“Con người phải đối mặt với hai hình thức tử vong là chết sớm và chết do hết tuổi thọ, chúng ta có thể nương nhờ cửa Phật để cải biến số mệnh. Vì nghiệp từ kiếp trước nên số mệnh con người đã được định sẵn, còn gọi là tuổi thọ. Cái chết xảy đến khi tuổi thọ đã hết, chúng ta như ngọn đèn cạn dầu, không có cách gì kéo dài tuổi thọ, thế nên phải chuẩn bị trước.”
“Tử vong chỉ là một phần của số mệnh, ngày sinh cũng báo trước ngày tử, cái chết không phải kết thúc mà là khởi đầu cho chuyến hành trình mới…” Sư thầy chủ trì nghi thức siêu độ cho Hạ Hiểu Lam nói thế, ông cũng là bố của Viên Thuyên.
Chết mà thi thể không còn nguyên vẹn đã đáng thương lắm rồi, Viên Thuyên khóc lóc cầu xin bố của Hạ Hiểu Lam mau chóng hỏa táng bạn mình.
Tro cốt đựng trong bình chính là hình thức tồn tại cuối cùng của Hạ Hiểu Lam trên cuộc đời.
Bất luận còn sống địa vị thấp hèn hay hiển hách, mọi người đều bình đẳng sau khi chết.
Con người rồi chỉ còn là nắm tro trong bình, hoặc xa xỉ hơn là nằm trong quan tài.
Viên Thuyên ngồi trên giường, đôi mắt sưng húp nhìn khung ảnh chụp mình, A Tử và Hiểu Lam.
Gì mà hết tuổi thọ? Gì mà khi đến lúc thì người đó nhất định phải chết? Cái chết của Hiểu Lam là đương nhiên à? Chỉ vì dương thọ đã cạn nên bắt buộc phải đi sao? Hiểu Lam chết rõ ràng là do cô hại. Tại sao người chịu hậu quả lại là Hiểu Lam chứ? Là cô dặn Hiểu Lam đóng cửa sổ, bác sĩ đã nói nếu khi ấy mở cửa sổ thì sẽ không xảy ra sự cố ngộ độc.
Là cô đã đóng cánh cửa sinh mệnh của Hiểu Lam.
Viên Thuyên chôn mặt vào đầu gối, nước mắt lăn dài.
“A Thuyên, cậu đừng tự trách, cái chết của Hiểu Lam không liên quan đến cậu mà.”
Mộc Tử nhẹ nhàng đẩy cửa, tay chân luống cuống đứng trước giường Viên Thuyên.
“Cho dù đóng cửa sổ, nhưng nhà Hiểu Lam bị cúp điện, quạt thông gió không chạy, sự cố vẫn sẽ phát sinh. Với lại, nếu trước đó Tango không sủa dai khiến hàng xóm nghe mãi thành quen, thì khi thật sự xảy ra sự cố, mọi người sẽ không làm lơ cảnh báo của nó. Hiểu Lam chết… chỉ có thể xem như điều đương nhiên do vô số tình tiết ngẫu nhiên hợp lại thôi.”
Giải thích này dường như khá ác ý, nhưng Mộc Tử thật sự nghĩ vậy.
Cái chết của Hiểu Lam như đã được định sẵn, ông trời muốn hôm đó Hiểu Lam phải chết.
Nhớ đến vết bớt trên ngực Hiểu Lam, Mộc Tử không kiềm được rùng mình.
“Là đương nhiên à?” Viên Thuyên thì thào.
“Thật ra chúng ta nên chú ý đến những chi tiết bất thường trước đó, tối hôm ấy, Hiểu Lam nói chuyện điện thoại với tớ, cậu ấy bảo có cảm giác bất an mà tớ không quan tâm, còn chọc cậu ấy tức giận cúp máy. Nếu khi đó cậu ấy tiếp tục nói chuyện với tớ thì… có lẽ sẽ không chết. Nếu tớ chạy đến nhà cậu ấy ngay khi phát hiện có điểm khác thường, Hiểu Lam cũng sẽ không chết.”
“Hả?” Mộc Tử nhận ra lời của Viên Thuyên có ẩn ý, bèn nghiêng đầu hỏi, “Cậu phát hiện điểm gì khác thường?”
“…” Viên Thuyên im lặng, một lúc lâu sau mới nói, “Âm thanh.”
“Hả?”
“Hôm đó, qua điện thoại, tớ nghe có tiếng ai khác trong nhà Hiểu Lam.”
“Cái gì? Ý cậu là Hiểu Lam bị giết?!” Mộc Tử giật mình, lập tức nghĩ theo hướng khả thi nhất.
“Không.” Viên Thuyên lắc đầu, “Có giọng của rất nhiều người, tớ hỏi Hiểu Lam là cậu ấy có dẫn trai về nhà không, cậu ấy mới nổi giận cúp máy. Sau đó nhớ lại mới thấy quái dị, Tango sủa dữ dội, thế là tớ bói cho Hiểu Lam, ra quẻ này…” Viên Thuyên run rẩy đưa ra một lá bài nhàu ướt, không biết bị ướt nước mưa hay nước mắt, nhìn là biết Viên Thuyên đã cầm nó rất lâu.
Mộc Tử nhìn lá bài liền hít vào một hơi.
“Tử thần!”
“Đây là… kết quả mà tớ bói cho Hiểu Lam.”
Viên Thuyên ngẩng lên, đầu bù tóc rối như ổ quạ, mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Mơ hồ quá.” Đang đi thì thấy lon coca nằm giữa đường, Mộc Tử đá cái lon. Lon coca văng trúng vách tường nảy ngược lại đập vào đùi Mộc Tử.
“Đau quá!” Mộc Tử nhăn nhó xoa cẳng chân, “Chuyện này… cũng là đương nhiên à?” Vừa nghĩ thế, Mộc Tử lắc đầu nguầy nguậy. Không được! Ngay cả cô cũng bắt đầu trở nên bất thường rồi.
Một khi tử thần áo đen cầm lưỡi hái hiện ra, người nhìn thấy ắt khó toàn mạng. Đó là ý nghĩa của lá bài Tarot “Tử thần”, lá bài này cực hiếm khi xuất hiện lúc xem bói, nhưng nó đã xảy ra.
Cái chết của Hiểu Lam như đã được trời định, trước đó cũng có vô số điềm báo.
Nhắc đến điềm báo, Mộc Tử lại nhớ giấc mơ hồi nhỏ, không nhịn được nghĩ mình và Hiểu Lam giống nhau, đều có điềm báo, với Hiểu Lam là điềm báo cái chết, còn mình thì sao? Thiếu niên áo đen… màu đen là màu của tử thần.
Đang nghĩ thì xe buýt của trường tới, thường ngày Mộc Tử bắt xe ở trạm thứ hai, hôm nay vì lo cho Viên Thuyên nên cô dậy sớm để bắt xe ở trạm đầu tiên.
Vừa lên xe, bao nhiêu con mắt đổ dồn vào Mộc Tử.
Đúng là khó chịu! Bạn thân người ta qua đời bộ thú vị lắm sao mà nhìn? Mộc Tử tức tối, cúi đầu đi thẳng xuống cuối xe.
“Mộc Tử, em đi một mình sao? Sao không thấy Viên Thuyên?” Một giọng nam vang lên, vừa đủ cho một mình Mộc Tử nghe, Mộc Tử ngẩng đầu mới biết người ngồi bên cạnh là thầy Đoàn Lâm.
“Dạ, cậu ấy hơi ngại ánh mắt người khác.”
Mộc Tử gật gù nói.
Không phải cô không hiểu phản ứng của Viên Thuyên, cô cùng Hiểu Lam, A Thuyên chơi thân bao nhiêu năm rồi, nhưng Mộc Tử sẽ tiếp tục sống.
Thế nên, sau đám tang của Hiểu Lam, Mộc Tử đi học lại bình thường.
Còn Viên Thuyên vẫn chưa thể chấp nhận sự thật nên nhốt mình trong phòng.
“Thế à? Thầy định đến nhà hỏi thăm…” Đoàn Lâm nói, chợt thấy Mộc Tử trừng mắt nhìn mình.
“Ơ!” Đoàn Lâm mất tự nhiên, song lại phát hiện không phải Mộc Tử trừng mình mà trừng người bên trái.
“Cậu… cậu…” Nữ sinh Mộc Tử chỉ nam sinh Mộc Tử ngồi kế bên Đoàn Lâm, ngón tay run run.
Đoàn Lâm mỉm cười, “Hai người mới gặp lần đầu, để thầy giới thiệu, cậu này là đàn anh của em, cũng tên là Mộc Tử.”
Cậu thiếu niên đang ngồi lim dim chợt mở mắt, đuôi mắt dài, con ngươi đen láy, ánh nhìn sắc như dao. Tóc đen, quần áo đen, con ngươi đen đến mức không phản chiếu ánh sáng, dù đứng dưới nắng vẫn khiến người nhìn lạnh thấu xương. Đối phương chỉ nhìn một cái rồi quay đi, mà Mộc Tử vẫn còn chìm vào ánh mắt kia thật lâu.
Là người thật! Không phải chỉ là cái nhìn thoáng qua trong mơ. Người đó ở ngay ngoài đời, còn đang ngồi ngay trước mắt cô! Người trong mơ rốt cuộc đã xuất hiện, Mộc Tử khó kiềm chế nỗi kích động, cậu ta còn trùng tên trùng họ với cô nữa sao?!
—o0o—
Diệp Nam Sơn ngập ngừng, cuối cùng lấy điện thoại ấn số của mình.
Nhạc chờ vang lên, nhiều lần hắn muốn tắt máy, song trước khi dập máy thì có người nghe.
“Chào anh, tôi là Đoàn Lâm, anh là người cầm nhầm điện thoại tôi đúng không?” Là một giọng nam trẻ trung, còn rất lễ phép.
Diệp Nam Sơn cảm giác như có cái gì nghẹn trong cổ, một lúc lâu sau mới thốt lên.
“Đúng, tôi lấy nhầm điện thoại của cậu.”
“Thật sự xin lỗi, mấy hôm nay tôi bận bịu nên quên gọi cho anh… Tôi có làm phiền anh không? Tôi muốn nhận lại điện thoại, xin hỏi khi nào anh có thời gian?” Đối phương càng lễ độ, Diệp Nam Sơn lại càng cáu kỉnh.
“…Cậu ở đâu? Tôi đến gặp cậu.”
“Hở? Không cần đâu, chúng ta hẹn ở nơi nào gần nhà anh đi.”
“Tôi bảo là tôi đến gặp cậu. Nhà cậu ở đâu? Nói mau!” Lần đầu tiên Diệp Nam Sơn nói chuyện với người lạ bằng giọng điệu gắt gỏng thế này, nhất là khi đối phương rất hiền hòa.
Đầu dây bên kia nghe hắn rống thì ngớ người, nhưng vẫn đọc địa chỉ nhà.
Diệp Nam Sơn biết thái độ mình không tốt, nhưng hắn quá bức thiết muốn chứng minh một việc, hắn cần kiểm tra phòng của đối phương, nửa tiếng sau, Diệp Nam Sơn chạy đến địa chỉ mà Đoàn Lâm báo.
Đối phương là một thanh niên trẻ hết sức tầm thường, ngay khi nghe giọng Đoàn Lâm, Diệp Nam Sơn cứng người, đúng là cậu ta.
Lúc nghe qua điện thoại đã phát run, giờ nghe ở khoảng cách gần, Diệp Nam Sơn có thể khẳng định Đoàn Lâm là một trong năm người hàng xóm vô hình.
“Làm phiền anh quá, báo thức không kêu nên tôi mới phát hiện cầm nhầm điện thoại…” Đoàn Lâm giải thích.
“Không có gì, báo thức của cậu đặt 5 giờ 15 à?” Diệp Nam Sơn lạnh lùng hỏi.
“Ừm, tôi là giáo viên, trường khá xa nên phải dậy sớm. Chuông báo kêu sớm quá quấy rầy anh sao?” Đoàn Lâm gãi đầu.
Diệp Nam Sơn gật đầu cứng ngắc.
Đoàn Lâm áy náy ra mặt.
“Tôi xem nhà cậu được chứ?” Diệp Nam Sơn đưa ra đề nghị khó chấp nhận.
Đúng như dự đoán, Đoàn Lâm không phản hồi.
“Tôi muốn kiểm chứng một việc, làm ơn cho tôi vào đi.”
Giọng nói của Diệp Nam Sơn có sự kiên định không thể lay chuyển, rốt cuộc Đoàn Lâm cũng gật đầu.
“Mời anh ngồi, tôi đi lấy nước.”
Đoàn Lâm ra ngoài rót nước.
Nhìn căn phòng gọn gàng chừng 10m² kê ba chiếc giường tầng, Diệp Nam Sơn phá lên cười.
“Có chuyện gì sao?” Nghe tiếng cười điên cuồng, Đoàn Lâm vừa bưng nước vào tự dưng thấy lạnh trong người.
Cậu đặt cốc nước xuống, lơ đãng liếc thấy chìa khóa Diệp Nam Sơn để trên bàn, sau đó hỏi một câu khiến Diệp Nam Sơn im bặt.
“Anh… là khách trọ mới đến à? Chìa khóa của anh trông rất giống chìa khóa phòng này.”
Diệp Nam Sơn hoang mang, run lẩy bẩy cầm chìa khóa thử mở cửa, kinh dị phát hiện chìa khóa của mình có thể mở khóa phòng Đoàn Lâm.
“Chìa khóa phòng chỉ cấp cho khách trọ, hóa ra anh là người mới đến. Giường dọn vào đã lâu mà không thấy ai vào ở, tôi cứ tưởng có sự cố gì đó chứ.” Đoàn Lâm không ngạc nhiên.
“Giường dưới sát cửa sổ này là của tôi.” Diệp Nam Sơn chỉ một chiếc giường.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Đoàn Lâm, Diệp Nam Sơn chỉ mấy giường khác, “Giường đó là của hai cô gái, tầng trên giường tôi là một người đàn ông trung niên.”
Đoàn Lâm không hiểu hắn đang nói gì.
Như nhìn thấu nghi hoặc của Đoàn Lâm, Diệp Nam Sơn cười ảm đạm, lấy ra một đĩa CD, muốn Đoàn Lâm nghe kỹ càng.
“Ngạc nhiên lắm à? Ngày nào tôi cũng nghe… âm thanh của các người, bao gồm cô bé đã chết vì ngộ độc khí gas.” Đoàn Lâm dè dặt đeo tai nghe, giai điệu nhạc rock quen thuộc khiến cậu sửng sốt, đây chẳng phải là bài nhạc mà cậu nghe từ cách vách mỗi tối đó sao? Nhạc dập ầm ầm nên cậu phải gõ tường kháng nghị. Đoàn Lâm hoang mang nhìn Diệp Nam Sơn tách nhạc thành hai luồng, một bên tai nghe là giai điệu rock, bên còn lại… Đoàn Lâm chết sững nhìn Diệp Nam Sơn.
Đoàn Lâm nghe giọng của mình, nghe tiếng chó sủa, nghe giọng của Hạ Hiểu Lam đã mất, còn cả giọng Mã Nam, Mộc Tử, Viên Thuyên.
Tuy âm thanh pha trộn rất khó phân biệt, nhưng nghe kỹ vẫn có thể phân ra ai với ai.
Đoàn Lâm tập trung nghe một lát là biết toàn người quen, tại sao giọng của họ cùng được thu âm một lúc vậy?
“Chuyện này là sao?” Cứ cho Diệp Nam Sơn là hàng xóm, tại sao hắn lại thu được giọng mọi người? Dường như mấy người họ sống chung trong một phòng vậy.
“Mỗi ngày cậu thức dậy tầm hơn năm giờ sáng đúng không? Người nghe tiếng nhạc rock rồi gõ tường cũng là cậu? Ông già kia hôm nào cũng ho đến khuya mới ngủ, có một cô bé nhà nuôi chó, con chó sủa rất dai. Còn một cô gái thích nghe…” Diệp Nam Sơn nói, khóe môi vương nét cười.
Hắn như vậy thoạt nhìn khá đáng sợ, tim Đoàn Lâm đập dồn, lẳng lặng nghe hắn nói, “Tổng cộng sáu người, sáu người chúng ta ở chung một căn phòng từ rất lâu rồi.”
“Phòng này… là phòng sáu người.”
“Phòng sáu người?! Sao lại thế này? Sao tôi lại nghe giọng mấy người? Tại sao âm thanh của lũ chết tiệt các người lại xuất hiện trong nhà tôi?!” Diệp Nam Sơn rõ ràng đang cười mà giọng như khóc, câu cuối gần như là rống lên.
Sau khi bình tĩnh, Diệp Nam Sơn không cười nữa, hắn mở to mắt, hốt hoảng chụp di động trên bàn bỏ chạy. Diệp Nam Sơn nghe điện thoại reng nhưng hắn mặc kệ, gấp rút chạy thẳng về nhà, để nguyên giày phóng lên giường trùm chăn.
Diệp Nam Sơn sợ hãi run không ngừng.
Bên tai vang lên câu hỏi, “Tại sao lại như vậy nhỉ?” Là giọng của thanh niên Đoàn Lâm.
“…Tớ phát hiện…” Giọng một thiếu nữ.
“Khụ.”
Mới đầu bao nhiêu âm thanh pha trộn, nhưng chỉ cần nghe kỹ là phân biệt được.
Những người bạn cùng phòng vô hình đang ở sát bên, có cả tiếng cầu cứu, Diệp Nam Sơn biết đó là giọng của ai.
Chủ nhân giọng nói này đã chết rồi, tại sao hắn vẫn nghe? Tại sao! Tại sao hắn nghe được những âm thanh này? Trời tối, Diệp Nam Sơn lập tức bật đèn.
Hắn bắt đầu sợ bóng tối, âm thanh của những người vô hình kia càng ngày càng lớn.
Lần đầu tiên Diệp Nam Sơn thấy thính lực tốt là một chuyện bi thảm.
Tâm trạng căng thẳng lại thêm oi bức, Diệp Nam Sơn đổ mồ hôi, quần áo ướt dính sát vào người cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn không dám ra ngoài.
Thoáng nhìn qua cửa sổ, Diệp Nam Sơn sợ cứng người.
“Không!” Kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh căn phòng.
Diệp Nam Sơn thấy bản thân sợ sệt thò đầu ra khỏi giường, ở giường đối diện là một nữ sinh chôn mặt vào đầu gối, giường trên là một nữ sinh khác đang nghe nhạc. Đứng giữa hành lang là cậu thanh niên vừa gặp hồi chiều, cậu ta quay lưng lại, không biết đang làm gì. Sau cửa có một con chó săn lông vàng đang sủa người lạ… Là căn phòng đó!
Diệp Nam Sơn sợ tái mặt, quả nhiên không phải ảo giác, căn phòng đó có thật.
“Biến hết cho tao!” Diệp Nam Sơn hốt hoảng nhìn bốn phía, thấy một cái ghế thép, hắn bèn nhấc ghế lên ném mạnh vào cửa kính.
Kính bể tan tành, hình ảnh căn phòng sáu người cũng vỡ vụn.
Diệp Nam Sơn thở hổn hển trước khung cửa, gió ồ ạt lùa vào thổi khô mồ hôi trên người hắn, lạnh buốt.
Diệp Nam Sơn chỉ còn nghe tiếng tim mình đập.
Vừa mới trấn tĩnh thì…
“Chết tiệt. Sao lại…” Diệp Nam Sơn bịt tai, âm thanh đó lại xuất hiện, lần này nó vọng thẳng vào màng nhĩ.
“Không chịu nổi… Không chịu nổi nữa…” Diệp Nam Sơn run giọng, chợt phát hiện tiếng nói của mình cũng không át được âm thanh ấy, tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, nhác thấy mảnh kính vỡ, tim hắn hẫng một nhịp.
Diệp Nam Sơn nhặt một mảnh vỡ, nhìn chòng chọc đầu nhọn, hắn thở dồn dập, liếm đôi môi khô nứt, cuối cùng hạ quyết tâm, nhắm mắt dùng mảnh kính vỡ tự đâm mình…
Khi tỉnh lại, Diệp Nam Sơn thấy trần nhà trắng toát.
Một người phụ nữ mặc áo trắng đi đến, môi mấp máy như đang hỏi hắn điều gì, nhưng Diệp Nam Sơn không nghe gì cả.
Dưới ánh mắt lo lắng của y tá, Diệp Nam Sơn mỉm cười, nụ cười như được giải thoát.
Cuối cùng cũng không nghe âm thanh đó nữa, cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng ấy. Diệp Nam Sơn được chẩn đoán là bị điếc do vật nhọn đâm vào tai, may mà không ảnh hưởng đến não, bệnh viện giữ hắn lại để tiếp tục theo dõi.
Một nhạc sĩ sự nghiệp đang trên đà phát triển lại tự tay phá hủy cần câu cơm là thính lực, không ai có thể hiểu nổi. Báo chí giấu tên hắn, chỉ đăng là thiên tài âm nhạc có hành vi tự hại. Diệp Nam Sơn đọc báo thì cười giễu, không phải hắn tự hại, mà là tự cứu mình.
Diệp Nam Sơn biết nếu cứ tiếp tục nghe âm thanh ấy, hắn sẽ chết.
Diệp Nam Sơn tai không thể nghe ở trong căn phòng thuần một màu trắng, nửa đời trước hắn dùng tai để lắng nghe thế giới, từ bây giờ, hắn sẽ dùng mắt để quan sát thế giới.
Tầm mắt không quá nhanh nhạy, Diệp Nam Sơn nằm trên giường, do dự nên ngủ tiếp hay đi đâu đó, giờ là buổi sáng, phần lớn bệnh nhân đã ra ngoài tản bộ hoặc ăn cơm, nhưng hắn vẫn có cảm giác bị vây quanh.
Dù không còn nghe được nhưng hắn vẫn thức dậy vào đúng 5 giờ 15, dường như trong người có gắn đồng hồ báo thức.
Hơi lạnh… y tá để cửa mở à? Diệp Nam Sơn thấy có gió lướt qua người, đột ngột mở mắt.
Ác mộng đập vào mắt! Lúc thấy người đứng bên giường là ai, Diệp Nam Sơn sợ cứng người.
“Cút! Chúng mày cút ngay!” Diệp Nam Sơn gào lên, hắn rống đến mức cổ đau rát, nhưng hắn không nghe được tiếng nói của mình.
Những âm thanh đó lại loáng thoáng bên tai, tiếng ho, tiếng chó sủa, tiếng kêu cứu… hắn vẫn chưa thoát khỏi họ sao? Tại sao họ không buông tha hắn? Lần này… chẳng lẽ họ muốn bắt hắn về căn phòng đó?
“Đừng hòng!” Diệp Nam Sơn cắn rách cả môi, nhảy xuống giường, hất thiếu nữ kia rồi chạy nhanh ra ngoài.
Cảm giác khi đụng chạm cực kỳ chân thực, thật đến mức Diệp Nam Sơn sởn tóc gáy.
Ảo ảnh đã biến thành người thật rồi sao? Trốn thôi! Nhất định phải chạy trốn! Diệp Nam Sơn lao đi trên hành lang bệnh viện, bác sĩ y tá như đang nói chuyện với hắn, nhưng Diệp Nam Sơn không nghe được, hắn chỉ muốn đẩy họ ra song đám đông cứ chặn đường. Diệp Nam Sơn vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau, họ đang đuổi theo hắn! Người dẫn đầu đang la lối gì đó. Diệp Nam Sơn không nghe, hắn cắm đầu chạy ra đường, một lực húc cực mạnh tông vào hắn, chất lỏng mang mùi tanh trào ra khỏi miệng, tiếp đó, Diệp Nam Sơn cảm giác lưng mình nện mạnh xuống đất.
Một đám người vây lấy hắn, bác sĩ y tá bị chặn bên ngoài, Diệp Nam Sơn thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng hắn thấy buồn ngủ, há miệng nhưng không nói nên lời.
Người xung quanh đang nói gì thế? Hắn không nghe.
Hắn chỉ có thể “nghe” tiếng tim mình đập.
Dần dần, Diệp Nam Sơn chẳng còn nghe thấy gì nữa, bởi vì tim hắn đã ngừng đập.