Vọng Nguyệt Lâu

Chương 26

Sinh nhật của Tố Doanh đến gần, lục tục có người xum xoe, đám nữ quan và hoạn quan chức cao có quyền hành liên đới đến cung Đan Xuyến cũng có cơ hội nhận ít quà tặng. Tín Tắc nghe thấy các em cũng muốn tỏ tấm lòng, thật sự cảm thấy bất ngờ. Y đang chờ thì đã thấy Tạ Chấn cầm một hộp gỗ bước tới. Nét mặt Tạ Chấn vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ khó xử, Tín Tắc liền hiểu ra Lệnh Nhu vẫn chưa tìm hắn.

Trước nay Tạ Chấn đối xử ôn hòa với mọi người, duy chỉ có anh em nhà họ Bạch là rất không hợp, cũng chẳng quen thân gì với Tín Tắc, lúc này thăm hỏi qua loa bèn từ biệt. Tín Tắc lưỡng lự một hồi, không nói việc Phong Lệnh Nhu cho hắn nghe. Nhưng mà Tạ Chấn giỏi đoán ý qua sắc mặt hơn so với tưởng tượng của y, sau khi đi mấy bước thì quay đầu hỏi: “Bạch công công có chuyện muốn nói với tôi đúng không?” Tín Tắc bỗng nhiên tỉnh táo lại: Phong Lệnh Nhu sẽ không đi tìm hắn. Có thể tóm được một cơ hội cuối cùng khiến sự việc tiến triển khác đi, tất cả đều phải dựa vào y, vì vậy y nói thẳng suy đoán và sự ngờ vực vô căn cứ trong lòng ra. Tạ Chấn càng nghe càng sửng sốt, vẻ mặt nhẹ nhõm quả nhiên biến mất hầu như không còn. Lúc Tố Doanh tuyên hắn vào thì thấy một khuôn mặt nghiêm trọng.

Hắn tới chắc là dâng tặng quà sinh nhật, Tố Doanh không biết vì sao hắn không vui như thế. Nàng thản nhiên mở ra hộp quà ra, vừa thấy đèn lưu ly không có khung trong đó liền ngạc nhiên kêu lên “ôi chao”. Người bên ngoài nhìn nét mặt của nàng đã biết: Cái đèn không hiếm lạ gì này đã lấn át dạ minh châu chín màu mà mới vừa rồi quận vương Nam An sai người đưa tới. Suy cho cùng là vật đến từ tay Tạ tướng quân, lập tức liền lọt vào trong tim hoàng hậu. Đám nữ quan cùng khen ngợi, cung nữ nhanh tay thêm cây hoa sáp, lưu ly điêu khắc tầng bên ngoài đèn chợt lờ mờ hiện ra.

Vừa may ngày hôm đó sắc trời âm u, thoáng nhìn thấy vầng sáng rực rỡ bảy màu của lưu ly. Tài tình nhất chính là bất kể lay động thế nào, ngọn nến cắm trong quả cầu lưu ly ở trung tâm từ đầu tới cuối vẫn đứng thẳng. Điểm này quả thực đáng để cất tiếng nịnh nọt, vậy là bọn cung nữ lại khen một hồi. Tố Doanh biết bọn họ không hiểu rốt cuộc cây đèn này tốt ở chỗ nào, chỉ có Tạ Chấn và nàng biết rõ trong lòng.

“Anh còn nhớ ư?” Nàng mỉm cười, giống như đứa bé xách đèn đi chung quanh. Bạch Tín Tắc và Tạ Chấn cùng ở sau lưng nàng, thoáng nhìn nhau, chỉ đợi một thời cơ thỏa đáng.

Để nhìn rõ màu sắc của ngọn đèn, Tố Doanh xách nó tới nơi tối nhất trong cung Đan Xuyến. Vầng sáng ấy liền giống như một đoạn cầu vồng hòa tan, lặng yên không một tiếng động chảy xuống đầy đất, nơi đây thoáng chốc biến thành chỗ mỹ lệ nhất. “Đẹp hơn khi đó nhiều.” Nàng chân thành cảm ơn Tạ Chấn.

Tạ Chấn nhìn nàng đứng lặng giữa màu cầu vồng, ngầm hiểu mà cười.

Thời điểm Tố Doanh khoảng chừng mười tuổi, bấy giờ không biết quận vương Đông Bình lấy từ đâu ra năm ngọn đèn lưu ly không có khung. Ông nảy ra ý tưởng muốn bọn nhỏ bắn chim sẻ, trong một khắc ai bắn được nhiều nhất thì có thể lấy được một chiếc đèn để khen ngợi thuật bắn. Chỉ có Tạ Chấn và Tố Doanh khoanh tay đứng nhìn. Lúc nào Tạ Chấn cũng làm trái ý cha đã không phải là chuyện mới mẻ, nhưng Tố Doanh cũng không nghe lời thì làm ông hơi bất ngờ.

“Tôi còn nhớ, ngày đó, ánh mắt nương nương chưa từng rời khỏi chiếc đèn xinh đẹp này một khắc nhưng vẫn nói năng đúng mực rằng vì một cái đèn mà tổn thương nhiều tính mệnh, có gì đáng để kiêu ngạo đâu.” Tạ Chấn nhìn nàng chăm chú nói.

Tố Doanh lập tức nhận ra hắn muốn phát biểu cao kiến với chuyện gì đó. Sự hào hứng của nàng giảm đi, nghiêng đầu giơ tay với đám nữ quan, sau đó tự mình lắc qua lắc lại ngọn đèn đó, nhìn ánh sáng chuyển động khắp nơi trên đất nói: “Hiện giờ ta vẫn cảm thấy, đèn có xinh đẹp nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi, không giá trị quá nhiều.” Dứt lời đưa mắt lên trên người Tạ Chấn, dường như ám chỉ chiếc đèn này của anh trai cũng không thể trao đổi được điều gì, chớ nói chuyện quá khó xử ra càng thêm lúng túng.

Tạ Chấn tự nghĩ trình độ quanh co thua nàng rất nhiều, dứt khoát nói thẳng: “Vậy thì vì một cung Đan Xuyến khiến trên đời mất đi một người, có đáng giá hay không đây?”

Vấn đề này dường như hoàn toàn không cần phải cân nhắc. Tố Doanh cười nói: “Thứ đồ chơi sao có thể sánh với cung Đan Xuyến?” Vẻ mặt Tạ Chấn càng thêm trang nghiêm: “Cho dù người đó là Tố Doanh? Cho dù vì cung Đan Xuyến, làm Tố Doanh mất đi tính cách ban đầu, không thể là một người thật sự nữa?”

Trong lòng Tố Doanh hơi chua xót, nhưng chỉ có thể hiu quạnh nói: “Có lúc không thể không cúi đầu trước bốn chữ ‘không còn cách nào’…” Nàng ngẩng đầu lên, con mắt lóe sáng như ánh sao.

“Nhất định người đã từng nói bốn chữ này với bản thân rất nhiều lần.” Trông người con gái bao phủ trong muôn màu sắc vẫn tin chắc hành động việc làm của mình tất có giá trị, Tạ Chấn chậm rãi lắc đầu, “Người gần như sắp biến thành một người phụ nữ khác.”

Tố Doanh thất thần hỏi: “Kiểu phụ nữ gì?”

“Một Tố thị. Đang dùng cách của Tố thị, viết một tiền lệ làm cho lớp người sau phải tặc lưỡi.” Lời nói của Tạ Chấn không hề làm Tố Doanh tức giận, thứ khiến nàng tức giận là nỗi tiếc hận trong mắt hắn. Nàng thấp giọng thì thào: “Hôm nay anh quá nhiều lời. Thậm chí em không biết rốt cuộc anh muốn em cho anh thứ gì.”

“Tính mạng của Phong Lệnh Nhu.” Tạ Chấn nói rõ ràng ra.

Thời gian của Tố Doanh giống như bỗng nhiên ngừng lại, không chuyển động cũng không có biểu cảm. Sau một lát nàng xách đèn lên, thổi “phù” một cái làm tắt ngọn nến, góc tăm tối chợt bị đánh trở về nguyên hình. Ánh mắt của nàng ở trong bóng tối làm người ta khó có thể nắm bắt được. “Có ý gì?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Tôi nghĩ, tốt nhất tôi vẫn không cần nói ra.” Tạ Chấn trả lời như vậy.

“Anh biết Phong Lệnh Nhu là ai? Là hạng người gì? Dung mạo thế nào, tuổi tác bao nhiêu, tính tình như thế nào? Anh biết nàng ta đã từng làm gì không?” Vẻ mặt Tố Doanh chết lặng, “Anh chẳng biết gì cả. Lại đề ra yêu cầu như vậy?”

“Bởi vì tôi có thể đoán được người muốn làm gì đối với nàng ta, cũng mơ hồ có thể đoán được tại sao người muốn làm như vậy.” Tạ Chấn lại dùng ánh mắt đó nhìn Tố Doanh, gần như khiến nàng phát cáu. Kỳ lạ là sự tức giận cũng không khiến đầu óc nàng choáng váng, trực giác lập tức nói cho nàng biết là ai đã lắm miệng ở trước mặt hắn. Nàng nghiêm nghị trừng mắt về phía Bạch Tín Tắc, Tín Tắc vội vã lặng lẽ quỳ xuống.

Tố Doanh ném đèn lưu ly vào trong lòng Tạ Chấn. Nếu nàng đã không cần, hắn cũng không đón lấy. Lưu ly mỏng manh “bốp” một tiếng rơi xuống, mảnh vụn đầy đất. “Lấy về, một mảnh nhỏ cũng đừng chừa lại.” Tố Doanh cứng rắn nói, “Tạ Chấn, anh đừng tưởng rằng, những gì anh làm em đều sẽ yêu thích. Anh khoe khoang thông minh, em không thích đâu.”

Tạ Chấn quả thật cúi người xuống nhặt từng mảnh nhỏ rực rỡ sắc màu lên. Nhặt chưa được vài miếng, hắn vô ý cắt phải ngón tay, thở dài: “Người thà rằng không chữa chứng hoang tưởng, không ăn không uống cũng không chịu bước vào đường Vịnh Hoa học phép ở hậu cung – dường như đó chỉ là chuyện ngày hôm qua thôi. Ngày ấy cũng là người, hôm nay cũng là người. Nhiều năm về sau lúc người quay đầu dùng một câu ‘không còn cách nào’ để bình luận hôm nay sẽ cảm thấy tất cả đều có giá trị sao?”

Tố Doanh quay lưng lại không nhìn hắn, cũng không để hắn nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của mình.

Còn tưởng rằng hắn có thể hiểu được. Thì ra là nàng đánh giá hắn quá cao rồi.

Hắn chẳng hiểu gì hết.

Dường như hai người bọn họ đã quên mất người bên cạnh, nhưng người bên cạnh lại chưa bỏ sót một chữ. Tín Tắc ở bên nhìn thấy rõ ràng, nghe được tỏ tường, lớn mật nói: “Mấy ngày trước nương nương từng nói tiểu nhân ở trong cung đã lâu, kiến thức khác hẳn. Nương nương có biết mấy năm nay tiểu nhân ở trong cung đã học được gì chăng?”

Tố Doanh hờ hững nói: “Chỗ này không tới lượt ngươi nói chuyện.”

Nhưng Tín Tắc vẫn quyết tâm: “Tiểu nhân nguyện nói lời thật lòng rồi nhận trừng phạt.” Y dừng một lát, nói lời phát ra từ tận đáy lòng: “Nhất định không nên coi thường người xưng đế hai mươi năm vẫn sừng sững bất động. Một người hoặc là có thần bảo vệ xung quanh, hoặc là có năng lực trác tuyệt mới có thể ngồi vững vàng. Phu quân của người đều có đủ hai thứ này. Ngài ấy sẽ tiếp tục chiếm lấy ngai vàng trên cao cho đến khi sao đế vương tiếp theo xuất hiện.”

Lời ấy không sai. Tố Doanh đột nhiên có cảm giác trong lòng, quay đầu nhìn y một cái. Cái liếc mắt này làm cho lòng tin của Tín Tắc tăng lên. “Tiểu nhân từng phụng dưỡng nhiều năm bên cạnh phế hậu, cho đến khi phế hậu chết, tiểu nhân mới vẻn vẹn liếc trộm một lần, chỉ một lần ấy đã làm người ta tỏ tường. Từ trước đến nay, kẻ tự cho là có thể chi phối ý chí của người không phải là xem thường ngài ấy mà là không có năng lực để hiểu ngài.” Y thẳng thắn thành khẩn nhìn Tố Doanh, nói, “Tỉ mỉ bày bố kế hoạch, chỉ cần không bị người ta nhìn thấu thì chính là thông minh. Nhưng mà chỉ cần có một người nhìn thấu thì ở trong mắt người kia, bố cục mưu mô tài hơn nữa cũng chỉ là tự cho là mình thông minh.”

Cơ thể Tố Doanh chấn động, sắc mặt cũng thay đổi.

“Có ngài ấy ở trong cung thì bất cứ kẻ nào cũng đều đang tự cho là mình thông minh.” Tín Tắc nói, “Ngoại triều, Đông cung đều có người nguyện làm vai hề. Nương nương luôn cam chịu tỏ ra yếu kém, cần gì phải cùng mạo hiểm vào lúc này?”

Tố Doanh chợt thấy cổ họng khô khốc, không tự chủ liếm môi một cái. Nàng muốn hỏi y, tại sao muốn nói những lời này. Nhưng nghĩ lại đã sáng tỏ: Y đặt tiền đồ ở chỗ nàng, không được phép sơ xuất.

Ngoài cung nữ quan bỗng nhiên cao giọng ho, Tố Doanh kinh ngạc, cất cao giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Dương Phương của cung chính ty có việc cầu kiến.”

Tín Tắc và Tạ Chấn hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều chùng xuống. Tố Doanh đứng lên, yên lặng trông Tín Tắc nói: “Muộn rồi.”

Màn kịch này, nàng đã lên sân khấu.

Đêm qua Chi Huệ bẩm báo với nàng: Đông cung phi đang cùng các vị nữ quan tâm phúc bí mật thảo luận. Còn Bạch Tín Tắc không biết xuất phát từ mục đích gì mà ám chỉ Phong Lệnh Nhu sắp có biến cố. Lệnh Nhu cứ khăng khăng một mực đối với Đông cung phi, dự định trời vừa sáng liền cầu kiến Tố Ly.

Nếu thật sự để Tố Ly phát hiện ra đầu mối, sợ rằng sẽ mất cơ hội đi trước.

Vì vậy, không chỉ Tố Ly trắng đêm không ngủ mà ngay cả Tố Doanh cũng không hề nghỉ ngơi.

Sợ rằng lúc này bên trong cung chính ty, Phong Lệnh Nhu đã viết bản cung mà nàng mong muốn rồi nhỉ?

Mùng sáu tháng chạp năm Từ Minh thứ bảy, trong cung vạch trần ra một vụ án nguyền rủa: Một cung nữ nguyền rủa hoàng hậu chết thai.

Chỉ là một cung nữ thì có thể có thù sâu hận lớn cỡ nào với hoàng hậu cơ chứ? Hoàng hậu chết thai có ích lợi gì với nàng ta đâu? Cung chính ty không thể không thận trọng điều tra chuyện này cho rõ ràng.

Lúc Chi Huệ theo Dương Phương đi vào phòng giam của cung chính ty, chứng kiến cung nữ này đã bị hành hạ đến hấp hối. Cô ấy khóc thất thanh gọi: “Lệnh Nhu!”

Nghe thấy tiếng gọi của cô ấy, Lệnh Nhu mở mắt ra, vừa thấy là nàng lập tức hô nhỏ một tiếng: “Đi mau!” Giọng điệu không hề hung ác, rõ ràng sợ Chi Huệ bị liên lụy, ngược lại làm lòng Chi Huệ đầy cảm giác tội lỗi. Cô ấy giận Dương Phương, hỏi: “Vì sao lại dùng đại hình với cung nữ?”

Dương Phương dùng ngữ điệu đặc biệt của ngày thường trả lời: “Cô còn hiểu sự quật cường của nàng ta hơn cả tôi mà.”

“Lệnh Nhu, Lệnh Nhu!” Chi Huệ bắt lấy tay của Lệnh Nhu qua cột gỗ, bi thương nói, “Em thật ngốc! Tất cả mọi chuyện nếu là để cho ngày sau tốt hơn thì cũng đành, nhưng em… Sao em lại muốn bảo vệ một kẻ vốn khinh thường em để cho mình rơi đến nông nỗi này?”

Lệnh Nhu cười với cô ấy nói, nói: “Em không bảo vệ ai hết. Em không hề nguyền rủa, càng không có ai giật dây.”

Dương Phương nghe thế, cười âm hiểm một tiếng: “Ngươi đã thú nhận, lúc này lại muốn đổi ý sao?”

“Ta chẳng thú nhận cái gì cả. Đó đều là ngươi và chủ của ngươi ngụy tạo mà ra.” Lệnh Nhu mơ hồ đoán được mình tất phải chết, tóm lấy cánh tay Chi Huệ, kéo mạnh cô ấy đến trước mặt, thấp giọng nói, “Chị, hãy nói cho người đó, em không hề liên lụy người.”

Người đó đương nhiên là chỉ Đông cung phi. Chi Huệ than thở: “Người đó, người đó! Em luôn mồm gọi người đó, có biết nàng nói em ra sao không? Bản cung của em được đưa cho nàng xem, nàng khinh miệt xé nát bét, nói: ‘Phong Lệnh Nhu là ai? Lần đầu tiên ta nghe nói đến cái tên này. Sao ta lại giật dây một con kiến hôi đi làm chuyện đáng sợ như nguyền rủa người khác được?’”

Lệnh Nhu ngây người, trong mắt phủ kín một tầng sương mù. Chi Huệ tiếc nuối nói: “Em ấy à… có lòng trung nhưng không có bản lĩnh, uổng công làm đầy tớ. Chuyện tới hôm nay, sống hay chết chỉ xem tâm trạng của một người thôi.”

Lệnh Nhu ngơ ngác lắc đầu: “Không. Tố Doanh sẽ không bỏ qua cho em. Nàng ta và Tinh hậu chẳng khác gì nhau, nàng cũng chỉ biết dùng em để diệt trừ người khác mà thôi. Em sẽ không cầu xin nàng ta.”

“Dẫu phải chết ư?” Chi Huệ rầu rĩ. Lệnh Nhu cười, chỉ vào Dương Phương nói: “Không phải trên bản cung bọn họ ngụy tạo đã nói em là dư nghiệt của Tinh hậu, chờ đợi cơ hội trả thù hoàng hậu? Cũng được, tốt xấu gì cũng được coi như một trung thần. Lúc này chết đi lại dễ coi hơn.”

Dương Phương chán ghét sự lải nhải và ngoan cố của nàng ta, không nhịn được hỏi Chi Huệ: “Cô xem đủ chưa? Nàng ta có phải là cung nữ mà cô nhìn thấy dưới lầu Phi Vân hay không? Có phải nàng ta đã lén lút gặp riêng Đông cung phi không?” Hình như y cố ý vạch trần bộ mặt thật của Chi Huệ ngay trước mặt Lệnh Nhu, trong đôi mắt nho nhỏ lóe ra sự vui sướng ác độc.

Cả người Lệnh Nhu chấn động, lập tức sáng tỏ trong lòng. Thì ra Chi Huệ không phải tới thăm tù mà là tới làm chứng, chứng thực tội danh của tên tù nhân này là thực.

Chi Huệ cầm tay nàng ta thật chặt, thở dài: “Thực ra chúng ta đã không đi cùng một đường từ lâu. Em không kéo nổi chị, chị cũng không ngăn được em.” Lệnh Nhu rút tay về, không nhìn Chi Huệ nữa.

Trong phòng giam dường như vừa lúc có một cơn gió thổi qua. Mất đi lòng bàn tay ấm áp, thân thể của họ đều lạnh đến run lên.

“Chị em hạt sen chẳng qua cũng chỉ có thế.” Lệnh Nhu rụt bả vai, thất thần nhìn về phía trước. Dường như nàng ta cũng không cảm thấy quá mức phẫn hận hay là bất ngờ, nói như tự giễu, “Nói thật, không biết từ khi nào thì tôi đã chán phải kính cô làm chị, mọi việc hỏi ý của cô trước. Cô cũng chán ghét phải ra vẻ chị cả để chăm sóc tôi, chán ghét cuối cùng tôi vẫn ném ý kiến của cô sang một bên, cô còn phải làm bộ rất rộng lượng. Đúng không? Giờ thì tốt rồi, một lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta không giả dối nữa.”

Chi Huệ không trả lời, hai cánh tay ôm ngực tránh cái lạnh lẽo trong lao, đứng lên gật đầu với Dương Phương, nói với âm thanh không thể nghe thấy: “Là nàng.” Cô ấy nói xong thì trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, dường như trong nháy mắt đã quên mất hai chữ này nói ra sẽ nghiêm trọng đến mức nào, mờ mịt quay đầu nhìn Lệnh Nhu, “Nếu như khi đó em nghe lời của Bạch phó giám, lập tức đi tìm Tạ tướng quân mà không phải chị thì…”

“Sẽ chẳng khác gì hiện tại đâu.” Lệnh Nhu buồn bã cười với Chi Huệ, “Ngoại trừ lòng trung ra thì tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Từ trước đến giờ vẫn như vậy. Mà cái ‘lòng trung’ này sẽ khiến thứ chân đạp hai thuyền trở nên không đáng một đồng. Tống Chi Huệ, cô nhớ kỹ lấy.”

Cung đình đã có khoảng thời gian không nghe được hai chữ nguyền rủa. Lần này thủ đoạn được đổi mới, làm cho trong cung từ trên xuống dưới đều lấy làm kinh hãi: Người đeo chuông vốn gánh vác trách nhiệm xua đuổi yêu ma trong cung, nhưng lại có người giật dây nàng ta, giấu đầy bùa chú nguyền rủa ở tay cầm của chuỗi chuông. Có người nói, như vậy thì có thể đuổi tất cả yêu tà ma khí dọc đường chạy tới trên người hoàng hậu.

Chú thuật đáng sợ mà phức tạp này chưa bao giờ nghe thấy, mưu đồ hiểm ác khiến cho mọi người hãi hùng. Cung chính ty không phát giác ra có người động tay chân với chuông, lại không phát hiện ra trong cung có người dùng bùa ngải nên hôm đó hai gã cung chính mỗi người đã bị đánh năm mươi gậy, trục xuất khỏi cung. Tất cả công việc của cung chính ty lập tức giao cho Dương Phương vốn giữ chức trực trưởng.

Tố Doanh cười nhìn phía Chi Huệ, nói: “Cô mới tới cung Đan Xuyến, không ngại thì cứ làm cung nữ dưới thừa nghi trước đã. Thôi bỉnh nghi, bà dẫn cô ấy đi bái kiến thừa nghi đi.”

Chi Huệ nghiêm mặt bái biệt, dọc đường thấy thái độ của Thôi Lạc Hoa không nóng không lạnh thì cười nhạt nói: “Chắc là sự đánh giá trong lòng bỉnh nghi về nô tỳ không cao.” Thôi Lạc Hoa xoay người, mỉm cười bảo: “Tống lệnh nhân, bản lĩnh đo đoán suy nghĩ người khác của cô quả thực khiến tôi bội phục. Nhưng nếu cô tự cho là một người hiểu lý lẽ thì phải biết, đã đoán đúng cũng không chứng tỏ rằng nói ra thì sẽ được khen.”

Chi Huệ vội vàng xin thứ tội lia lịa vì đã ngông cuồng lỡ lời. Thôi Lạc Hoa dẫn cô ấy đến chỗ của thừa nghi, cười xinh đẹp nói: “Nương nương lo cô bán đứng Đông cung phi, ở lại Đông cung sẽ làm người ta cáu giận dẫn tới họa sát thân nên đưa cô tới cung Đan Xuyến làm lệnh nhân. Cô có thể giữ được tánh mạng thì đừng khiến nương nương thất vọng.” Vẻ mặt Chi Huệ càng thêm trang trọng, cúi đầu nói lời cảm tạ.

Thôi Lạc Hoa khiêm tốn đáp lễ, đi ra thật xa mới âm thầm lắc đầu.

Thôi Lạc Hoa hiểu được chị em hạt sen có ý nghĩa thế nào trong đám cung nữ rõ ràng hơn Tố Doanh. Theo Tố Doanh, bán đứng một người chị em chẳng có gì ghê gớm vì đấu đá lẫn nhau là tiết mục không ngừng diễn ra giữa chị em họ Tố. Nàng không biết rằng kết bái chị em hạt sen là lời thề thần thánh nhất trong đám cung nữ. Cung nữ vốn nên một lòng một dạ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, nhưng nếu như mệnh lệnh này nguy hại đến chị em hạt sen thì dẫu có chết họ cũng sẽ không làm theo. Thậm chí Thôi Lạc Hoa còn từng nghe nói, có chị em hạt sen không muốn tham dự sự đấu đá ngầm của chủ nhân mỗi người nên cùng nhau tự sát. Cung nữ như vậy sẽ được tất cả các cung nữ thờ cúng. Mặc dù mười năm sau khi chết đã không còn ai biết lai lịch của họ, tên của họ nhưng sẽ được thờ cúng ở trước bàn, đám chị em hạt sen kết bái sẽ thành kính dập đầu với họ. Cung nữ bán đứng chị em hạt sen sẽ bị tất cả cung nữ trong cung xem thường, đám hoạn quan cũng sẽ kính trọng nhưng không gần gũi với cô ấy.

Vì tiếp cận hoàng hậu, Tống Huệ Chi thà rằng phản bội toàn bộ cung nữ trên đời.

Thôi Lạc Hoa lại than: Bên cạnh hoàng hậu chưa bao giờ thiếu kẻ luồn cúi nịnh nọt. Nếu không phân biệt nhiều hơn, không tỉ mỉ sàng chọn người được ban ân huệ thì sẽ dễ khiến cho đám tiểu nhân lợi dụng này tận dụng mọi thứ…

Nàng ấy đang thổn thức lại thấy Tín Tắc và Tín Mặc tranh chấp cái gì ở bên ngoài cung Đan Xuyến. Trong lòng nàng ấy càng không vui, không muốn đối mặt với anh em họ, song lại bị Tín Mặc thấy. Y bỏ qua anh cả ở bên cạnh, bước về phía Thôi Lạc Hoa.

Thôi Lạc Hoa không tránh kịp, tư lự không vui: “Bạch đại nhân, nếu nương nương đã không nhận quà mừng của nhà họ Bạch thì ngài cần gì phải chờ ở chỗ này dây dưa không thôi chứ? Lẽ nào bị đồn đại mới có lợi với ngài hay sao?”

Trước giờ nàng ấy chú ý đến thể diện của cung Đan Xuyến, rất ít khi lấy yêu ghét cá nhân để mỉa mai ngoại thần, duy chỉ có đối đãi với Tín Mặc thì tỏ vẻ mặt xa cách, lời nói sắc bén. Bạch Tín Mặc hoàn toàn giống như chưa phát giác ra, sau khi hành lễ với nàng ấy thì ôn hòa nói: “Sao hạ quan dám khinh nhờn hoàng hậu để mưu lợi? Bình tĩnh mà xem xét, hoàng hậu nương nương chặn hạ quan ở ngoài cửa kiên quyết không gặp, ngang tàng với ngoại thần như thế mà lộ ra ngoài có lợi gì với người đâu?”

Thôi Lạc Hoa cố ý liếc mắt nhìn chung quanh, dửng dưng cười nói: “May mà chỗ này đều là những người không rêu rao. Bạch đại nhân nói ra những lời này, lỡ như thật sự có lời đàm tếu không chuẩn mực thì chúng ta có thể dễ dàng tìm được ngọn nguồn.”

Tín Mặc sớm biết cung Đan Xuyến sẽ không thân thiện với mình, mặt không đổi sắc nói: “Nếu đã không tài nào gặp mặt được nương nương thì xin bỉnh nghi hãy giao vật này cho hoàng hậu.”

Thôi Lạc Hoa thấy y không hề có lòng kính trọng, vốn không muốn nhận, nhưng Tín Mặc kiên định đưa một hộp ngọc nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay tới trước mặt nàng ấy, rõ ràng không chịu dừng. Thôi Lạc Hoa lườm y một cái, nhận lấy muốn mở ra. Tín Mặc lật tay lại, năm ngón siết chặt chiếc hộp không cho nàng ấy động vào: “Chỉ có một mình nương nương có thể xem.”

“Có thứ gì không tầm thường sao? Lẽ nào còn hơn cả phỉ thúy gia truyền của nhà họ Bạch?” Thôi Lạc Hoa hừ lạnh một tiếng, không cưỡng ép phải xem bằng được, không lý đến Tín Mặc nữa, xoay người đi vào cung Đan Xuyến.

Rõ ràng Tố Doanh biết rõ nguồn gốc của hộp ngọc, vừa thấy thì xị mặt xuống nói: “Thầy cầm vào làm gì?”

Thôi Lạc Hoa chỉ khẽ mỉm cười: “Nhiều người mới dựng thành thế lực nhưng một người có thể hủy nó. Nương nương cẩn thận đến nay, không thể không đề phòng một kẻ làm hỏng việc chưa xuất hiện. Vả lại chân thành tiếp quân tử, vui vẻ đãi tiểu nhân. Cần gì làm tên Bạch Tín Mặc nhẹ tựa lông hồng kia thẹn quá thành giận, có cơ hội biến thành kẻ làm hỏng việc kia?”

Tố Doanh nhịn vẻ không vui xuống, mở hộp ngọc ra nhìn thoáng qua, trong đó chỉ có một tờ giấy. Nàng nhíu mày mở ra, thấy trên mặt chỉ có sáu chữ: “Mồng tám tháng chạp, giờ Thân”. Chữ viết nắn nót dường như tập viết theo mẫu chữ, mỗi một nét phải nói là đẹp đẽ, ngay ngắn, nhưng không có sự phát huy và thay đổi của riêng mình. Tố Doanh nhận ra đây là do Tín Mặc tự tay viết. Chỉ có nét hoành ở giữa chữ “Thân” là viết dài khác thường, hai bên đều thò đầu ra[1]. Rõ ràng là cố ý.

Nàng không rõ vì sao, lật qua lật lại nhìn một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta đâu?” Thôi Lạc Hoa ý bảo cung nữ cho đòi Bạch Tín Mặc tiến đến, cung nữ trở về lại báo: “Đã đi rồi ạ.”

Tố Doanh lại hỏi Tín Tắc: “Anh của anh nói gì?” Tín Tắc thành thật trả lời: “Không nói gì cả, chỉ muốn giao vật đó cho nương nương.”

Tố Doanh càng không rõ ra làm sao.

Ngày mai, giờ Thân.

Y tới buông mấy chữ ấy là có ý gì? Tố Doanh suy nghĩ một hồi, không khỏi cười nhạo mình: Lẽ nào lại là ý tốt sao?

Nàng sẽ tan tờ giấy thành từng mảnh, vẫn chứa ở trong hộp. “Tìm một chỗ cất đi, đừng để ta nhìn thấy nữa.”
Bình Luận (0)
Comment