Vầng trăng lẻ loi sao trời thưa thớt, hai người đứng đối diện trên hành lang, cành mộc lan mới mọc rũ xuống bên ngoài mái hiên, lao xao rụng xuống những bông hoa nhỏ li ti, đó là mầm sống giấu mình trong những tàn tích.
Nguỵ Vô Tiện ôm kiếm, ngăn cách với Lam Vong Cơ bởi câu nói "Cảm ơn ngươi" kia.
Gió đêm lôi kéo những lọn tóc của hắn, nét tinh nghịch bẩm sinh trên gương mặt Nguỵ Vô Tiện hóa thành một tia nghiêm túc, hắn nghe thấy mình chậm rãi mở miệng nói, "Lam Trạm...!ngươi bảo trọng".
Nguỵ Vô Tiện hơi không quen với giọng nói có phần nghiêm túc này của mình, nghe giống như không phải là hắn vậy, vì thế vẫn còn hơi xấu hổ làm như khẽ cười một chút, gãi gãi đầu cúi xuống nói, "...!Lúc trước ở động Huyền Vũ hai ta cũng không kịp từ biệt, vốn định nói, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội nói lời tạm biệt đàng hoàng, nhưng nghĩ lại ta thấy, ta không muốn nói lời từ biệt với ngươi".
"....!Nguỵ Anh?" Lam Vong Cơ có chút không hiểu lắm hỏi.
Nguỵ Vô Tiện lại tự cười một chút, ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với Lam Vong Cơ, tiếp tục chậm rãi nói, "Lam Trạm...!Lúc đầu nghĩ rằng ngươi chán ghét ta muốn chết, không ngờ ngươi còn có thể chịu đựng được ta ba tháng ở đây, Nguỵ mỗ rất là bội phục.
Trước kia lúc Kim Tử Hiên đến Liên Hoa Ổ, đừng nói là chơi với hắn, ngay cả đồ ăn vặt ta và Giang Trừng cũng không muốn chia cho hắn ăn...!Lam nhị công tử, ngươi thật là rộng lượng đó".
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói gì, vì thế Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói huyên thuyên.
"...! Cho nên đợi ta và Giang Trừng giành lại Liên Hoa Ổ, ngươi nhất định phải tới Liên Hoa Ổ, như vậy lần sau lúc chúng ta gặp mặt..." Nguỵ Vô Tiện tự mình nói ra lời này cảm thấy càng nói càng thê lương, đến tột cùng hắn cũng không biết mình muốn dẫn dắt tới đề tài gì.
"Nguỵ Anh," Lam Vong Cơ ngắt lời hắn, "Nguỵ Anh, ngươi đừng nói nữa".
Nguỵ Vô Tiện ngừng nói, giọng điệu trêu chọc nhẹ nhàng kia lặng lẽ chìm xuống sau khi bị bóc trần, lúc này mới trịnh trọng thốt ra lời nói chân tình, "Lam Trạm...!ngươi, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt".
"Ta còn muốn gặp lại ngươi".
Lam Vong Cơ ngẩn người ra.
Câu này vừa nói ra, trong chớp mắt Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc giống như trút được một gánh nặng.
Lúc này tự nhiên hắn lại mỉm cười với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện có chút mong chờ, nhưng Lam Vong Cơ cũng không nói gì.
"Nè, không phải chứ Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ không tin nổi, nói, "Lời nói sến sẩm như thế ta cũng đã nói ra, có phải ngươi cũng nên tỏ vẻ một chút không hả?"
"Ngươi muốn ta tỏ vẻ như thế nào?" Lam Vong Cơ lãnh đạm hỏi hắn.
"Phụt ha ha ha ha..." Nguỵ Vô Tiện không nín được, ôm bụng cười ha hả, vươn một cánh tay ra câu lấy cổ Lam Vong Cơ lắc lắc nói, "Lam Trạm, ngươi nói thử xem, con người ngươi, quả nhiên vẫn là quá non, xem ra sau này vẫn phải là ca ca che chở cho ngươi..."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào cánh tay ngả ngớn của Nguỵ Vô Tiện treo trên đầu vai y, khẽ hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
"Nè Lam Trạm?...!Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện gọi với theo bóng dáng rời đi của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ dừng chân lại, xoay đầu nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện mím môi, có chút uỷ khuất nói, "Không phải chứ, tuyệt tình như vậy à!"
"Nguỵ Anh"
"Hả?"
Nguỵ Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ rốt cuộc có phản ứng, vẻ mặt cợt nhả tiến tới gần, chỉ nghe Lam Vong Cơ nói, "Ngày mai gặp".
"?"
"...!Hả, ngươi nói gì?"
"Lam Trạm?! Lam Trạm!"
Sáng sớm hôm sau Nguỵ Vô Tiện vội vã chạy tới chỗ sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ để hẹn gặp với Giang Trừng, thế nhưng từ xa đã nhìn thấy phía sau Giang Trừng có thêm một con ngựa, Lam Vong Cơ đứng đối diện Giang Trừng, sau lưng là hai mươi mấy người Lam gia đang đứng, từng người đang kiểm tra yên ngựa.
Chỉ thấy Giang Trừng và Lam Vong Cơ chào hỏi nhau, Nguỵ Vô Tiện đi tới gần, mới nghe Giang Trừng nói, "...!Cảm tạ Lam nhị công tử".
"Lam Trạm...!Đây là sao vậy?"
Lam Vong Cơ nắm hai con ngựa, cùng Giang Trừng đi về phía Nguỵ Vô Tiện đang đứng nhìn.
Nguỵ Vô Tiện không thể tin được, "Lam Trạm...!đây là ngươi muốn đi cùng chúng ta ư?"
Lam Vong Cơ đưa cho Nguỵ Vô Tiện một sợi dây cương.
"Hỗ trợ" Lam Vong Cơ nói.
Nguỵ Vô Tiện trợn tròn hai mắt nhìn, Giang Trừng thấy Nguỵ Vô Tiện đứng sững sờ tại chỗ, bèn đụng hắn một chút, nhỏ giọng nói câu "Còn không nói cảm ơn", sau đó ôm quyền hướng về phía Lam Vong Cơ nói, "Xin lỗi, Lam nhị công tử, ngươi không cần để ý đến hắn, hắn..."
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhận lấy dây cương, mỉm cười nói, "Cảm ơn ngươi nha Lam Trạm".
***
Giơ roi thúc ngựa, hoa bay dưới vó.
Đến khi bọn hắn ra khỏi Cô Tô, cho ngựa uống nước ở bờ sông, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện thảo luận về chỗ dừng chân đầu tiên của bọn hắn.
Lực lượng chính của Ôn Triều đóng lại Liên Hoa Ổ, cho nên trước khi bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng, thì sẽ không thuận lợi để ra tay thu phục Vân Mộng.
Nguỵ Vô Tiện đề nghị hay là bọn hắn đi Giang Lăng trước.
Ôn Triều hiện giờ tất nhiên đã nghe nói hắn và Giang Trừng chưa chết, sẽ chuẩn bị chiến đấu với bọn hắn ở Liên Hoa Ổ.
Căn cứ giáo hoá của Ôn Triều đặt ở Giang Lăng, nơi đó còn giam giữ một đám đệ tử các gia tộc nhỏ trong huyền môn, cùng với tiên kiếm của mọi người.
Ngay cả là đệ tử của gia tộc lớn, đánh giặc mà có vũ khí phù hợp sẽ mang tính quyết định, chi bằng lúc này nhân lúc thanh thế của bọn hắn chưa lớn, Ôn Triều vẫn còn coi thường khả năng chiến đấu của bọn hắn thì phát động một trận tập kích bất ngờ, đánh bại căn cứ giáo hoá cướp tiên kiếm mang về.
Lam Vong Cơ không có ý kiến gì đối với kế hoạch này, chỉ nói hiện giờ thủ hạ của bọn hắn quá ít, với đội ngũ này của bọn chỉ khoảng 30 người, muốn phá căn cứ giáo hoá của Ôn Triều, cần phải bố trí ổn thoả thật tốt.
Giang Trừng muốn trên đường đi triệu tập các tu sĩ giang hồ lang thang, dù sao dưới sự áp bức của Ôn gia, rất nhiều người không có nhà để về.
Đợi đến khi bọn hắn cướp lại được tiên kiếm, giương cờ lập trại ở Giang Lăng, lúc đó sẽ thu nhận nhiều môn sinh hơn.
Đây là kế hoạch hồi sinh Giang gia, Lam Vong Cơ không can thiệp, chỉ đưa ra ý kiến việc lập trại khác với việc tập kích bất ngờ, với thực lực hiện giờ của bọn hắn muốn bảo vệ cho Giang Lăng, sợ là khó khăn.
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ, nói với hai người, hay là vừa đi vừa quan sát, có thể thay đổi nơi đóng quân bất kỳ lúc nào, tiêu diệt từng khu trại phòng thủ của Ôn gia trong phạm vi nhỏ, đợi đến sau khi bọn hắn đi các nơi và lực lượng lớn mạnh rồi, thì đánh vào Vân Mộng, lúc đó lại giương cờ lập trại.
Không ngoài dự đoán của Giang Trừng, thậm chí cũng không tốn bao nhiêu công sức của bọn hắn, dọc trên đường đi có nhiều tu sĩ lang thang nhàn rỗi sau khi nhận ra gia huy của Lam gia thì tiến đến bắt chuyện với bọn hắn, cuối cùng đều được Giang Trừng thu vào dưới trướng.
Sau khi bọn hắn đi vào địa phận Kinh Sở thì phải bắt đầu lén lút, mọi người co ro ngủ đầy mặt đất quanh đống lửa, đám người Lam gia thì dựa vào gốc cây nhắm mắt ngồi ngủ.
Cứ như vậy lăn lộn nửa tháng, lúc bọn hắn chỉ còn không đến ba ngày sẽ tới Giang Lăng, thì mọi người đều chịu hết nổi.
Bọn hắn lúc này chỉ là đội quân khoảng 50 người, muốn tập kích bất ngờ căn cứ giáo hoá cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lúc Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện rời khỏi Liên Hoa Ổ không mang gì trên người, người Lam gia không nói gì, phân phát số bạc đem theo, mọi người chia thành từng tổ nhỏ đi vào trong thành ở những khách điếm khác nhau, như vậy sẽ không khả nghi.
Nhưng số người nhiều gấp đôi, số bạc người Lam gia mang theo có hạn, bọn hắn còn phải ăn, mặc, ở, đi lại liên tục mấy ngày, cho nên chia thành một tổ bốn người để đi, hai người một phòng.
Hai người chen chúc một phòng dù sao vẫn tốt hơn nằm ngủ dưới đất, mọi người vui vẻ đồng ý, Giang Trừng dặn dò kỹ địa điểm tập hợp, nhóm nhỏ đầu tiên vừa định đi vào thành, lập tức bị Nguỵ Vô Tiện ngăn lại.
"Khoan đã, khoan đã!"
Lam Vong Cơ đang dặn dò bốn người Lam gia đầu tiên đi vào thành, nghe tiếng kêu thì cùng bốn người kia đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện ngăn bọn họ lại, chỉ vào trán mình nói, "Bốn người các ngươi mặc đồ giống nhau, còn mang thứ này, liếc mắt một cái đã bị nhận ra, mau tháo xuống".
Người Lam gia quanh năm đeo mạt ngạch, đã nhanh chóng trở thành một phần của cơ thể, nhất thời không rõ Nguỵ Vô Tiện nói cái gì, mặt khó hiểu nhìn hắn.
"Thật là một đám đầu gỗ!" Nguỵ Vô Tiện vốn đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, thuận tay đưa lên túm một cái kéo xuống, liền nghe thấy bốn người Lam gia trước mắt hít hà một hơi, đồng thời nhìn về phía Lam Vong Cơ, giống như Nhị công tử nhà bọn họ mới vừa bị quỷ ăn.
Nguỵ Vô Tiện thấy bọn họ ngây người ra không phản ứng, sốt ruột lắc lắc cái mạt ngạch ở trong tay trước mắt bọn họ, "Cái này nè!"
Hắn lắc lắc, bốn người này và hai mươi người Lam gia phía sau đều nhìn thấy, đều thở dồn dập, kêu lên, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi sao có thể..."
" Đó chính là mạt ngạch của Nhị công tử!"
Nguỵ Vô Tiện lúc này đâu thèm để ý nhiều như vậy, vội vàng nói, "Bốn người các ngươi không thể cùng nhau vào thành, quá dễ gây chú ý, mọi người trộn lẫn nhau mà đi vào".
Hắn nói xong mới liếc nhìn Lam Vong Cơ đứng bên cạnh một cái, nói, "Ngươi nói có đúng hay không, Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ theo bản năng nắm chặt hai tay, kềm nén một thoáng rồi rốt cuộc giống như từ bỏ, khẽ thở dài một hơi, đưa tay về phía Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói, "Trả lại cho ta".
Nguỵ Vô Tiện thấy bộ dạng nghiêm trang này của Lam Vong Cơ, lòng tò mò lại nổi lên, thắc mắc rốt cuộc mạt ngạch này có gì mà quý giá như vậy, vì thế cười cười nói, "Ngươi cũng không thể mang, hay là để ta giữ giùm ngươi đi!"
Lam Vong Cơ điềm tĩnh nhìn gương mặt cười toe toét kia của Nguỵ Vô Tiện, nhìn chằm chằm hắn một hồi, cuối cùng liếc mắt đi, như là không biết làm thế nào đành ngầm đồng ý.
Đám người Lam gia mắt lớn trừng mắt nhỏ, không dám thở mạnh, cuối cùng chỉ nghe Lam Vong Cơ lãnh đạm ra lệnh cho bọn họ, "Đều tháo hết xuống".
Trong phút chốc người Lam gia trao nhau một ánh mắt kinh ngạc, chậm rì rì bắt đầu tháo mạt ngạch xuống, cuối cùng được Nguỵ Vô Tiện ném cho mấy cái nón rơm trên người của mấy tu sĩ nhàn rỗi, mọi người cải trang một phen, có mấy người còn trét bùn lên mặt, lúc này mới để cho bọn họ từng tổ đi vào trong thành..