Vọng Giang Nam

Chương 49

Chớp mắt cái đã cuối tháng mười một, cách ước hẹn nửa năm Hiên Viên Phù đưa ra chỉ còn hai mươi ngày.

Đại tuyết tung bay, che trời lấp đất.

Toàn bộ Lũng Tây bị một màu trắng tinh bao phủ, đường phố vắng tanh vắng ngắt.



Ngồi trong mã xa, Chu Kỳ lạnh tới nỗi cả người run lên bần bật, ấm lô trong tay cũng chả cải thiện được bao nhiêu.

Hiên Viên Phù cởi áo choàng trên người khoác lên cho y, cười nói: “Tây Thục cũng có phải bốn mùa như xuân đâu, sao ngươi sợ lạnh hơn cả trước kia vậy?”

Y đáp, miệng nhả ra từng đợt khói nhờ nhờ, “Vương gia thì sinh lực long mã, oai hùng cái thế rồi, Chu Kỳ chỉ là thất phu yếu đuối, sao sánh được với ngài.”

Gã bật cười, “Sao lại đổ lên đầu Bản Vương?” – nói vậy nhưng khóe môi gã vẫn cong lên, không có vẻ tức giận, “Mà nói đi thì phải nói lại, chẳng phải hôm nay chính ngươi muốn đi ngắm phi tuyết trên cát gì đấy hay sao?”

Y lườm gã, chỉnh lời: “Minh Sa tẩu tuyết.”

Gã cười lành ỡm ờ đáp: “Rồi, Minh Sa tẩu tuyết thì Minh Sa tẩu tuyết, dù sao cũng là lần đầu tiên Bản Vương nghe thấy.”

Y co ro người, “Khoảng trăm năm trước có một nhà đại hiền, tự gọi mình là Vô Danh, viết một bản kỳ thư, tên là Sa Châu đồ kinh. Trên đó có tất tần tật từ thiên tượng của Lũng Tây tới miều thờ di tích, còn có cả tranh minh họa, trước kia khi còn ở Cô Tô ta có từng đọc qua.” – thấy trên môi y khô nứt, gã lập tức rót thêm trà nóng đưa cho y, Chu Kỳ run run tay tiếp nhận, nói tiếp: “Bản kỳ thư Sa Châu đồ kinh có vẽ lại một cảnh tượng thế này: ‘Cát chảy vô định, khi thì đột nhiên hun hút như đáy cốc, khi thì đùn lên cao như gò núi, đỉnh nhọn như gọt vót, khói tỏa như tranh, chiều tà bát ngát’. Mấy hôm trước thời tiết mát mẻ, ta dẫn Tố Huyền đi ngắm thử xem, quả nhiên là thiên nhiên tạo hóa, danh bất hư truyền.”

Gã cười bảo: “Thế nên hôm nay ngươi mới tự dưng nổi hứng muốn đi xem cảnh tuyết hở?”

Nụ cười ôn hòa cùng với nét mặt cương nghị chả xứng nhau tẹo nào, Chu Kỳ trông thấy cũng chẳng nhịn nổi cười, “Cứ coi là thế đi, thi thoảng cũng phải ra ngoài hít thở khí trời chứ.”

*

Hai người ở lại Minh Sa sơn hai ngày, sau đó mới lưu luyến mạo hiểm mưa tuyết trở về Lương Châu.

Đang trên đường đi bỗng nhận được trinh sát tới bẩm báo: “Vương gia, Thứ sử Thiện Châu cầu kiến, ngày mai sẽ tới.”

Hiên Viên Phù nhíu mày, “Đang thái bình thịnh trị, hắn tới làm gì?”

Viên trinh sát trộm nhìn sắc mặt gã, thận trọng thưa: “Hình như là có chuyện quan trọng, hắn còn dẫn theo cả nhân mã, ước chừng một trăm người.”

Phất tay cho người lui xuống, Hiên Viên Phù quay lại nhìn Chu Kỳ, “Thứ sử Thiện Châu cũng chỉ là quan tứ phẩm, lại dẫn theo cả trăm người xuất hành. Phượng Nghi có thấy lạ không?”

Y trầm ngâm trong chốc lát, thở dài, “Từ trước đến nay hắn vẫn sùng bái Vương gia, chắc không gióng trống khua chiêng khiêu khích đâu. Còn nếu có người mượn danh nghĩa của hắn, vậy chứng tỏ đó là một nhân vật tai to mặt lớn có chức quan to hơn hắn muốn tìm Vương gia ôn lại chuyện xưa, không muốn phô trương thanh thế nên xe nhẹ người thưa tới đó mà.”

Gã cười khẩy, “Xe nhẹ người thưa?”

Vẻ mặt gã âm tình khó đoán, đáy mắt lại nháng lên vẻ ngoan lệ, Chu Kỳ trông thấy mà hoảng hồn, ho nhẹ một tiếng, “Vương gia.”

Gã vội đổi tâm trạng, cười bảo “Có khách phương xa tới, Tĩnh Tây Vương phủ ta từ trước tới nay đều lấy lễ tiếp đãi, lấy đạo lý khuất phục người, dù là ai thì cũng lấy cơm nóng rượu ngon ra thết đãi.”

Chu Kỳ nghe vậy chỉ oán thầm – lấy lễ tiếp người cái quái gì, có mà tiên lễ hậu binh thì có?

Xuất hành có thể dẫn theo mấy trăm người mà không trái pháp chế, kẻ có làm được điều này, ít nhất y cũng quen biết tới năm.

Vô luận là ai, thì lần tái kiến này cũng khó tránh khỏi bối rối đi? – Chu Kỳ cười khổ.

*

Hôm sau, Hiên Viên Phù phái Tư Mã Giai cùng quan lại các cấp Lương Châu ra cổng thành đón chờ, bản thân gã thì cùng Chu Kỳ đứng trên thành lâu nhìn xuống.

Chưa tới giữa trưa, quả nhiên có tiếng trống nổi lên, một đoàn người nối đuôi nhau chậm rãi đi vào, tư thái oai phong.

Vừa thấy Hiên Viên Phù đã nhận ra, dẫn đầu là xe ngựa của Thứ sử Thiện Châu, mà theo sau là một nóc miên kiệu, bọc vải sắc đỏ, đỉnh kiệu nạm bạc, tám người nâng, so với kiệu liễn thông thường thì có vẻ thoái mái hơn nhiều. Dân chúng đương triều lấy xe ngựa xuất hành, chỉ có hoàng thân hiển quý mới dùng kiệu người nâng, vậy thân phận người này càng sáng tỏ hơn.

Đoàn xe chậm chạp đỗ lại, Thứ sử Thiện Châu xuống xe hàn huyên với quan lại Lương Châu một lúc, chủ nhân của miên kiệu lại chưa hề lộ diện.

Lần thứ hai khởi giá, có người gõ chiêng, Chu Kỳ tái mặt đếm…

Một tiếng, hai tiếng… sáu tiếng, bảy tiếng… mười tiếng, mười một tiếng…

Tri huyện xuất hành, chiêng gõ bảy hồi, quân dân nhường đường; Thứ sử xuất hành, chiêng vang chín tiếng, quan lại quân dân nhường đường; chiêng kêu mười một, vô luận là quân dân, quan chức lớn nhỏ, tất cả đều phải nhường đường, vì đó là nhất phẩm đương Triều, tam tỉnh Tể tướng.

Hiên Viên Phù cười khẩy, “Xe nhẹ người thưa, Bản Vương thấy hắn tới thị uy thì đúng hơn?”

Chu Kỳ ngây dại, ngẩng đầu nhìn gã, “Ngươi nói xem… người tới là Cố Bỉnh, hay nhị ca ta?”

Gã nghĩ một lúc, thở dài, “Là ai đi chăng nữa, Bản Vương cũng phải chịu đựng cả.”

*

Hiên Viên Phù quyết định tiếp kiến người tới ở Vũ Đức điện, trước đó gã gọi Tư Mã Giai, Trần Nhân Hòa tới thám thính.

“Người kia lai lịch thế nào?” – gã hỏi thẳng vào vấn đề.

Trần Nhân Hòa cân nhắc đáp: “Nói sao nhỉ, Thứ sử Thiện Châu rất kiêng nể người này, chứng tỏ đó phải là cựu thần đông cung.”

Hiên Viên Phù cười lạnh, “Quan nhất phẩm trừ Triệu Tử Hi ra thì ai mà chả là cựu thần đông cung, Bản Vương với Triệu Tử Hi không thù không oán, hắn sẽ không dưng tới gây chuyện. Ngươi có thấy người trong kiệu không?”

Trần Nhân Hòa lắc đầu, “Không thấy, bất quá nghe tiếng thì có vẻ khá trẻ.”

Gã nhíu mày, truy hỏi: “Áo giáp hộ vệ bên hắn có trang trí vật gì?”

“Trĩ.”

Hiên Viên Phù nhìn về phía y, vẻ mặt thảm đạm, “Nếu là Cố Bỉnh xuất hành, nhất định Bệ Hạ sẽ cắt cử Ưng Dương hộ vệ đi theo, phục sức là Ưng. Trĩ là dấu hiệu của Kim Ngô hộ vệ, người thích dùng những người này phần lớn là con cháu quyền quý.”

Chu Kỳ còn chưa kịp mở lời câu nào đã nghe thấy tiếng Hồ tổng quản cao giọng thông báo: “Vương gia, Tử kim quang lộc Đại phu – Thượng thư Tả bộc xạ – Ngụy Quốc công Chu Quyết cầu kiến!”

Sau đó, cánh cửa son từ từ được mở ra, Chu Quyết vận áo choàng đỏ tía đứng nơi đó.

Hiên Viên Phù thảng thốt, so với lần gặp gỡ tại Lạc Kinh năm kia, Chu Quyết gầy đi trông thấy, đôi mắt hoa đào hõm sâu, xương gò má cũng nhô cao. Ánh mắt hắn sáng rực dạo qua, lẩn khuẩn cả sát khí nơi tận cùng đáy mắt.

Chu Kỳ ngơ ngác chôn chân tại chỗ, gần như không thể nhúc nhích, y chưa bao giờ nghĩ, lần thứ hai gặp lại người nhà lại là tình cảnh thế này.

Chu Quyết bước vào đại điện, cởi áo choàng ném cho tôi tớ theo sau.

Bào gấm tím sậm, phượng trì trường thụ, ngọc đái kim ngư.

Bất giác Chu Kỳ nhận ra, nhị ca của hiện tại đã chẳng còn là cậu bé có thể quần nhau với y chỉ vì một miếng bánh hải đường, hay hoàn khố công tử thần thần bí bí kéo y ra khỏi học đường, lừa gạt dẫn y vào thanh lâu, và cả thanh niên tài tuấn tâm sự thâu đêm với y, lưu luyến nói lời tiễn biệt nơi trạm nghỉ nữa.

Hắn đã là người của thế giới khác, ở cái thế giới không có những con người sống biết khóc biết cười, mà chỉ còn một đám rối lục đục đấu đá nhau không biết mỏi mệt.

Mưu cơ sâu kín, tâm tư trĩu lòng, sát phạt quyết đoán, chẳng hề đắn đo.

Chu Quyết từ tốn đứng đối diện Hiên Viên Phù, hận thù trong mắt cũng trút dần đi.

“Tĩnh Tây Vương, biệt lai vô dạng.”

Bình Luận (0)
Comment