rồi mà Chu công tử còn rảnh rang thế này.”

Chu Kỳ nhíu mày nhìn hắn, “Hai người chúng ta đều là thứ dân, chiến sự thì có liên can gì tới ta? Mà nếu đánh tới thật thì cùng lắm là chạy nạn tiếp thôi.”

Tào Vô Ý bất đắc dĩ thở dài, ý bảo y kiếm một nơi yên tĩnh.

*

“Chiến sự đang rất căng thẳng.”

Chu Kỳ có chút ngoài ý muốn, “Triều đình có tổng cộng hơn ba mươi vạn đại quân, dù binh lực tập trung chủ yếu ở Bắc cương nhưng nếu tốc chiến tốc thắng thì vẫn kịp thời quay về đối phó với Tây Thục Vương, cũng không đến nỗi căng thẳng vậy chứ.”

Tào Vô Ý lắc đầu, “Vậy là ngươi chưa biết gì rồi, chả biết Lâm Tri Vương xảy ra chuyện gì, mười vạn đại quân vừa tiến vào Hà Bắc thì đột nhiên mất tăm mất tích chỉ trong vòng một đêm, quân đội của Hoàng Thượng thì liên tục gặp mưa to gió lớn tổn hao sức lực, chưa nói gấp rút tiếp viện Tây Thục, người Bắc dũng mãnh thiện chiến lại âm thầm chuẩn bị nhiều năm như thế, có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi.”

Chu Kỳ cắn môi, “Trong Triều thì sao? Chẳng phải trong Triều có thể có nội ứng của Đột Quyết đó sao?”

Tào Vô Ý cười khổ, “Ta từ quan đã lâu, ngươi cho là ta còn linh thông tin tức được như trước kia hả?”

Thấy Chu Kỳ lo lắng, hắn lại nói: “Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, so với dân đen vô tri thì ta vẫn biết được vài thông tin. Hoàng Thượng thân chinh, Hách Liên Chử là đại tướng quân, biểu đệ của hắn – Độc Cô tiểu Hầu gia là hữu tướng quân, huynh trưởng của ngươi – Thượng Thư Tả bộc xạ đảm nhiệm Quân sư Trung lang tướng đi cùng.”

Nghe thấy tên Chu Quyết, mày y lại càng thêm nhíu chặt, thâm tâm cũng hốt hoảng không yên.

“Trong Triều do Trung thư lệnh[2] Hoàng Ung tiếp quản chính vụ, dưới có Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự[3] kiêm Hộ bộ Thượng thư[4] Cố Bỉnh trù liệu lương thảo, Môn hạ Thị trung[5] Triệu Tử Hi xử lý công việc các Châu, Lại bộ Thượng thư[6] Tần Ương chủ quản quan lại. Mà ta nghe nói, trước mắt vấn đề lương thảo và binh lực đều rất khó khăn, chi tiêu trong đại nội đều phải cắt giảm hơn phân nửa, ngoài ra còn gia tăng định mức thuế má từ các quan lại phú hộ.”

Chu Kỳ ngắt lời hắn, lạc giọng hỏi: “Tây Thục Vương một đường Đông tiến, Triều đình không bố trí binh lực ngăn chặn hắn sao?”

Tào Vô Ý lắc đầu, “Ngươi cũng biết đấy, chỉ với số lượng quân lính phủ nha rời rạc của các Châu thì liệu có thể ngăn được thế tiến công như lang hổ của Phiên quân không?”

Con hẻm nơi hai người đang đứng dường như đã có từ rất lâu đời, giữa từng viên gạch đều mọc đầy cỏ dại, lan tràn mà đâm trổ khắp nơi, càng tôn thêm mấy phần hoang vắng.

Nội tâm Chu Kỳ cũng rối tùng beng, rồi đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu.

Y túm chặt lấy tay áo Tào Vô Ý, “Thổ Phiên thì sao? Chắc hẳn Triều đình là muốn mượn binh Thổ Phiên đi?”

“Ai~, đó là chuyện của Triều đình. Ta thấy, mối lo lắng nhất lúc này của Triều đình chính là Tĩnh Tây Vương kia, phía nam Lũng Tây là Tây Thục, phía bắc là Đột Quyết, phía đông là Lạc Kinh, giờ chỉ cầu mong Tĩnh Tây Vương ngàn vạn lần đừng liên kết với hai vị Vương gia kia, nếu không, chúng ta chờ đổi triều đại đi là vừa.”

___________

1. Chắc câu này thì ai cũng biết rồi. Nguyên văn “Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu” tức “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau.”

Giải thích: Trên cành cây, có một con ve vừa uống sương vừa kêu mà không biết có con bọ ngựa đã ở đằng sau. Bọ ngựa vươn người ra bắt ve mà không biết sẻ vàng đã ở ngay bên. Chim sẻ theo đó mà bắt luôn. Ý nói chỉ vì cái lợi trước mắt mà không biết luôn có nguy hiểm rình rập sau lưng.

2. Trung thư lệnh: Một chức quan to, được trực tiếp trợ giúp Hoàng Đế xử lý chính vụ, được ra vào cung cấm, xem các tài liệu mật (theo như Baike thì chức này là dành cho hoạn quan = =!).

3. Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự (gọi tắt là Đồng bình Chương sự) ý là cùng với trưởng quan của Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh đồng xử lí chính vụ. Từ thời Cao Tông lấy Đồng Trung thư môn hạ Bình chương sự làm Tể tướng, hàm chánh tam phẩm.

4. Hộ bộ Thượng thư: Vị quan đứng đầu bộ Hộ, quản lý các công việc trong phạm vi toàn quốc như đất đai, hộ tịch, sưu thuế, bổng lộc, quân lương, đồ cống nạp cùng các công việc khác có liên quan tới tài chính, hàm chánh tam phẩm.

5. Môn hạ Thị trung: Chủ quản Môn hạ tỉnh, phụ trách tòng thị bên Hoàng Đế.

6. Lại bộ Thượng thư: Quan đứng đầu Bộ Lại, hàm chánh tam phẩm. Chủ quản các công việc của quan văn như bổ nhiệm, bãi miễn, khảo khóa, thăng giáng, huân phong, điều động.

Bình Luận (0)
Comment