[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Chương 14

14.

Không cần biết quá trình như thế nào, nhưng tóm lại vẫn là có kết quả tốt. Được sự cho phép của Lam tông chủ, lúc đi đường sống lưng Ngụy Vô Tiện cũng ưỡn thẳng lên. Sau khi Lam Hi Thần đi khỏi, hắn liền theo kế hoạch ban đầu, đem Lam Tư Truy từ trong đám hài tử cùng Lam Vong Cơ rời đi. Lúc bọn họ vừa cất bước, Lam Cảnh Nghi mặc dù bị đám nhỏ giữ chặt vẫn liều mạng muốn chạy ra cửa viện, liên mồm kêu:

"A Nguyện! A Nguyện!"

Làm như sinh ly tử biệt không bằng vậy, Ngụy Vô Tiện che miệng cười trộm, cũng không quay đầu lại. Nhưng Lam Tư Truy đang đi sau lưng họ lại dừng bước, đưa tay lên miệng ra hiệu "suỵt" với Lam Cảnh Nghi, nhắc nhở:

"Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể lớn tiếng ồn ào."

Nghe đến đây, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn nổi nữa, cười lên ha hả, nói:

"Hài tử Cảnh Nghi kia, thật sự là quá nghịch ngợm."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói:

"Ngươi biết nó sao?"

Ngụy Vô Tiện gảy gảy đầu mũi, nói:

"Lúc nãy khi ngươi rời đi ta có hỏi tên nó."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Y dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứa nhỏ mặc áo trắng đang cúi đầu đi phía sau, thận trọng đến mức không hề phát ra một chút tiếng động nào, còn len lén đưa mắt quan sát hai vị đại nhân đang đi phía trước mình. Thấy Lam Vong Cơ bỗng dưng xoay đầu lại, nó ngay lập tức cúi đầu xuống thấp hơn. Ngụy Vô Tiện nói:

"Đứa nhỏ này, đệ cũng đâu có làm gì sai."

Hắn ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với Lam Tư Truy, nói:

"Nào, A Nguyện, đến đây."

Lam Tư Truy nhìn người lạ ngay trước mặt, sau đó lại nhìn Hàm Quang Quân cũng không quen thuộc hơn là bao bên cạnh. Thấy y nhẹ gật đầu, nó mới chậm rãi bước lại gần Ngụy Vô Tiện, nhút nhát dừng lại trước mặt hắn. Ngụy Vô Tiện đang ngồi xổm, ánh mắt đúng lúc ngang tầm với nó, ôn nhu hỏi:

"A Nguyện, đệ còn nhớ y không?" Một tay hắn chỉ chỉ về phía Lam Vong Cơ: "Đây là Có tiền ca ca, y mang đệ về đây đấy."

"..." Lam Tư Truy đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy y cũng đang nhìn mình thì cố nén sự sợ hãi trong lòng xuống, trao đổi ánh mắt với y. Sau đó mới quay đầu lại, lắc lắc, thành thật nói: "Lam Nguyện không nhớ rõ."

Lam Vong Cơ giải thích với Ngụy Vô Tiện:

"Nó trải qua một trận ốm nặng. Huynh trưởng nói trí nhớ của nó bị tổn hại."

Ngụy Vô Tiện cười cười, đưa tay lên xoa xoa đầu tiểu tử kia hai cái, nói:

"Không sao cả, những thứ thất loạn bát tao trong quá khứ nếu quên được thì quên đi. Tương lai sau này sẽ có rất nhiều chuyện tốt đẹp."

Mái tóc của Lam Tư Truy bị hắn vò rối, nhưng đến động đậy một chút cũng không dám, chỉ khó hiểu nhìn hắn.

Ở cùng với thiếu niên Lam Tư Truy mười lăm mười sáu tuổi đã lâu, ấn tượng của Ngụy Vô Tiện về đứa nhỏ kia khi còn bé đã vô cùng mơ hồ. Chỉ là... A Uyển năm đó dám cầm sáo của Di Lăng lão tổ chơi đùa, giờ lại thành một đứa nhỏ chỉ có thể trốn sau lưng người khác mà không dám lên tiếng. Rõ ràng một lần tai kiếp ở Loạn Táng Cương vẫn để lại trong lòng nó bóng ma tâm lý, kể cả đầu óc không nhớ rõ, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng thì vẫn y nguyên.

Hắn càng nhìn đứa trẻ trước mắt này càng cảm thấy yêu thương, dứt khoát tiến đến bế nó lên, để nó ngồi trên khuỷu tay mình. Hai chân của Lam Tư Truy đột nhiên không còn chạm tới mặt đất, bị dọa đến mức kêu to lên một tiếng, sau đó khẩn trương bịt kín miệng lại, dưới sự trợ giúp của Ngụy Vô Tiện mới có thể luống cuống mà ôm lấy cổ hắn.

Xưa nay Ngụy Vô Tiện luôn am hiểu cách đối phó với tiểu hài tử, đưa tay nhéo nhéo má nó, hỏi:

"A Nguyện có thích thỏ con không?"

Lam Tư Truy yếu ớt trả lời:

"Thích ạ..."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Vậy ca ca đưa đệ đi xem thỏ con được không? Ầy, cùng đi với vị ca ca tuấn tú này."

Đôi tay nhỏ của Lam Tư Truy bám chặt lấy vai áo hắn, nhìn Lam Vong Cơ luôn kiệm lời một cái, rồi lại do dự một lát mới chậm rãi gật gật đầu:

"Được ạ."

Ngụy Vô Tiện khen nó một tiếng "Ngoan", liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ ra hiệu cho y đuổi theo, sau đó xe nhẹ đường quen mà đi đến bãi cỏ vắng bóng người khi nãy. Quả nhiên, từng con từng con thỏ trắng đang đùa nghịch trên thảm cỏ, nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Vô Tiện thì mấy cái tai nhỏ dài liền tò mò dựng thẳng đứng lên, dùng đôi mắt tròn xoe đen nhánh nhìn về phía hắn. Sau khi nhìn thấy người đến là hắn, đám thỏ con kia lập tức bỏ chạy tứ phía, giống như là gặp phải thiên địch vậy, chớp mắt một cái bãi cỏ đã trống trơn.

"..." Ngụy Vô Tiện đang ôm Lam Tư Truy, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Nhìn ta thực sự đáng sợ đến vậy sao?"

Đến cả trong mơ cũng không thể chung sống hòa thuận với đám thỏ này?!

Mấy con thỏ vội vàng tránh xa Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không chạy xa quá, tất cả đều tụ tập quanh chân Lam Vong Cơ. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, Lam Vong Cơ đã bế quan gần ba năm, rõ ràng phần lớn đám thỏ con thỏ cháu ở đây đều không nhận ra y, nhưng vẫn theo sự dẫn đầu của con thỏ lớn nhất, một đường chạy đến quanh chân người kia. Giống như là chỉ cần đến bên cạnh y thì sẽ được trời phù hộ, tránh thoát được "thiên địch."

Lam Vong Cơ vốn dĩ vô cùng quen thuộc với việc bị một đám tiểu mao cầu vây quanh. Nhưng mà lúc này bên cạnh y lại có thêm một Ngụy Anh đang nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thú vị, toàn thân Lam Vong Cơ liền cảm thấy cứng nhắc, tay chân lóng ngóng không biết nên đặt ở đâu. Đứng yên hay là cúi xuống? Bế hay không bế?

Trong lúc đang phân vân thì Ngụy Vô Tiện đứng bên kia "Ôi!" lên một tiếng, cười hì hì chạy về phía y. Đám thỏ con lập tức bao vây Lam Vong Cơ chặt hơn.

Ngụy Vô Tiện hắc hắc cười hai tiếng, nhớ ra mình vẫn luôn có một chấp niệm trong lòng nhưng chưa bao giờ có cơ hội được tận mắt nhìn thấy, chính là tình cảnh "Lam Vong Cơ đem Lam Tư Truy bốn năm tuổi thả vào giữa bầy thỏ". Lúc này mà không tranh thủ thỏa mãn nguyện vọng của mình thì còn đợi đến khi nào nữa. Hắn lập tức thả Lam Tư Truy đang bế trên tay vào giữa đám thỏ con. Lúc Lam Tư Truy kịp phải ứng lại thì đã ngồi ở giữa một đám xù lông trắng toát rồi.

"???"

Thế là, đang từ một giờ lại thành hai người bị vây giữa đám thỏ, đến cử động cũng không dám. Mấy con thỏ ta cọ ngươi ngươi cọ ta, cọ qua cọ lại hai bóng áo trắng một lớn một nhỏ, thân mật dán sát vào người họ mà dụi, khiến Ngụy Vô Tiện đứng cách đó vừa nhìn vừa cong người cười. Nếu như ở đây có sẵn giấy bút, hắn nhất định sẽ ngồi xuống vẽ lại cảnh này. Hắn nói:

"Lạ thật, dựa vào cái gì mà thân thiết với hai người như vậy, còn với ta lại cứ như là thấy tai tinh?"

Lam Vong Cơ đang cố gắng thoát khỏi vòng vây của mấy con thỏ, nghe thấy vậy thì liền khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc sửa lại lời hắn:

"Không phải là tai tinh."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện càng vui vẻ, thầm nhủ điểm cẩn thận tỉ mỉ này của Lam Vong Cơ đúng là chưa bao giờ thay đổi, sau đó đưa tay lên môi làm một động tác khóa lại, ra hiệu mình sẽ không nói lung tung nữa.

Không mang theo rau củ gì đến đây, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể tiện tay bứt một nhúm cỏ non xanh mướt trên mặt đất, định bụng đút cho mấy con thỏ con kia ăn. Kết quả đúng như dự đoán, không có con thỏ nào để ý đến hắn. Ngụy Vô Tiện đút nửa ngày cũng không thành công, tức giận thở phì phò ném đống cỏ đi. Lam Tư Truy lại cẩn thận nhặt lên, đưa đến bên miệng thỏ con một lần nữa. Lần này đám tiểu mao cầu liền há cái miệng nhỏ ra, từng con từng con một đều ăn đến sạch sẽ.

"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Đám tiểu tử này!"

Hắn lăn lộn trên đất một vòng để phát tiết sự bất mãn của mình. Lam Tư Truy nhìn thấy hắn lớn như vậy rồi còn bày ra cái dáng vẻ này, khẩn trương một lúc lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

_____//_____
Bình Luận (0)
Comment