Sáng hôm sau lúc lão tăng trở về, trong miếu ngộp mùi máu tanh, yêu khí ngút trời, mà ngay chính trên người lão cũng loang lổ máu, tăng bào màu xám nhìn vừa ảm đạm vừa chật vật, lão cầm theo hai vò rượu gốm, bước chân nhanh nhẹn tựa như máu trên người là vô duyên dính phải. Trời sáng chưa tỏ mặt người, lão quay lưng đóng cửa cài then, miếu nhỏ hôm nay bế môn không tiếp khách, lão còn phải thu dọn tàn cục của đêm hôm qua.
Trong không khí có tiếng vút xé gió mà đến, chỉ thấy tay áo khẽ bay, lão xoay người lại, phong thái ung dung điềm tĩnh, hai ngón tay kẹp một cánh hoa lê mong manh trắng muốt, nếu như vừa rồi bị cánh hoa bén như đao này chém phải thì ít nhiều lão cũng mất một miếng thịt. Lão tăng chắp tay khẽ niệm.
“Thiện tai,thiện tai!”
“Lão tặc, ngươi còn dám quay về? Mẹ kiếp, nếu không phải ta cũng có tí bản lĩnh mèo cào thì hôm nay cả ta và đứa trẻ này đều toi đời rồi. ”
Ta hùng hùng hổ hổ xắn tay áo chống nạng chỉ thẳng mặt lão tăng mà quát như một người đàn bà chanh chua. Tóc tai ta xộc xệch rối bù, đạo bạch y trắng muốt đầy khí chất giờ trông chẳng khác áo tang là mấy, đằng sau lưng là bản thể trơ trụi cành không, gốc cây có chỗ còn dấu tích bị cháy. Tay phải ta ôm đứa nhỏ, nó cũng có một đêm kinh hoàng không thể quên, khóc tới cạn hết nước mắt, máu từ bắp tay ta thấm qua áo, thấm cả lên người nó, bây giờ ta toàn thân chỗ nào cũng thấy rất không khỏe, vết chém trên tay bỏng ran lên từng hồi, da thịt quanh miệng nóng hôi hổi.
Lão tăng cao tay tung một vò rượu về phía ta, ta không né mà tóm lấy.
“Ý gì đây??”
“Cho ngươi, rượu hùng hoàng, sát trùng vết thương đi, đừng để máu tanh làm ô uế chốn khói hương thanh tịnh”
Nửa câu đầu ta còn nghe lọt, đến nửa câu sau ta tức giận quăng vỡ cái vò, vùng vằng phẩy tay áo trở vào tĩnh gian. Bản thân không làm tròn trách nhiệm hại ta máu me đầm đìa, còn chê ta bẩn thỉu nhơ nhuốc, ta giận quá hóa cười buông lời khinh thị.
“Rượu rượu, lúc nào cũng rượu, loại sư hổ mang như ngươi sao không chết quách ven đường, túy tăng phá giới, nói ra đúng là nỗi ô nhục của Phật môn, bảo sao tu vi cao mà phải quanh quẩn miếu rách thôn quê, làm việc quét tước cả đời. Muôn kiếp không khá lên được.”
Lão tăng chắp tay niệm Phật hiệu, mắt rũ xuống giống như không để tâm, cầm chổi dựng ở góc tường bắt đầu quét dọn, bộ dạng bàng quang kia làm ta căm tới đỏ mắt nghĩ lời xúc xiểm vừa rồi của mình chẳng khác mấy quyền mạnh đấm vào gối bông, không những không thể phát tiết mà còn thêm muôn phần uất nghẹn.
Lúc ta đóng cửa tĩnh xá lại, lão tăng bên ngoài đột nhiên cao giọng hát một khúc đồng dao.
“Ngưu ngưu mã mã
Ngưu tầm mã mã tầm ngưu
Muôn đời chẳng khá
Mã mã ngưu ngưu…”
Khi ấy ta hơi khựng lại nhưng sau đó chẳng để tâm mà cười khẩy bỏ đi lau mặt cho đứa nhỏ, bài đồng dao tự khắc cho rằng lão tăng say sưa phát điên làm trò nhảm nhí, giọng hát còn khó nghe như vậy. Sau này vào lúc bất lực nghiệt ngã nhất, ta lại nhớ về bài hát ngày hôm nay, đến khi ấy ta mới càng thấm thía, lão tăng kỳ thực biết rất nhiều chuyện, của ta, của lão, của người khác nữa, bài đồng dao chẳng khác nào lời nguyền rủa nhơ nhuốc trong lòng ta.
Muôn đời chẳng khá.
Muôn đời chẳng khá!
Cười người trước sau người cười.
Đến trưa, ngoài cửa có tiếng gõ lóc cóc. Ta nhấc người khỏi án thư ra mở cửa, trước mặt là lão tăng, khuôn mặt nhăn nheo khô đét cười ra chiều hiền từ lắm. Lão giở tay áo đưa ta một lọ kim sang dược và băng vải, ta có chút bất ngờ hơi hơi nheo mắt nhìn lại.
" Cái gì nữa đây? " Tín hiệu cầu hòa à?
Lão tăng nhe răng.
" Ngươi không phải nghĩ linh tinh, bần tăng chẳng qua lo sợ ngươi chết rồi miếu này sẽ không lừa được ai đến hót phân chăm bẵm đứa nhỏ nữa, chứ nếu không á? Chờ nó lớn chút nữa xem, ngươi sống hay chết bần tăng cũng chẳng quan tâm."
Ta trợn mắt, lão cứ phải hơn thua với ta là thế nào, mồm miệng độc địa khiến người ta chán ghét, nghiêng người tránh sang một bên cho lão vào phòng, ta ẵm đứa nhỏ lại gần án thư để lão cho ăn. Bản thân cầm cái mai rùa đen lên xem thử, thứ này là ta lột được trên người con rùa tinh đêm qua tìm chết tới gây sự, vết thương trên tay ta cũng là vuốt của nó để lại. Lão tăng tựa như chú ý đến hành động của ta, vừa bón cháo loãng cho đứa nhỏ trong lòng, vừa không ngẩng lên mà hỏi.
"Có một cái mai rùa cũng săm soi nhiều như vậy, đọc được ra chữ gì sao?"
" Ngươi thì biết cái gì chứ? Đây là bói mai rùa, ta...ta là đang muốn học một chút, sau này nếu có đưa đứa nhỏ rời khỏi miếu lưu lạc giang hồ còn có kế sinh nhai." Ta hơi lúng túng giải thích, dù sao bản thân ta cũng thấy mình chẳng có chút hiểu biết gì nhưng vẫn học đòi bói phán, có chút giống đám thần côn lừa đảo thiên hạ.
Lão tăng cười khà khà, khen một câu có chí, đoạn xoa xoa tay.
" Nói ngươi nghe, bói toán chia ra làm ba trường phái lớn xưa nay luôn âm thầm ganh đua phát triển, thứ nhất là nhìn tinh tượng đoán thế vận, thứ hai là bói bằng xương thú, thứ ba là phệ, phệ là giải quẻ tính căn dựa vào thẻ trúc, cây cỏ. Mà trên giang hồ nổi cộm nhất phải kể đến Vấn Tâm Phường, bọn họ không thiên về bên nào hết, mỗi người một kiểu, mạnh ai nấy phát triển, lý lịch cũng không sạch sẽ, nói là một đám ô hợp cũng không ngoa."
"Lộm nhộm như vậy mà cũng vang danh tứ hải sao? Nghe có quá nực cười không?"
Sau câu nói ấy, lão tăng nhìn ta với ánh mắt như nhìn đồ ngu, qua lời châm biếm mỉa mai ta dốt nát tụt hậu, ta cuối cùng cũng được lão phổ cập thêm kiến thức thật bổ ích.
Tựu chung:
Nói về mua bán tin tức, trên giang hồ nổi danh nhất là Vấn Tâm Phường. Ngươi đáp ứng được mức giá trên trời của bọn họ thì tin tức gì cũng nắm được trong tay. Tin tức của Vấn Tâm Phường đúng đến tám, chín phần, còn những người nhận được tin sai đều chết không kịp ngáp. Vậy nên đánh giá về chất lượng của Vấn Tâm Phường lúc nào cũng là nhất bảng, bởi có ai còn sống để bêu rếu bọn họ đâu. Hoặc giả vì lý do nào đó mà không được nhất, bọn họ nhất định sẽ đem tiền ra đập cho đến khi leo lên kim bảng thì thôi, nói chung, thiên hạ âm thầm nhận xét Vấn Tâm Phường kia là một đám lam nham yêu tiền như mạng, gian thương bất lương, cuồng thành tích.
Chung quy cách làm việc vô sỉ ngang ngược như vậy luôn sẽ có kẻ cảm thấy gai mắt, thế nhưng Vấn Tâm Phường trước giờ luôn tỏ thái độ “ ngươi tức kệ ngươi, ngươi tức mặc ngươi ” bọn họ dám hống hách là bởi tức chết ngươi ngươi cũng không dám làm gì bọn họ, vậy chẳng thà im đi cho đỡ bị trêu chọc.
Tại sao lại không dám làm gì á?
Vì người ta giàu, người ta giàu, người ta giàu
Điều quan trọng phải nói ba lần.
Trước đây đương nhiên có người đánh chủ ý xấu lên Vấn Tâm Phường vì cái phường thị buôn bán tin tức kia vô duyên quá mức, tọc mạch quá mức, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị ám vệ nhà người ta âm thầm đứng sau lưng cuộn một cái que bằng ngân phiếu đập, đập, đập, đập người nọ đến chết luôn. Loại phong thái không để ai vào mắt này thật sự khiến người trong giang hồ nghe xong muốn quỳ xuống vái lạy.
Vấn Tâm Phường chỉ cho người ta biết ngoài đao kiếm ra thì tiền cũng có thể đánh ngươi thành đầu heo đầu bò theo nghĩa đen thực thụ.
Thật khiến người nghe rét lạnh trong lòng.
Ài chà, tuy vô liêm sỉ giỏi bưng bít nhưng cũng không thể phủ nhận bọn họ thật sự rất giỏi, rất có thực lực, cỏ phương Bắc khẽ lay trong gió bọn họ đã có thể tính ra nơi đó sắp động lửa binh, cá phương Nam vờn nhau dưới nước đã biết Thượng Kinh có kẻ mưu toan đoạt vị. Vậy nên ngay cả triều đình cũng muốn chèo kéo làm thân với Vấn Tâm Phường, bởi nếu thao túng được phường thị nọ thì chẳng khác gì mọc ra nghìn tay nghìn mắt soi khắp muôn nơi.
Chủ của thế lực hùng cứ trấn áp một phương trên địa đồ đại lục thế nhưng lại là một nữ nhân, người ta nói nàng là nữ nhân âm hiểm, hành sự ngoan độc trong mắt chỉ có vàng bạc và tư lợi, nếu không thì sao một ả đàn bà thân cô thế cô có thể nhấc lên cả một Vấn Tâm Phường như hiện tại. Thực lực của nàng ta thâm sâu vô cùng, có thể xưng là lão quái vật trong giang hồ, thế nhưng dung mạo của nàng không ai biết, cùng lắm chỉ có thể thấp thoáng thấy dáng dấp nữ nhân lả lướt như bướm bên hoa sau mành sa thiên tằm ti có giá trị liên thành.
Thường người đến mua tin phải đi qua trận pháp thang ngàn bậc, kiên trì leo hết vài ngàn bậc mới có tư cách được tiếp chuyện, còn nếu không muốn leo thì xuống quầy thu ngân tầng một đóng một tỉ thứ lệ phí để được dắt đi bằng lối khác. Nói chung cứ có tiền là dễ nói chuyện hẳn. Người đến được tiếp bởi một trong bốn vị trưởng lão, phường chủ chỉ ra mặt trong trường hợp đặc biệt hoặc người đến cực kỳ sang quý, nhưng cũng chỉ tiếp chuyện sau tầng tầng lụa buông. Đây là luật bất thành văn của Vấn Tâm Phường, ngươi đến từ đâu, là ai hay phụ thân ngươi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là bước qua ngưỡng cửa thì chỉ có thể thuận theo, không thì cẩn thận được nếm thử mùi vị vạn cân vàng đè đến chết mới thôi. Đây hoàn toàn không phải dọa dẫm hay nói quá.
Ngoài buôn tin bán tức, Vấn Tâm Phường còn tranh thủ làm ăn trục lợi.
Vấn Tâm Phường tọa ở thành Đông Hoa, trên địa đồ vừa vặn trấn trên đầu long mạch, nằm chễm chệ chính giữa đại lục lớn. Lầu xây sáu tầng, bằng gỗ sơn son, xây phỏng theo đồ hình bát quái, là một tòa lầu bát giác oai vệ, khắp bên ngoài chăng đèn lồng giăng hoa gấm hết tầng này đến tầng kia. Trên cửa treo bức hoành, nét bút như bay như xé, phóng khoáng như có gió quất, âm trầm như núi đồi cao xa, viết ba chữ Vấn Tâm Phường, bên rìa có dòng chữ Bạch nhìn giống câu ngâm vịnh nhưng đọc không ra là ký tự gì, dưới cùng là dấu ấn ngọc hoa sen của Phường thị, bản thân tòa lầu này cũng chính là một trận pháp cầu kỳ khổng lồ vận hành bằng linh khí dồi dào của long mạch. Mỗi ngày khi nắng lên trên cao, mái nhà của Vấn Tâm phường cũng như tự sở hữu một mặt trời của riêng mình, mái bằng lưu ly, trên đỉnh lầu dựng đĩa đồng âm dương ở giữa nổi lên một cành sen vàng chỉ thiên nở rộ nhìn tựa như bàn tay hướng lên trời đòi thâu đòi tóm.
Muốn bao nhiên khoa trương có bấy nhiêu khoa trương
Dù sao Vấn Tâm Phường giỏi nhất vẫn chính là vung tiền như rác, mỗi ngày bọn họ đều trưng ra bộ mặt hận như thể sao ta đây lại giàu thế, ôi dồi ôi chết vì giàu mất thôi khiến người ta tức chết.
Tầng một của Vấn Tâm Phường đi vào từ cửa Bắc là một khách điếm tên Ấm Nhân Quán, đi vào từ cửa Nam lại là một sòng bạc đặc biệt náo nhiệt treo biển đề Giáng Tiên Sòng. Ngày ngày những con nghiện cờ bạc đến đây không ít, luôn có người xòe bài đổ đấu hăng đến táng gia bại sản bị lôi ra ngoài. Cửa Tây chỉ đến canh Dậu mới mở ra đón khách, vào từ cửa này sẽ được tú bà cầm khăn lụa cười đến cong híp cả mắt, phấn đắp mặt rơi lả tả dẫn lên tầng hai. Trên ấy là Cực Lạc Viện lừng danh với tôn chỉ ‘một đêm vạn lượng hoàng kim’, người tầm hoan trở về đều như thất lạc hồn phách, một tuần sau vẫn cảm nhận được từng ngón tay mình luồn vào mái tóc đen nhánh, vít một cành hoa đưa lên mũi lại như ngửi thấy mùi vị kiềm diễm của mỹ nhân. Cửa Đông đặc biệt im ắng cũng đặc biệt nhã nhặn, có một quầy thu ngân bên trên bày ít sổ sách bút,mực và một bình hoa cắm cành lê trắng, cánh hoa lả tả rơi vài cánh. Khắp bốn bức tường vẽ bức thủy mặc Thập nhị phường thị phồn hoa nhưng trông có chút vô hồn thất sắc. Cửa chỉ mở khi có người tới tìm, đạp lên cầu thang là bước vào trận pháp thang ngàn bậc, mỗi bước đi nặng như đeo chì, chỉ có người có khát vọng tuyệt đối với đáp án mình tìm kiếm mới có đủ kiên trì cùng tinh lực bò lên trên. Căn bản ý của Vấn Tâm Phường chính là bất kỳ đáp án nào cũng đều phải hao tổn tâm tư chứ không đơn thuần là vấn đề tiền bạc (trừ khi ngươi có rất nhiều tiền bạc), leo được lên trên mới có tư cách gặp người. Nếu không làm vậy chỉ sợ ngưỡng cửa đông sớm đã bị đám nhà giàu đạp gãy để đến hỏi hầm bà lằng một đống chuyện lông gà vỏ tỏi rồi. Thang ngàn bậc dẫn người lên đến tầng bốn. Ở tầng bốn cũng không thấy thang lên tầng tiếp theo. Bốn vị trưởng lão ở tầng này, bốn phòng đông, tây, nam, bắc, người lên tùy tiện chọn một phòng, may mắn có thể gặp vị có tính khí dễ chịu. Còn không may thì chỉ có thể trách bản thân thôi.
Giả như ngươi trèo thang mệt muốn gãy chân nhưng lại chọn phải phòng của kẻ quái dị, hắn chỉ cần ngồi trong thở ra câu " tâm trạng không tốt, không tiếp khách được" cũng đủ để ngươi ở ngoài vừa đứt hơi vừa hận phun máu mồm xòe xòe rồi.