"Nghe nói chưa...!là Mạnh Dao..."
"Cái gì? Thế mà là Mạnh Dao sao?"
"Mạnh Dao giết Ôn Nhược Hàn hả?"
"Không chỉ có vậy, thậm chí tin tức nặc danh cho tới nay ..."
"Giết như thế nào..."
"Không biết nữa, lúc đó người trong điện đều đã chết hết, chỉ còn lại Xích Phong Tôn..."
"...!Sao cũng được mà, chúng ta thắng là tốt rồi, nhưng đau chết lão tử rồi..."
...
Trong doanh trại, dưới lớp sương mù dày đặc là là sát đất, ngoại trừ tiếng củi lửa tí tách, là tiếng thầm thì to nhỏ, châu đầu ghé tai của mọi người, giống như rắn đang phun ra tin tức.
Trời đã tối rồi, gió đêm thổi qua mấy trận, mùi máu và mùi thuốc súng trên chiến trường vẫn chưa tan đi hết, dường như thấm sâu vào đất, bị thổi tới bên trong doanh trại.
Những người còn sức, thì theo tu sĩ đứng đầu của nhà mình lên chiến trường nhặt xác của phe mình, niệm chú an hồn, kiểm tra tín vật, kiểm kê danh sách, chỉ chờ đem người đã hy sinh trên chiến trường, đưa về quê nhà.
Người không còn sức, thì đã sớm không biết ném bội đao bội kiếm đi đằng nào rồi, mệt đến ngất đi, làm cho người đi kiểm kê mỗi một bước đều phải xác nhận thân thể kế tiếp rốt cuộc là chết rồi, hay chỉ là ngủ thôi.
Nhiếp Minh Quyết bị trọng thương, Nguỵ Vô Tiện thấy hắn bị nâng ra khỏi cửa lớn thành Bất Dạ Thiên, vô ý chạm vào một chút là máu chảy ra.
Nhưng Xích Phong Tôn thật sự là hán tử, ngay cả trong tình huống như thế, Nhiếp Minh Quyết vẫn dẫn đầu bữa tiệc mừng công nâng ly rượu đầu tiên kính người chết và người sống.
Nguỵ Vô Tiện không dự tiệc mừng công.
Đám đông gõ chén bát và hò hét quanh lều chỉ huy, cách khu lều dành cho người bị thương khá xa, trái lại Kim Quang Thiện bị thương, tiếng chửi thề vang lên không dứt, thỉnh thoảng hắn còn có thể nghe được một hai câu.
Chọc cho người ta bực bội muốn chết.
Toàn thân Nguỵ Vô Tiện ngay cả nửa ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, hắn ngồi dưới đất, khép hờ mắt, dựa lưng vào giường Lam Vong Cơ, cứng đơ như một tảng đá.
Hắn chỉ duỗi một cánh tay, nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ rũ xuống bên giường, cho dù bàn tay đó hoàn toàn không hề nhận biết.
Lúc các y sư chiến trường đi vào hồi sớm, thấy lượng máu chảy ra của Lam Vong Cơ, nhíu nhíu mày, vừa chữa thương cho Nguỵ Vô Tiện, vừa nghe Nguỵ Vô Tiện kể lại một lượt rốt cuộc Lam Vong Cơ bị thương như thế nào.
Bọn họ xem xét một hồi, nói với Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân, chỉ sợ đoạn xương sườn bị gãy đâm vào một cơ quan nội tạng quan trọng, nếu không thì không chảy máu nhiều như vậy, hiện giờ điều may mắn duy nhất là vẫn hô hấp bình thường.
"Điều may mắn duy nhất" này nói ra có vẻ hơi miễn cưỡng, các y sư dừng một chút, cố gắng dùng linh lực chữa trị một phen, cuối cùng nói câu, cát nhân ắt có thiên tướng (trời sẽ giúp người xứng đáng).
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ chết tiệt.
Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân ngồi cùng với Nguỵ Vô Tiện ngay từ đầu, ba người chỉ biết cúi đầu không nói gì, sau đó bởi vì Lam gia dù sao cũng còn công việc hậu chiến cần phải xứ lý, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần không thể không rời đi.
Trước khi đi, Lam Hi Thần định thử gọi Nguỵ Vô Tiện, nhưng Nguỵ Vô Tiện nửa điểm phản ứng cũng không có.
Nguỵ Vô Tiện không biết mình cứ thế ngồi bên cạnh giường bao lâu, thời gian đối với hắn mà nói đều chẳng có ý nghĩa gì nữa, hắn khi tỉnh khi ngủ, lúc ngủ còn mơ thấy Lam Vong Cơ tỉnh lại, sống động như thật vậy, kết quả giật mình thức giấc, ngước mắt lên, thấy người trên giường vẫn sắc mặt tái nhợt, bàn tay trong lòng bàn tay mình vẫn lạnh lẽo như băng tuyết.
Một đêm ảm đạm lướt qua trước mắt hắn, lại chào đón sắc vàng nhợt nhạt của tia nắng sớm, lúc khí trời giữa trưa từ bên ngoài lều thâm nhập vào khiến cho có chút nóng bức, thì có người đến.
Đã là gần trưa của ngày hôm sau, hai bóng người áo tím theo Lam Hi Thần đi vào lều, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng, nghe Giang Yếm Ly gọi hắn.
"A Tiện...!A Tiện?"
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Nguỵ Vô Tiện rũ đầu, nhíu mày lại kêu một tiếng, theo bản năng nhúc nhích cái chân, một cơn đau nhức truyền khắp toàn thân.
"Sư tỷ...!đau a..." Hắn vô thức nói lẩm bẩm.
Giang Yếm Ly thấy hắn ngồi như vậy cả đêm, nghĩ không thể nào tốt được, muốn đỡ hắn lên, đưa về lều ngủ, Giang Trừng một bên muốn đi tới nâng Nguỵ Vô Tiện dậy, một bên gật đầu hành lễ với Lam Hi Thần nói đã gây phiền phức, nhưng Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ thế kia, sống chết gì cũng không chịu buông ra.
"A Trừng, A Trừng, ngươi đừng khiêng hắn nữa..." Giang Yếm Ly thở hồng hộc, thấy Nguỵ Vô Tiện không hề có ý phối hợp, liền từ bỏ ý định, chỉ đành bắt đầu nhẹ giọng khuyên nhủ Nguỵ Vô Tiện, giống như dỗ dành trẻ con vậy.
Giang Yếm Ly dỗ dành một trận, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn không có phản ứng gì, trong lòng suy nghĩ cẩn thận một hồi, ngước mắt nhìn về phía Lam Hi Thần nói, "Lam tông chủ...!xin hỏi Kỳ Sơn Ôn thị có phải là có một nữ thần y tài ba, tên là Ôn Tình đúng không?"
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện đang bị Giang Yếm Ly cầm hơi cuộn lại một chút, mắt chớp chớp.
Lam Hi Thần suy nghĩ một chút, nói, "Hình như là có một vị như vậy.
Ý của Giang cô nương là...?"
Giang Yếm Ly đứng dậy, hành lễ với Lam Hi Thần, sau đó vẫy tay gọi Giang Trừng đến nói, "A Trừng tới đây, ta nói với ngươi..."
Giang Trừng đi qua, Giang Yếm Ly nhỏ giọng nói với hắn mấy câu, Giang Trừng lập tức tỏ vẻ cự tuyệt.
"A tỷ, người Ôn gia không thể tin tưởng.
Đừng nói là để cho bọn chúng đến đây chữa trị, kẻo đến lúc đó ngược lại là hại..."
Giang Yếm Ly vội vàng lắc lắc đầu, ý bảo Giang Trừng đừng nói mấy câu thế này trước mặt Nguỵ Vô Tiện, kéo Giang Trừng ra ngoài lều bàn bạc.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của hai tỷ đệ.
Lam Hi Thần thấy phản ứng của Nguỵ Vô Tiện, trong lòng không hiểu sao thấy ấm áp và mềm đi một chút, nghe Giang Yếm Ly nói trầm ngâm một lúc, vừa định mở miệng nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện, Giang Yếm Ly dẫn Giang Trừng quay trở về lều.
Vẻ mặt Giang Trừng có chút nặng nề, nhưng dù sao cũng không còn ý phản đối nữa, đi phía sau Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly lại khom người hành lễ, thương lượng với Lam Hi Thần, nói hay là bọn họ đi tìm Ôn Tình trong đám tù binh Ôn gia, nếu Ôn Tình có thể cứu được Lam Vong Cơ, vậy thì bọn họ sẽ bảo hộ Ôn Tình và người nhà của nàng ấy, còn thả tự do cho họ, cũng mong Lam Hi Thần bằng lòng tin tưởng, tốt xấu gì cũng thử một lần.
Hôm nay chỉ là ngày thứ hai sau chiến tranh, sẽ cần đặc xá tù binh, cho dù không gây ra tranh cãi, thì cũng gần như nóng lòng muốn phân chia phần thưởng.
Chiến tranh, là mọi người cùng nhau thắng, mỗi một nhà đều có thù mới hận cũ đối với người Ôn gia, đều phải trả giá bằng đổ máu và thương vong, đổi lại là ai cũng không tiện mở miệng nói chuyện này trước.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện chờ không được, lập tức đứng lên, bước vài bước muốn đi ra ngoài.
Lam Hi Thần lộ vẻ ưu tư, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ đang nằm trên giường, đi trước một bước ngăn Nguỵ Vô Tiện lại.
"Nguỵ công tử...!chờ đã" Lam Hi Thần lui ra sau một bước, sau đó trịnh trọng nói, "Hi Thần cảm tạ Giang tông chủ, Giang cô nương.
Vong Cơ dù sao cũng là huynh đệ của Hi Thần, chuyện này, Lam gia vẫn nên ra mặt, để ta nói chuyện này đi".
Lam Hi Thần đi bàn bạc với Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Thiện, Nguỵ Vô Tiện trong lòng nóng như lửa đốt, một khắc cũng không chờ được.
Giang Trừng từ đáy lòng không tin người Ôn gia, vẫn cảm thấy đây là ý tưởng không ổn, nhưng việc đã đến nước này, vẫn đi theo Nguỵ Vô Tiện tìm kiếm trong đám người Ôn gia tàn tạ xơ xác.
Hai người bọn hắn xuất hiện ở đây, là đủ các kiểu ngại ngùng.
Giang Trừng thấy người Ôn gia là hận đến ngứa răng, căng da đầu đi vào trong; Nguỵ Vô Tiện lúc đầu chẳng có tâm trí mà để ý, nhưng người Ôn gia thấy hai bọn hắn, thì lại là một câu chuyện cũ khác.
Người Ôn gia đều biết, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện ở căn cứ giáo hoá Giang Lăng hạ lệnh chém 20 hàng binh Ôn gia.
Cho nên, khi Nguỵ Vô Tiện hỏi bọn họ Ôn Tình ở đâu, người Ôn gia đều cúi đầu, không ai trả lời hắn.
Nguỵ Vô Tiện sốt ruột đến mức chạy đi lùng sục trong đám đông một hồi, hỏi không ra được, nhéo ấn đường, gần như không giữ được bình tĩnh nữa.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Tình tự mình bước ra từ trong đám người Ôn gia, vẻ mặt khinh thường nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Ôn Tình cả đời cứu người, nghe nói Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng chém hàng binh, từ lâu trong lòng đã mắng chửi hai người này đến một trăm tám mươi lần.
Bản thân nàng chưa gặp qua Nguỵ Vô Tiện, nhưng đệ đệ Ôn Ninh của nàng đã gặp qua, thậm chí thỉnh thoảng còn nhắc đến hắn với nàng.
Ôn Tình ngay từ đầu chỉ xem hắn như là một bằng hữu của Ôn Ninh, nhưng sau khi nghe nói chuyện chém hàng binh, liền bắt đầu bác bỏ những điều tốt đẹp mà Ôn Ninh từng nói về Nguỵ Vô Tiện.
Thế nên hiện giờ rốt cuộc nàng đã gặp được người này, trong lòng chỉ toàn là cảm xúc chán ghét đối với hắn.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng kêu nàng và người nhà của nàng cùng đi ra, họ hàng Ôn Tình tất nhiên cho rằng bọn hắn muốn kéo Ôn Tình ra ngoài giết, muốn động thủ với Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, trong nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn.
Nguỵ Vô Tiện định giải thích, người Ôn gia nhiều, giọng nói to, giọng Nguỵ Vô Tiện lại không át được.
Người Nhiếp gia và Kim gia đi tuần tra nghe ồn ào, mang vũ khí vọt tới trấn áp cảnh tượng lộn xộn này, những người Ôn gia khác ngừng phản ứng, đua nhau tránh đi, nhưng họ hàng Ôn Tình đã không còn gì để mất, cùng lắm thì thí mạng thôi.
Ôn Tình đứng thẳng tắp, người Ôn gia phía sau muốn liều mạng cùng với người Nhiếp gia và người Kim gia đang mang vũ khí tiến vào, Nguỵ Vô Tiện lập tức thấy hoảng hốt.
Nếu người nhà Ôn Tình bị giết, thì chuyện này trăm triệu lần không thể thương lượng được.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng mở miệng ngăn cản những người mới tới, người Kim gia và Nhiếp gia vừa định dừng lại, người nhà Ôn Tình vẫn căng thẳng, vọt lên, hai bên trực tiếp xô qua xô lại, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện bị kẹp ở giữa, chỉ có bốn tay bốn chân, hoàn toàn không ngăn cản được.
"Dừng tay, các ngươi dừng tay cho ta!" Nguỵ Vô Tiện không dám rút kiếm vì sợ kích động thêm người nhà Ôn Tình, chỉ có thể dùng tay trần để cản.
Hắn bị kẹp bên trong, hai bên đều ngăn không được, đột nhiên gào lên một tiếng, trong lúc tay chân luống cuống, không biết là đao của người Nhiếp gia, chưởng của người nào, hay là nắm đấm của người Ôn gia, mà Nguỵ Vô Tiện bị giáng một đòn mạnh vào sau lưng và trước ngực.
Nguỵ Vô Tiện bị thương cũng chỉ mới được chữa trị vào hôm qua, nghẹn khí ở tim, lần này lại thực sự rất hung ác, ngực hắn đau thấu, không đứng nổi phải quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu..