Sáng sớm khi Lam Khải Nhân đi vào từ đường, không nghĩ đến mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Đứa cháu trai nhỏ của ông cũng giống như ba đêm trước, canh giữ trước linh cữu của Thanh Hành Quân, nhưng lần này không phải một mình y.
Bên cạnh Lam Vong Cơ đặt một tấm bồ đoàn, trên tấm bồ đoàn là một thân hình mặc hắc y đang nằm cuộn tròn, được Lam Vong Cơ dùng áo khoác ngoài của mình đắp lên, thân hình cuộn tròn của chàng thiếu niên hô hấp nhẹ nhàng dưới lớp áo khoác trắng.
Lam Khải Nhân không muốn kinh động đến người trong sảnh, khẽ thấp giọng nói, "Vong Cơ...!đêm qua ngươi lại không ngủ".
Đứa cháu trai nhỏ của ông im lặng, rũ mắt, lát sau, nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói, "Huynh trưởng không ở đây...!Xin thúc phụ chấp thuận cho Vong Cơ được ở cùng phụ thân nhiều một chút".
Trong lòng Lam Khải Nhân bao trùm một nỗi chua xót nặng nề, nhìn nghiêng đứa cháu trai nhỏ của ông cực kỳ giống Thanh Hành Quân, cuối cùng không dám nhìn thẳng vào cỗ quan tài bằng gỗ đàn hương đen dày nặng giữa sảnh kia, bất giác nắm chặt tay lại.
Lam Khải Nhân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cổ họng khô khốc giống như bị ngọn lửa lan tràn trên đồng cổ hun đốt...!Tình huynh đệ ngày xưa, bắt đầu từ hôm đó, hay là bắt đầu từ rất lâu rất lâu trước đó, đã hoá thành bãi bể nương dâu.
Trong giấc mơ, giọng nói nụ cười ngày xưa của huynh trưởng hiện ra rõ ràng trước mắt, một vệt kiếm quang màu xanh nhạt xuất hiện, Lam Khải Nhân hoảng hốt cảm thấy cổ tay mình tê rần, bội kiếm màu bạc trong tay rớt ra, được đối phương nhẹ nhàng đón được.
Trong mơ Lam Khải Nhân lúc còn niên thiếu mở to đôi mắt, nhìn nụ cười ôn nhuận như ngọc của huynh trưởng mình, đó là một ngày mùa đông, khăn quàng cổ bằng lông cáo màu trắng mềm mại quấn quanh cổ đối phương, đọng lại một ít tuyết rải rác, sương lạnh không thắng nổi gió xuân trong mắt huynh trưởng của ông, Thanh Hành Quân mở miệng nói, "Khải Nhân, ngươi sơ ý rồi".
Ông lúc thời niên thiếu không chịu nhận thua, nói, "Huynh trưởng, chúng ta đánh lại".
Nhưng đối phương lắc lắc đầu, khẽ thở dài vuốt ve thanh kiếm trong tay, phủi đi lớp tuyết đọng trên thân kiếm, đầu ngón tay trở nên hơi ửng đỏ vì lạnh.
"Huynh trưởng..." Lam Khải Nhân nghe thấy tim mình đập như trống, cơn đau đớn trong bụng giống như bị nỗi chua xót ăn mòn.
Ông khập khiễng đi về trước hai bước, tạo ra hai dấu chân khó coi trên nền tuyết, ông bước một bước, Thanh Hành Quân liền lui một bước, bao quanh thân là mây khói mờ ảo.
Ngày Thanh Hành Quân về cõi tiên cả Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều không có ở bên cạnh, Lam Khải Nhân cho lui xuống những người Lam gia khác, chỉ có hai người bọn họ ở trong Hàn Thất, ông ngồi ở cạnh giường Thanh Hành Quân, ánh nắng giữa trưa chiếu vào mặt cũng không thấy ấm, ngược lại khiến người ta có chút bực bội, quanh quẩn chóp mũi ông phảng phất mùi than gỗ sau khi bị đốt cháy.
Thanh Hành Quân thò tay ra từ trong chăn, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay ông, mở miệng cảm tạ ơn nghĩa ông nhiều năm chăm sóc Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần.
Lam Khải Nhân lắc đầu, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu đã nghẹn trong lòng suốt mười mấy năm trời.
"Có đáng không?" ông vượt qua thân phận một đứa em trai, nói ra lời có chút tuyệt tình với huynh trưởng, cũng không biết giọng điệu cay đắng này là lên án, là chất vấn, hay là giải toả cơn tức giận cố chấp ở trong lòng mình.
Vị huynh trưởng quang phong tế nguyệt, xuất thế tuyệt trần, người mà bản thân mình luôn luôn ngưỡng mộ từ nhỏ đó, lại tự giam cầm trong thế giới riêng, cuối cùng đời này chết trong tay kẻ tiêu nhân, vì một người phải trả cái giá như thế, đến tột cùng là có đáng không? Chẳng lẽ không tức giận sao? Không hối hận sao?
Thanh Hành Quân ho nhẹ vài tiếng, hơi mỉm cười với ông, giống như cho dù ông có thế nào thì huynh trưởng cũng sẽ không giận ông, ông nghe thấy đối phương mở miệng hỏi, "Hi Thần, Vong Cơ, thế nào?"
Lam Khải Nhân thở dài một hơi.
Hỏi hai đứa cháu trai của ông thế nào?
Quân tử sáng ngời, chiếu rọi như ngọc.
"Vậy là đáng giá" Thanh Hành Quân nhìn vào mắt Lam Khải Nhân, nhẹ giọng nói với ông.
"Khải Nhân...!giúp ta chăm sóc tốt cho bọn chúng"
"Huynh trưởng!"
...!
Lam Khải Nhân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nỗi lòng giống như đá chìm xuống biển, im lặng một lát, ông mở miệng nói, "...!Hắn cũng quỳ ở đây một đêm à?"
Ý nói là Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nghiêng mặt qua, ánh mắt thoáng nhìn Nguỵ Vô Tiện đang ngủ say trên tấm bồ đoàn, gật gật đầu.
Tâm trạng Lam Khải Nhân nhất thời có chút phức tạp.
Vân Mộng Giang thị bị giết sạch cả nhà, việc Giang Trừng và đại đệ tử Giang thị mất tích trong vòng một đêm lan truyền khắp huyền môn bách gia, thần hồn nát thần tính, lòng người hoảng sợ.
Ôn thị lùng bắt hai người trên phạm vi rộng lớn, lại không biết hai người bọn hắn trôi dạt trên chiếc thuyền nhỏ, trôi mấy ngày đường rồi trôi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khải Nhân nhìn Nguỵ Vô Tiện đang ngủ say, để mặc cho thù mới oán cũ trong lòng nung nấu thành một ngòi nổ, dẫn thẳng đến một mục tiêu ---
Kỳ Sơn Ôn thị.
***
Nguỵ Vô Tiện không biết mình ngủ thiếp đi khi nào, lúc hắn tỉnh lại, thậm chí mong rằng khi mở mắt ra phát hiện chính mình chỉ là gặp một cơn ác mộng, chút nữa Ngu phu nhân lại vung roi đuổi theo hắn, nói hắn hôm qua gây chuyện bị nhà nào đó cáo trạng, đổi lấy vài câu an ủi dịu dàng của Giang Yếm Ly, Giang Trừng ở bên cạnh làm mặt quỷ với hắn.
Nhưng hốc mắt khô khốc nóng rát nói cho hắn biết, là hắn thật sự khóc đến khi kiệt sức ngủ mất, mà toàn bộ những gì trong ký ức đó đều là hiện thực.
Hắn mở mắt ra nhìn nóc nhà, phát hiện mình lại nằm trong gian phòng lần trước hắn tỉnh lại.
Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy ôm cái trán hơi đau nhức, xoa xoa đôi mắt, thấy một làn hơi nước trắng đục nhàn nhạt bay lên từ chiếc bàn nhỏ cách đó không xa, có một cái bếp nhỏ, bên trên là ấm thuốc, phát ra tiếng sôi ùng ục nho nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhẹ nhàng nhấc lên nhưng không nhấc được, cúi đầu nhìn lại mới nhận ra trên người mình không phải là cái chăn, là một chiếc áo khoác màu trắng, mà góc áo bị thứ gì đó chặn lại.
Nguỵ Vô Tiện lần theo mép áo nhìn qua, thấy hoá ra là Lam Vong Cơ dựa vào cạnh giường hắn, đang ngủ say, đè lên góc áo đó.
Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức tỉnh táo, nhớ tới đêm qua rõ ràng mình ở trong từ đường, thế mà làm sao lại trở về Tĩnh Thất, nhưng hắn nhìn thấy ấm thuốc trên bàn kia cùng với Lam Vong Cơ đang dựa vào cạnh giường, hai cộng hai bằng bốn, cũng ít nhiều hiểu ngay câu chuyện là như thế nào, trong lòng mềm nhũn.
"Lam Trạm...!tỉnh dậy...!trên mặt đất lạnh..." Hắn thò người ra phía trước nhỏ giọng gọi Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ không tỉnh giấc, Nguỵ Vô Tiện lại ghé sát vào một chút, lúc này mới thấy bức rèm mi màu xanh đen nhàn nhạt treo dưới mí mắt Lam Vong Cơ, giữa mày hiện ra chút dấu vết của một giấc ngủ bất an, lông mi run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện mím môi, cảm thấy chính mình có chút khổ sở, ma xui quỷ khiến làm sao mà vươn tay phủ lên một bên mặt Lam Vong Cơ, dùng đầu ngón cái mềm nhẹ lướt qua bức rèm mi màu xanh đen kia.
Một ánh mắt nhạt màu giống như tia nắng sớm xuyên qua bầu trời, Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở mắt.
Nguỵ Vô Tiện không ngờ mình chạm vào khiến Lam Vong Cơ tỉnh giấc, có chút bất ngờ cả người cứng đơ, tay phải vẫn còn nằm trên mặt Lam Vong Cơ, ngưng lại, không dám nhúc nhích một chút nào.
Bọn hắn cứ thế bốn mắt nhìn nhau trong gian phòng nhàn nhạt mùi thuốc, Nguỵ Vô Tiện tay ôm một bên mặt Lam Vong Cơ, bên tai là tiếng ấm thuốc sôi ùng ục.
Lam Vong Cơ hơi có vẻ mỏi mệt, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt mở to cũng chỉ là nhìn hắn, nhưng giống như đang nói ngàn lời.
Nguỵ Vô Tiện bất giác nuốt xuống một ngụm, cảm thấy trong ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn dường như nhuốm một tia nhiệt muốn thiêu đốt người ta, khiến trái tim hắn đập thình thịch không cách gì chống đỡ.
Bọn hắn giữ nguyên tư thế này một hồi, Lam Vong Cơ không có vẻ gì bất mãn, mà Nguỵ Vô Tiện cũng có chút quyến luyến sự ấm áp dưới đầu ngón tay, vì thế hắn theo bản năng, lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua chỗ mí mắt Lam Vong Cơ.
Lần này Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện cũng không biết chính mình muốn nói gì, cảm thấy cổ họng hắn khô khốc.
Keng một tiếng.
Có thứ gì đó đụng vào cánh cửa Tĩnh Thất, chốt cửa rớt ra, Nguỵ Vô Tiện cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên, lập tức rút tay về, Lam Vong Cơ đứng dậy, nhíu chặt mày, màu mắt tối sầm nhìn về phía cửa Tĩnh Thất, hai tay nắm chặt thành quyền.
Giang Trừng phá cửa xông vào.
"Giang Trừng...?"
Nguỵ Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu gì người xông vào cũng không phải là người của Vân Thâm, hắn vừa mới đứng dậy, không ngờ Giang Trừng đã nhào tới, nắm lấy cổ áo hắn.
"Giang Trừng!" Nguỵ Vô Tiện có chút lúng túng không biết làm sao để đối diện với cặp mắt đỏ hoe của Giang Trừng, lòng căm hận đã chìm xuống đó lại nổi lên trong lòng, hắn nghĩ nỗi hận của Giang Trừng so với mình chỉ có thể hơn chứ không thể kém, hắn hận Ôn gia, vào thời điểm mấu chốt này, thậm chí còn hận cả chính mình.
Nhưng một câu hắn cũng không nói nên lời.
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi..." Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, vung nắm tay muốn đấm hắn, Nguỵ Vô Tiện cắn chặt hàm răng chuẩn bị chịu một quyền này, nhưng phút tiếp theo một sức mạnh tách hai bọn hắn ra, trước ngực Giang Trừng đau nhói, bị đẩy ra thật xa.
Giang Trừng ổn định được bước chân, sôi sục đầy hận thù, bất lực căm phẫn mà rống lên một tiếng, ngước mắt lên đối chọi với đôi mắt chứa đầy mây mù.
Lam Vong Cơ nắm chặt hai tay đứng trước người Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt không tốt, nửa thân người chắn hết cho Nguỵ Vô Tiện ở phía sau.
Giang Trừng theo bản năng muốn nổi cơn giận, nhưng hắn bị sự áp chế này của Lam Vong Cơ làm cho xẹp xuống, nước mắt lại tuôn ra ào ạt từ trong lồng ngực đau đớn, hắn đứt quãng khóc nghẹn ngào, cắn răng nhớ ra, đúng rồi, hai người trước mặt đều không phải là kẻ thù của hắn, kẻ thù của hắn ở một nơi rất xa, có lẽ đang cất tiếng cười to vào nỗi thống khổ này của hắn.
Hắn hận Nguỵ Vô Tiện bướng bỉnh lộ diện ở động Huyền Vũ, cũng vì thế hận Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên, nhưng hiện giờ không chỉ có hắn được Lam gia cứu, hắn cũng biết cho dù không có Nguỵ Vô Tiện, móng vuốt Ôn gia sớm muộn gì cũng sẽ vươn tới Vân Mộng, Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải đã bị đốt cháy rồi đó hay sao?
Nhưng chính là một phần vạn may mắn đó, nếu như thế, có thể như thế, đã giày vò hắn khó chịu đến cả trăm lần.
"Nguỵ Vô Tiện..." Giang Trừng ôm ngực khóc nức nở, nỗi đau đớn đè nặng trong ngực khiến hắn phải gập người lại, giọng nói hỗn loạn, rời rạc khốn khổ, "Ngươi trả cho ta..."
"Cha ta, mẹ ta, ngươi trả lại cho ta đi!"
Giang Trừng gào thét về phía Nguỵ Vô Tiện đang được Lam Vong Cơ ngăn cách, hắn đòi Nguỵ Vô Tiện cha mẹ của hắn, nhưng tất cả chuyện này đều đã là sự thật không còn cách nào thay đổi.
"Giang Trừng..."
Nguỵ Vô Tiện vòng qua người Lam Vong Cơ, quỳ xuống cùng với Giang Trừng, hắn quỳ gối đối diện với Giang Trừng, ngoại trừ duỗi tay đỡ lấy bả vai khóc không thành tiếng của Giang Trừng, thì cũng không biết làm gì nữa.
Hắn thật sự căm ghét loại cảm giác bất lực không thể xoay chuyển trời đất này, rút kiệt hắn thành một cái vỏ rỗng, để mặc cho vận mệnh chà đạp.
Nhưng sự tuyệt vọng này làm cho hắn sợ hãi, như thể nếu có bất kỳ việc gì thương thiên hại lý (tàn nhẫn, không có tính người) có thể khiến hắn cứu vãn được tất cả mọi chuyện, thì hắn đều nguyện ý đi làm.
Nhưng lúc này ngay cả hắn nguyện ý đi làm, thì cũng không có cách nào cứu vãn được nữa.
Chính là đường cùng rồi.
Lời cay nghiệt tràn ngập trong phổi Giang Trừng, nhưng cho dù nói ra thì có thể thế nào, cũng không phải là thần chú khiến người ta cải tử hoàn sinh, hơn nữa Lam Vong Cơ ở đây, hắn cũng không thể không tôn trọng y, hắn và Nguỵ Vô Tiện bám víu vào vai nhau, chỉ còn lại sự yếu đuối, sự vô dụng đáng thất vọng.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng ôm nhau khóc khoảng gần một canh giờ, y sư của Lam gia tới, không nói nhiều lời châm kim xuống, mang Giang Trừng gần như suy sụp trở về.
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng đứng lên, định đi theo bọn họ, nhưng bị người nọ nắm lấy cổ tay, túm trở lại ngay lập tức.
Hắn quay đầu nhìn qua, đối mặt với Lam Vong Cơ, vừa định nói để hắn đi theo Giang Trừng là được rồi, thì lại bị Lam Vong Cơ kéo tới trước bàn ngồi xuống.
Nguỵ Vô Tiện không có sức lực để cãi nhau, thuận theo ngồi xuống trước bàn, lát sau, "cạch" một tiếng nhỏ.
Đặt xuống trước mặt hắn một chén thuốc nhỏ, Lam Vong Cơ mở nắp ra, nhíu mày, ngồi xuống đối diện hắn, lãnh đạm nói với hắn, "Uống thuốc".
Bình thường Nguỵ Vô Tiện không thích uống thuốc, như bây giờ tâm trạng không tốt, trong tình trạng tinh thần gần như sụp đổ thì càng không muốn uống, hắn lắc lắc đầu xem như cảm tạ ý tốt của Lam Vong Cơ, đứng dậy muốn đi ra ngoài cửa, lại bị Lam Vong Cơ chụp lấy cổ tay.
Cảm xúc ở cổ tay khiến Nguỵ Vô Tiện ngẩn người ra, cúi đầu nhìn xuống.
Lúc trước khi ngồi vào bàn hắn cũng bị Lam Vong Cơ nắm cổ tay nhưng không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ so với lần này, sự tương phản kỳ lạ lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Làn da của người nọ truyền đến cổ tay hắn thật sự quá nóng, Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn, bàn tay vừa chụp lấy của Lam Vong Cơ, thấy được các đầu ngón tay của Lam Vong Cơ đều nóng đỏ lên.
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ định rụt tay lại, bị Nguỵ Vô Tiện nắm chặt, Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, thấy y sư trước đó để quên hòm thuốc ở đây, vội vàng lấy hòm thuốc lại, loảng xoảng tìm kiếm các chai lọ trong đó, lấy ra một hộp thuốc mỡ nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện xưa nay không quan tâm các vết thương nhỏ của mình, mỗi lần đều là bị Giang Yếm Ly ép buộc xức thuốc, nhưng vết thương trên người Lam Vong Cơ không biết tại sao hắn lại không ngồi yên được, hắn vốn không biết làm những việc này, vẫn là bắt chước cách làm của sư tỷ, chân tay vụng về xức thuốc cho Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm...." Nguỵ Vô Tiện nửa mềm lòng nửa tức giận, "Việc không biết làm tại sao ngươi cứ muốn phải tự tay làm...!Ngươi coi nè, làm mình bị thương hết rồi!"
Lam Vong Cơ mím môi, nhìn Nguỵ Vô Tiện chấm một chút thuốc mỡ lên tay y, rồi lại chấm một chút, nhịn không được nói, "Ngươi cũng không biết".
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy y nói lời này, hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn ngón tay Lam Vong Cơ, một lát sau bất đắc dĩ cười khẽ một chút.
Ban đầu đều là những việc không biết làm, nhưng bây giờ, phải học cách làm hết.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được cho người mà mình muốn bảo vệ.
Nguỵ Vô Tiện cố gắng hết khả năng xức thuốc một cách thoả đáng cho Lam Vong Cơ xong, cất hết chai lọ vào trong hòm thuốc, trong lúc đó như đang suy nghĩ chuyện gì, Lam Vong Cơ nhìn động tác của hắn, không nói một lời.
Nguỵ Vô Tiện đóng hòm thuốc lại, rũ mắt nhìn lòng bàn tay Lam Vong Cơ, nhíu mày lại, một lát sau trầm giọng nói, "Lam Trạm..."
"Cám ơn ngươi".
Lúc Nguỵ Vô Tiện nói lời này là ngước mắt lên, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, cùng y bốn mắt nhìn nhau, nhưng hắn không hiểu được ánh mắt Lam Vong Cơ, vì thế thử cong khoé miệng để cho mình có vẻ có thành ý một chút, bởi vì lúc này ý cười của hắn quá mức thê thảm, cho nên có thể khiến cho nụ cười hơi miễn cưỡng khó coi.
Ánh nắng rọi vào từ một bên cửa sổ, có chút ấm áp.
Ánh mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ dừng trên mặt hắn, hơi cau mày, hai người bọn hắn im lặng ở trong Tĩnh Thất một lát, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mở miệng nói, "Nguỵ Anh..."
"...!Ngươi...!ở lại đi"
Ở lại, ta sẽ bảo vệ ngươi..