[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Chương 42

42.

Một trận lũ lụt lớn chưa từng có rất nhanh tràn về, giống như trời cao đang tức giận mà giáng sóng lớn cuồn cuộn xuống trừng phạt thế gian, không ngừng gào thét cuốn bay hết tất cả trên đường đi, chỉ để lại một mảng thinh không ảm đạm cùng cơn mưa tầm tã không ngớt.

Khi hai người xuống núi, cánh rừng dưới chân núi đã hoàn toàn bị phá hủy, nhìn về phía xa xa có thể thấy, cả thôn trang đều đã chìm trong biển nước. Chỗ ngập sâu nhất thì chỉ còn thấy mái nhà, nếu không bị ngập thì cũng bị thổi bay nóc, không còn nguyên vẹn, rõ ràng là bị dòng nước hung hăng kia tàn phá qua một trận. Cảnh tượng thảm khốc trước mắt này, bọn họ đều đã dự đoán trước.

Lam Vong Cơ không hề có ý buông Ngụy Vô Tiện xuống, Ngụy Vô Tiện đối với lực tay của y cũng hiểu rõ vô cùng, liền yên tâm thoải mái để y bế. Có thể do bốn bề vắng lặng, da mặt Lam Vong Cơ cùng dày hơn một tí, gọi Tị Trần ra, bế Ngụy Vô Tiện lượn một vòng quanh thôn, dọc đường tuy không gặp người sống nhưng cũng không thấy xác chết. Ngụy Vô Tiện thì thầm:

"Cuối cùng chúng ta vẫn ra tay hơi sớm."

Trên mặt Lam Vong Cơ tràn đầy vẻ hổ thẹn, hơi hơi cúi đầu. Ngụy Vô Tiện biết là y đang tự trách, theo bản năng liền muốn nói gì đó an ủi. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, dù sao đây cũng chỉ là Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn không nên an ủi thì hơn. Bỗng, từ xa có một bóng người bay nhanh về hướng này, hai người không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn. Người đến quả nhiên là Hiểu Tinh Trần đã rời đi trước đó. Hiểu Tinh Trần chỉ có một mình, đi thật vội vã, hai mắt không nhìn thấy, y chỉ có thể hoàn toàn nhờ vào Sương Hoa dẫn đường. Ngụy Vô Tiện thấy thế vội gọi:

"Đạo trưởng! Chúng ta ở đây!"

Hốc mắt được che băng trắng của Hiểu Tinh Trần quay về hướng bọn họ. Lam Vong Cơ hạ Tị Trần xuống, bế Ngụy Vô Tiện lại gần Hiểu Tinh Trần. Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy tay y, ý bảo y thả mình xuống, nhưng ngược lại càng khiến đối phương ôm chặt hơn. Ngụy Vô Tiện biết không thể lay chuyển được y, chỉ có thể để yên cho Lam Vong Cơ bế, hỏi Hiểu Tinh Trần:

"Đạo trưởng, thôn dân có kịp chạy thoát khỏi đây không?"

Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy tư thế của hai người họ, chỉ lắc lắc đầu:

"Lúc tại hạ xuống đến chân núi thì lũ cũng đã tràn về rồi."

Cuối cùng, y chỉ có thể đem tiểu cô nương kia nhanh chân chạy đi mà thôi.

Yên lặng một chút, Hiểu Tinh Trần kể qua cho hai người nghe từ đầu đến cuối.

Thật sự thì mọi chuyện không khác là bao so với phỏng đoán của Ngụy Vô Tiện trước đó. Hiểu Tinh Trần sau khi xuống núi liền dạo chơi khắp nơi, săn đêm mà không có mục đích, trùng hợp khi đi ngang qua đây lại gặp một đôi phu phụ khóc lóc cầu xin y lên núi tìm kiếm đứa con gái mất tích của họ. Hiểu Tinh Trần vừa lên núi liền phát hiện ra nơi này có điểm quái lạ. Y rất nhanh tìm được tiểu cô nương kia, nàng lại nói còn một đứa nhỏ khác vẫn lạc trên núi, muốn nhờ y tìm cùng. Hiểu Tinh Trần không nghi ngờ một chút nào, đi theo nàng suốt một quãng đường, vừa đi còn vừa nói chuyện phiếm. Nhưng lúc y nói cho nàng biết trên ngọn núi này có dị tượng, sau khi đưa nàng về y còn muốn một mình quay lại đây. Tiểu cô nương vẫn không nói gì, nhưng lúc sắp đến gần "mục đích" thì nàng lại đột nhiên sửa lời, nói rằng mình nhớ lầm. Sau đó nói Hiểu Tinh Trần nhanh chóng rời đi, cũng không cần quản thứ trên ngọn núi này nữa.

Ngụy Vô Tiện liền hiểu ra: tiểu cô nương kia lúc đầu nghe theo lời của người lớn cũng là có ý muốn hại Hiểu Tinh Trần. Nhưng cuối cùng lại không đành lòng, thấy Hiểu Tinh Trần tuy rằng hai mắt bị mù vẫn thiện tâm muốn giúp đỡ, vừa hối hận vừa hổ thẹn, cho nên kịp thời quay đầu.

Trong lúc Hiểu Tinh Trần nói những chuyện này, y không thể nhìn thấy thôn trang đã bị cơn đại hồng thủy nhấn chìm. Nhưng mà nói cho cùng tuy rằng đôi mắt y mù, nhưng dưới tấm vải thô trắng dày kia, ai mà biết được y rốt cuộc đã "nhìn" thấy những cảnh tượng gì.

Ngụy Vô Tiện suy tư, muốn an ủi Hiểu Tinh Trần một chút, nói:

"Ta thấy những thôn dân này thật sự xảo quyệt. Chúng ta ở trên núi gây nên động tĩnh lớn như vậy, chắc là bọn họ đã sớm chạy không thấy bóng rồi."

Khóe môi Hiểu Tinh Trần cong lên thành một nụ cười khổ, nói:

"Có lẽ đúng như lời Mạc công tử nói."

Trái lại, Ngụy Vô Tiện lại nhớ đến nguyên nhân khiến bọn họ bước lên ngọn núi đó, quay đầu nói với Lam Vong Cơ:

"Cánh rừng cạnh thôn trang cũng đã bị nước cuốn trôi, những oan hồn bị nhốt trong đó có lẽ cũng đã được phóng sinh rồi."

Lam Vong Cơ nói:

"Ừ."

Những "tà linh" trong lời thôn trưởng lúc nhờ cậy hai người có lẽ chính là những tu sĩ hoặc người qua đường bị lừa lên núi tế cho con "rồng" kia ăn. Lần đầu tiên, từ đáy Lam Vong Cơ có suy nghĩ: tà linh chưa chắc đã hiểm ác, thứ hiểm ác thực sự chính là lòng người.

Trong lúc họ nói chuyện, một tiếng răng rắc răng rắc quái dị từ gần đó truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên liền thấy, đó là những tấm bia đá trong mộ phần kia, vì ngâm mình trong nước nên bắt đầu nứt đôi ra, sau đó vỡ tan tành thành những khối không đồng đều. Vừa dứt một phen, Hiểu Tinh Trần cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, nói một câu:

"Chúng sinh trong thiên hạ, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình."

Vốn chỉ là có duyên gặp lại trong một lần săn đêm, hiện giờ mọi chuyện đều đã xong xuôi, cũng đã đến lúc nói lời từ biệt rồi.

Hiểu Tinh Trần y như lời đã nói lúc trước, một mình một kiếm đi xuống phía tây. Ngụy Vô Tiện nhìn theo bóng dáng của y dần xa, không khỏi nhớ đến kết cục của Hiểu Tinh Trần mà hắn đã biết. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ xúc động thật lớn, cao giọng gọi:

"Hiểu đạo trưởng!"

"..."

Hiểu Tinh Trần có chút khựng lại, quay đầu về phía hắn. Lam Vong Cơ cũng cúi đầu nhìn hắn.

"..." Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào một lúc lâu, mấy lần định mở miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ dặn dò: "Con đường phía trước còn lắm gian truân, phải hảo hảo bảo trọng."

__________

Hôm nay up tận 10 CHƯƠNG

Mọi người mau khen em mau khen em =))))
Bình Luận (0)
Comment