Vân Lăng đứng như trời trồng nhìn tờ giấy trên tay, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Chết tiệt! Bạch Phi Nguyệt, ai cho nàng bỏ đi!?
Nguyên văn bức thư dài hai trang mà Bạch Phi Nguyệt để lại cho hắn:
“Hảo phu quân,
Lúc chàng đọc được bức thư này thì thiếp đã lên đường rồi, đừng mất công đuổi theo làm gì bởi vì dù chàng có đuổi cũng không kịp đâu. Dựa theo cái thói ngủ như chết của chàng, bây giờ chắc có lẽ cũng là giờ Tỵ* rồi nhỉ?
Chẳng phải chàng vẫn luôn hỏi thiếp thiếp rốt cuộc có thân phận như thế nào sao? Bây giờ thiếp nói cho chàng biết. Thiếp là nữ nhi duy nhất của Bạch Thiên tông tông chủ Bạch Minh, đồng thời là một trong mười hai thủ tọa của tông môn. Cấp bậc hiện tại của thiếp là Tinh thần hệ Pháp Thánh Sư cấp một.
Chắc chàng cũng biết, Bạch Thiên tông có thù oán với Hợp Hoan phái. Hợp Hoan phái hôm trước chàng chứng kiến chỉ là một trong số gần sáu mươi môn của chúng. Tình hình chiến sự giữa hai tông phía đang đến giai đoạn quyết định, thiếp thân là một thủ tọa đương nhiên phải ra ứng chiến.
Sau khi chiến sự kết thúc, thiếp còn phải trở về gia tộc tiến hành nghi lễ trưởng thành và tu luyện các bí kỹ của gia tộc.
Thiếp cũng ước tính thời gian rồi, có lẽ sẽ mất khoảng hai năm. Vậy nên, hai năm sau, thiếp sẽ đợi chàng ở bên bờ Ngọc Tâm Hồ gần Vân phủ.
Tòa phủ đệ này, thiếp đã chuyển nhượng cho một quan viên địa phương sử dụng rồi. Khoảng mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến. Chàng cũng trở về Vân phủ đi. Chi phiếu một trăm vạn ngân lượng và ba trăm ngân lượng có sẵn thiếp để trong không gian giới chỉ của chàng, chàng lấy ra mà thuê xe ngựa.
Hai năm này, chàng hãy cố gắng rèn luyện thể lực, đồng thời tập cách sử dụng sức mạnh của khô lâu dần đi. Cách sử dụng khô lâu thiếp đã truyền vào trong tiềm thức của chàng rồi, chàng cứ theo đó mà luyện tập. Một số bộ công pháp cơ bản thiếp để trong không gian giới chỉ của chàng. Thiếp hy vọng lần sau gặp chàng, chàng sẽ không còn là một công tử bột yếu ớt nữa.
Nhớ kỹ, đừng để người ngoài biết được chàng là vong linh ma pháp sư. Vong linh ma pháp tuy cũng là một dạng ma pháp nhưng lại bị người đời cho là tà ác, đã bị cấm truyền thụ trong các học viện từ gần mười năm nay, đồng thời cũng bị các công hội liệt vào hàng cấm kị ma pháp. Muốn giấu được, chàng chỉ có thể dùng bản thân làm vật dẫn, trực tiếp sử dụng sức mạnh khô lâu thôi. Song hệ ma pháp sư rất hiếm, cũng rất bị chú ý, nên chàng chỉ được dùng sức mạnh của một trong hai khô lâu. Đến khi nào khô lâu của chàng đạt đến Pháp Thần Sư, chàng mới có thể hiên ngang thừa nhận mình là vong linh ma pháp sư.
Còn nữa, thiếp chỉ chấp nhận được nhiều nhất hai tỷ muội nữa thôi đấy. Nếu chàng cố tình lấy thêm đến người thứ tư, chàng cứ chuẩn bị để bị tra khảo đi!
Sinh thần của mẫu thân chàng, thiếp đã chuẩn bị lễ vật rồi, để ở dưới gối của chàng. Làm phiền chàng gửi lời chúc của thiếp đến mẫu thân.
Chàng sau này cố gắng dậy sớm lên chút, ngày ăn đủ ba bữa. Có thời gian rảnh thì luyện tập, đừng suốt ngày chạy đi đánh bạc với ra vào kỹ viện. Thiếp không dẫn Tiểu Bạch theo được, nhờ chàng chăm sóc nó giùm thiếp.
Những điều thiếp nói trong này, chàng đều làm được mà, phải không?
Ký bút,
Vân thiếu phu nhân,
Bạch Phi Nguyệt.”
*9-11 giờ sáng.
Vân Lăng nhìn dòng chữ “Vân thiếu phu nhân” ở gần cuối, miệng bất giác nở ra một nụ cười.
Phi Nguyệt, nàng bảo ta đợi nàng hai năm nhưng ta không chờ đợi được lâu thế đâu. Nàng chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, đợi ta hoàn toàn chế ngự được sức mạnh của khô lâu rồi, ta nhất định sẽ đi tìm nàng, cùng nàng kề vai sát cánh!
Vân Lăng lục lọi trong đống trí nhớ hỗn độn của mình mất một lúc lâu mới tìm ra được cách sử dụng khô lâu mà Phi Nguyệt truyền cho hắn.
Thì ra, việc sử dụng bản thân làm vật dẫn để sử dụng sức mạnh khô lâu so với việc dùng bản thân làm vật dẫn để tu luyện cũng chẳng khác nhau là mấy. Đầu tiên là chuyển thần hải sang cơ thể hắn, sau đó vận chuyển ma pháp từ thần hải qua hệ thống kinh mạch của cơ thể, đem nó phát ra ngoài.
Thời gian giới hạn của thần hải bây giờ chỉ có một tách trà, cũng tức là hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh của khô lâu trong tối đa mười lăm phút. Hơn nữa, với thể lực của hắn bây giờ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ dùng được đến sức mạnh của Ma Pháp Sư cấp bảy mà thôi!
Vân Lăng đem phong thư cẩn thận cất vào không gian giới chỉ, đi khắp một lượt hết gian phòng này đến gian phòng khác, một là giữ lại những đồ vật trước kia Phi Nguyệt hay sử dụng, hai là thu hồi một số đồ cổ có giá đem đi bán, tránh để đám quan viên địa phương kia chiếm được chút tiện nghi.
Đang lục lọi trong nhà kho, hắn đột nhiên phát hiện ra cây trường thương của Lã chiến thần đợt trước nhìn thấy ở trong phòng môn chủ Hợp Hoan phái.
Lẽ nào là Phi Nguyệt lấy về!?
Nhưng hắn cũng chẳng thèm bận tâm xem nó từ đâu ra, nhanh chóng đem trường thương cùng một số vật phẩm có giá cất vào không gian giới chỉ. Tiếp đó chạy đi tìm bạch mã cùng con đại khuyển Tiểu Bạch.
Bạch mã đương nhiên dễ tìm vì nó lúc nào cũng ở trong chuồng ngựa.
Con đại khuyển thường ngày hết chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ khác nay tự dưng lại nằm im thit thít bên con bạch mã, thấy hắn đến cũng chẳng thèm lên tiếng sủa, ỉu xìu ư ử mấy tiếng, khác hẳn với vẻ hoạt bát thường ngày.
Vân Lăng ngồi xổm xuống, do dự một chút rồi đưa tay lên xoa xoa đầu nó:
- Phi Nguyệt đi rồi, có phải ngươi rất buồn không?
Con chó rên ư ử.
- Dù ta không muốn đâu nhưng mà Phi Nguyệt giao ngươi cho ta chăm sóc rồi.
Con chó lại ư ử thêm lần nữa.
- Đi thôi, không nhanh ta để ngươi lại đây một mình bây giờ.
…………………..
Bảy ngày sau,
Vân Lăng uể oải dựa vào thành xe ngựa, tay cầm cuốn hỏa hệ sơ cấp công pháp trên tay, vừa thở dài vừa đọc.
Đại Minh vốn là một đế quốc nằm ở đại lục phía Đông, thế mà vị trí tòa phủ đệ của Phi Nguyệt lại ở đại lục phía Bắc! Báo hại hắn ngồi xe ngựa suốt bốn ngày rồi mà chưa về đến nơi. Cũng chẳng biết lần trước nàng đưa hắn đến đây kiểu gì.
Lúc đầu hắn còn định cưỡi bạch mã về, sau đấy phát hiện ra nếu cưỡi ngựa cũng phải mất ba ngày tròn mới tới nơi. Thực ra với thể lực bây giờ của hắn thì cũng không có vấn đề gì lắm. Nhưng vấn đề là, hắn vốn là một hoa công tử nổi tiếng kinh thành, ai đời lại hồng hộc phi ngựa quay về!? Thế nên cuối cùng, hắn chọn ngồi xe ngựa quay về. Hắn tốn mất gần năm mươi ngân lượng mới thuê được một phu xe, hơn nữa còn phải bảo dùng ngựa của hắn, xe hắn mua tên phu xe này mới đồng ý.
Con đại khuyển không cách nào ngồi vừa bên trong, chỉ còn cách lẽo đẽo đi theo sau xe ngưạ, đã thế còn gây chú ý bằng kích thước to tổ bố của nó nữa chứ.
Cũng may là Phi Nguyệt đã chuẩn bị cho hắn một đống giấy thông hành từ rất nhiều nước khác nhau nên mới qua được mấy chục lần kiểm soát trên đường về phủ.
Đang ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đi ngủ tiếp, phu xe đằng trước đột nhiên gõ gõ thành xe, nói:
- Khách quan, đến kinh thành Đại Minh quốc rồi, nhưng kiểm vệ nói không có lệnh bài thông hành không vào được.
Nghe đến bốn từ “kinh thành Đại Minh”, Vân Lăng vui đến mức nhảy bật lên.
CỐP!
- Chết tiệt, xe ngựa gì mà thấp thế này.
Làm ràm thêm mấy câu, hắn mới vui vẻ chui ra ngoài ra ngựa, ném cho phu xe thêm hai ngân lượng nữa, phủi phủi y phục nói:
- Cho ngươi cái xe luôn đấy, để lại con bạch mã cho ta rồi lượn đi.
Phu xe rối rít cảm ơn rồi chạy đi đâu đó.
Có điều hắn cũng chẳng thèm bận tâm, tay cầm dây cương dắt bạch mã, mồm huýt sáo gọi con đại khuyển, chuẩn bị bước qua cổng thành.
Một cánh tay giơ lên chắn ngang người hắn:
- Không có lệnh bài thông hành, không được phép ra vào thành!
Vân Lăng nhìn tên kiểm vệ, cười nói:
- Bổn thiếu gia là người trong thành.
- Không có lệnh bài thông hành, không được phép ra vào thành!
- Ta là người trong thành, mấy tháng trước vừa mới đi khỏi thôi. Mà sao ngươi phải biết ta là ai chứ!?
Đám kiểm vệ này là thuộc hạ của phụ thân hắn, đáng lý ra phải biết hắn là ai mới đúng chứ!
- Vân tướng quân có lệnh, không có lệnh bài thông hành, không được phép ra vào thành.
- Bổn thiếu gia là nhi tử của Vân tướng quân đây, mau tránh đường!
Tên kiểm vệ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng lặp lại y nguyên câu nói cũ:
- Vân tướng quân có lệnh, không có lệnh bài thông hành, không được phép ra vào thành.
Vân Lăng rốt cuộc nổi giận, gào lên:
- Mẹ nó, bổn thiếu gia bảo tránh đường, không nghe thấy à!?
Tên kiểm vệ cau mày, tay trái đặt lên chuôi kiếm treo ở hông, nghiêm nghị nói:
- Nếu ngươi vẫn còn cố tình gây rối, ta buộc phải theo quy định xử lý ngươi.
- Mẹ nó, lên đi, ai sợ ai? Bổn thiếu gia vừa học xong quyển hỏa hệ sơ cấp công pháp, vừa hay cho ngươi thưởng thức!
Hỏa hệ thần hải của khô lâu ngay tức khắc được chuyển sang cơ thể hắn, hỏa hệ ma pháp điên cuồng lưu chuyển trong kinh mạch, ngay lúc nào cũng có thể biến thành chiêu thức!
Hỏa Cầu là chiêu thức ma pháp đơn giản nhất, thường chỉ do Ma Pháp Sư, Đại Ma Pháp Sư sử dụng.
Vân Lăng đứng nhẩm lại một lượt đường đi của ma pháp trong cơ thể.
Nhâm mạch, Đốc mạch, Kinh thủ thái âm,...Gì nữa ý nhỉ?
Đang mải mê nhớ lại kinh mạch của cơ thể, một giọng nói uy nghiêm quen thuộc vang lên:
- Chuyện gì thế?
Vân Lăng vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa lên tiếng, gọi:
- Phụ thân!
Phụ thân nhìn thấy hắn lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ nhỉ? Sao trên mặt chẳng có biểu cảm gì thế kia.
Vừa nhìn thấy Vân Tường, tên kiểm vệ kia liền cúi người hành lễ:
- Thuộc hạ tham kiến tướng quân.
- Miễn lễ. Có chuyện gì?
- Bẩm tướng quân, vị huynh đài này muốn vào thành nhưng lại không có lệnh bài thông hành nên thuộc hạ không dám cho y đi qua.
Vân Lăng hớn hở nhìn phụ thân, nói:
- Con về phủ gặp mẫu thân đây.
Đang định bước qua người tên kiểm vệ để đi vào, một thanh gươm đã chặn ngay lối đi của hắn.
Người giơ gươm, không phải là tên kiểm vệ kia mà lại là phụ thân của hắn!