Trong căn phòng hoa lệ, một nam tử chừng 20 tuổi đang cau có mặt mày lăn lộn qua lại trên giường, cố gắng ngủ tiếp mặc cho tiếng gõ cửa rầm rầm bên ngoài và cả tiếng gọi thất thanh của đám người nô tì, quản sự:
- Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh dậy, sắp tới giờ đi đón tướng quân rồi.
- Thiếu gia, nếu người còn không tỉnh dậy sẽ không kịp mất!
- Thiếu gia…..
Vân Lăng khó chịu mở mắt, gầm lên:
- MỚI SÁNG RA ĐÃ LÀM ẦM CÁI GÌ!????
Tiếng la hét ngoài cửa đột nhiên biến mất, chỉ còn lại giọng nói từ tốn của một người nào đó:
- Lý quản sự, lão ra ngoài kiểm tra lại mọi thứ một lượt đi. Nó không thức dậy thì kệ nó, hậu quả thế nào thì tự nó gánh lấy.
Vân Lăng lẩm bẩm mấy câu nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa. Đám nô tì thấy cửa mở liền tiến vào, hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục.
…………………..
Vân Lăng ngáp ngắn ngáp dài đi ra đại sảnh, mất hứng nhìn đám nô tài vẫn đang cặm cụi chuẩn bị lễ mừng phụ thân thắng trận, khải hoàn trở về.
Phụ thân hắn tên Vân Tường, là vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Minh đế quốc tính tới thời điểm hiện tại. Có thể nói, ở đế quốc này, từ già trẻ lớn bé, không một ai không biết đến đại danh của phụ thân hắn.
Phụ thân hắn năm 24 tuổi đã đạt đến cảnh giới đại kiếm sư cấp 1, một mình tung hoành khắp dọc đế quốc, được không biết bao nhiêu tiểu thư danh môn thế gia để ý. Nhưng người cuối cùng lại chỉ thích một mình mẫu thân hắn, lúc đó là nhị tiểu thư của Ngọc tướng quân - một vị tướng quân không mấy nổi danh ở kinh thành. Hai người bái đường, sau 1 năm thì có hắn. Đúng lúc hắn vừa ra đời thì xảy ra chiến sự, ngoại công thân là tướng quân phải ra ứng chiến, nhưng ông lại trúng bẫy kẻ địch, rơi vào thế thập tử nhất sinh. Mẫu thân lúc ấy nhất quyết đòi ra chiến trường bằng được để cứu ông. Dù mẫu thân hắn cũng là ma pháp sư nhưng lại chỉ là ma pháp sư cấp 4, chẳng thể làm được gì. Phụ thân vì thương mẫu thân nên tức tốc ngự kiếm đến chiến trường, giải cứu nhạc phụ. Nhưng cuối cùng, phụ thân hắn vẫn không cứu được ngoại công. Mẫu thân hắn đau khổ khóc lóc, không ăn uống gì được đến gần nửa tháng, trách phụ thân không cứu được ông. Phụ thân vì cảm thấy áy náy nên quyết định cầm kiếm ra chiến trường, một mình diệt hơn phân nửa đại quân bên địch. Hoàng thượng thấy vậy liền phong phụ thân làm tướng quân. Quả nhiên không đầy 10 ngày sau, quân địch bị quét sạch, quân ta toàn thắng, còn phụ thân được thăng làm đại tướng quân, nắm giữ gần 1/2 quân lực của toàn đế quốc.
Dù phụ thân là đại kiếm sư danh tiếng lẫy lừng, mẫu thân cũng có thiên phú tu luyện của ma pháp sư nhưng hắn lại không có thiên phú về cả 2 phương diện này. Thể chất hắn vốn không tốt, nghe nói là do lúc mang thai hắn mẫu thân từng không may bị nhiễm phong hàn, ảnh hưởng đến sức khỏe thai nhi, thành ra hắn không thể làm những việc quá nặng, vậy nên tu luyện chiến sĩ gần như là điều không thể. Năm 4 tuổi hắn cũng có khảo nghiệm thiên phú ma pháp sư 1 lần, là phế linh căn, vĩnh viễn không có cách nào tu luyện!
Không thể làm chiến sĩ, không thể làm ma pháp sư, hắn chỉ có thể làm một người bình thường sống một cuộc sống an nhàn ngày này qua ngày khác.
Ngọc Tâm thấy nhi tử lờ đờ đứng ở cửa nhìn bọn hậu nhân làm việc, sẵng giọng:
- Còn đứng đấy làm gì, mau vào đây ăn chút gì đi.
Vân Lăng chậm rãi chuyển hướng, bước vào đại sảnh, tiến đến đĩa bánh đặt trên bàn, cầm lấy 1 cái bánh bỏ thẳng vào mồm, nhồm nhoàm nhai.
Ngọc Tâm thấy thế chỉ biết thở dài, rót một chén trà đưa cho hắn:
- Nhìn bộ dạng của con xem, có khác gì mấy tên ăn mày ở ngoài đường không?
Vân Lăng tiện tay cầm lấy cốc trà, nhấp một ngụm, tiếp tục nhai, vừa nhai vừa lên tiếng:
- Ăn mày ít nhất còn tự kiếm được tiền. Mà con thì vẫn tiêu tiền của phụ thân.
- Biết thế sao không đi kiếm việc mà làm?
- Con thì làm được cái gì? Văn không thông, võ không thạo, ai thèm nhận? Dù sao đống tiền phụ thân kiếm được, con có ăn chơi mấy đời cũng không hết, còn cần làm việc làm gì?
Ngọc Tâm rót cho hắn một chén trà khác, ra hiệu bằng mắt cho hắn ngồi xuống ghế. Vân Lăng nghe lời ngồi xuống, vắt chân tiếp tục ăn bánh.
- Có chuyện này mẫu thân muốn thương lượng với con.
Vân Lăng nhìn gương mặt nghiêm nghị hiếm thấy của mẫu thân, lắc đầu:
- Nếu là chuyện liên quan đến hôn sự thì con không nghe đâu.
- Không nghe cũng phải nghe!
Ngọc Tâm trợn mắt nhìn nhi tử, hắng giọng:
- 1 tháng nữa là tới quốc yến. Lần này hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho các vị quan tam phẩm trở lên được dẫn gia quyến theo cùng. Nếu trong quốc yên con ưng ý vị tiểu thư nào chỉ cần nói với mẫu thân 1 tiếng, ta cùng phụ thân con sẽ xin hoàng thượng ban hôn…
Vân Lăng thấy mẫu thân vẫn đang thao thao bất tuyệt, lần nữa lắc đầu:
- Con vẫn còn trẻ, hôn nhân đại sự cứ để vài năm nữa rồi tính.
- Trẻ? Người ta 20 tuổi đã có 2,3 hài tử, con thì sao? Cả ngày hết lượn lờ kỹ viện, sòng bạc lại đi trêu chọc con gái nhà lành. Để phụ thân con biết được, cẩn thận đánh gãy 2 chân con!
- Vậy người đừng để phụ thân biết là được.
- Không muốn phụ thân con biết cũng được, mau đi lấy vợ đi.
Vân Lăng đang định phản bác mấy câu, Lý quản sự đã bước vào, nói:
- Phu nhân, Cửu vương gia và Thừa tướng đại nhân sắp đến rồi ạ.
- Ta biết rồi. Vân Lăng, mau cùng mẫu thân đi tiếp đón các vị đại nhân.
………………………….
Vân Lăng đứng sau lưng mẫu thân, không nhịn được thở dài mấy cái. Hắn đã đứng ở đây gần nửa canh giờ, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh, rốt cuộc khi nào phụ thân mới trở về?
Con đường phía trước phủ đệ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường dân chúng đông nghịt, liên tục thò đầu thò cổ trông ngóng cái gì đó. Thủ vệ giữ đường liên tục gào thét, gồng người dùng gậy ngăn cản đám người điên cuồng chen tới.
Người dân từ già trẻ lớn bé đều xuất hiện, ngay cả tiểu thư, phu nhân các danh gia vọng tộc cũng xuất môn, ngồi kín các trà lâu, tửu điếm.
Ngay lúc này, tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập vang lên.
- Vân đại tướng quân đã về rồi!
- Vân tướng quân về rồi!
Người dân phấn khích hét lên, chen lấn ngày càng mãnh liệt, chỉ khổ cho đám thủ vệ, người nào người nấy gồng mình, gân xanh hiện rõ trên trán, khó khăn lắm mới giữ vững được tư thế.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần.
Một đoàn hổ lang kị binh tiến đến. Đi đầu là 2 lá cờ, 1 màu vàng kim thêu 2 chữ “Đại Minh”, 1 màu đỏ thêu chữ “Vân”. Cách 2 lá cờ khoảng chừng nửa trượng là một nam tử khí vũ hiên ngang đang cưỡi một con bạch mã to lớn. Nam tử thoạt nhìn mới chỉ ngoài tam tuần, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ khải giáp khắc hình đầu thú, bên tay còn cầm theo một thanh trường thương dài đến gần nửa trượng. Nam tử sống lưng thẳng tắp, thần thái nghiêm nghị tiến về phía trước.
Người này không thể nghi ngờ chính là Vân Tường, Vân đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng của Đại Minh quốc.
Vân Lăng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của phụ thân, không khỏi giật mình một cái, vội vàng chỉnh trang y phục, nghiêm túc đứng đằng sau mẫu thân.
Ngọc Tâm thấy được động tác này của hắn, nhịn cười hạ giọng hỏi:
- Biết sợ rồi à?
Vân Lăng đứng thẳng người, tay phải cầm lấy cổ tay trái để phía trước, mấp máy môi nói thầm:
- Ngộ nhỡ phụ thân biết được sự thật, mẫu thân người nhất định phải nói đỡ cho con đấy!
- Nói đỡ cho con mẫu thân được gì không?
Vân Lăng hết nhìn vẻ mặt đắc ý của mẫu thân lại nhớ đến cây roi tổ truyền trong bảo thất, cuối cùng đành thấp giọng thương lượng:
- 3 tháng. Sau 3 tháng con lập tức kiếm cho người 1 nàng dâu.
- 1 tháng, không mặc cả. Không đồng ý thì thôi.
Vân Lăng dù không muốn nhưng vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi gật đầu. Dù sao bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Tai mắt phụ thân có ở khắp nơi, làm gì có chuyện không biết hắn đã làm những gì!?
Vân Tường cưỡi ngựa đến cách cổng chừng 3 trượng thì dừng lại, xoay người nhảy xuống.
Trong mắt người ngoài, Vân Tường giống như một chiến thần vừa hạ thế, còn trong mắt Vân Lăng, Vân Tường lại giống như Diêm Vương tái thế.
Vân Tường bước lên phía trước mấy bước, khom người hành lễ với Cửu Vương Gia và Thừa Tướng.
Mẫu thân cũng nhanh chóng tiến về phía phụ thân hắn.
Đoạn đối thoại giữa 4 người lúc sau Vân Lăng không để ý lắm, chỉ mải suy nghĩ xem sau này lúc bị phụ thân chất vấn nên nói những gì.
Đang trong dòng suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác ớn lạnh không biết từ đâu truyền đến khiến hắn rùng mình một cái. Hắn theo bản năng nhìn về phía phụ thân, quả nhiên bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông.
Vân Lăng bị ánh mắt này của ông dọa đến mức lông tóc dựng ngược, vội vàng cúi đầu, giống hệt như một đứa bé vừa làm chuyện gì sai trái.
Mãi đến lúc phụ thân, Cửu vương gia, Thừa tướng đi lướt qua người hắn vào trong, Vân Lăng vẫn chưa kịp hoàn hồn, chôn chân đứng tại chỗ.
Ngọc Tâm đang vui vẻ định bước vào thì thấy vẻ mặt mất hồn của nhi tử, khó hiểu hỏi:
- Sao nữa thế?
Vân Lăng khóc không ra nước mắt, đau khổ nhìn mẫu thân:
- Mẫu thân, lần này con chết chắc rồi…
- Còn mẫu thân ở đây thì lo cái gì? Chẳng phải vừa thỏa thuận xong à? Con chỉ cần hoàn thành việc con hứa, những thứ khác cứ để mẫu thân lo!
Nghe được câu nói này của mẫu thân, tâm trạng căng như dây đàn của Vân Lăng mới được nới lỏng phần nào, rầu rĩ bước theo, đi vào sảnh chính.
Quan lại kéo nhau đến ngày càng đông, quan thất phẩm, lục phẩm, ngũ phẩm,…ngay đến cả nhị phẩm cũng có. Người nào người nấy dâng tặng rất nhiều bảo vật, từ ngân lượng, vàng ròng cho đến tơ tằm, vải vóc, không thứ gì không có.
Vân Lăng đứng ở cửa tiếp hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã qua 4 canh giờ.
Hai chân cứng đờ, vừa đau vừa nhức nhưng hắn lại không dám kêu ca nửa lời.
Ngộ nhỡ đang kêu ca bị phụ thân bắt gặp thì làm thế nào!?