46. Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy như có như không, Lam Vong Cơ chậm rãi mở mắt. Hàng mi dài khẽ chớp động, nhãn thần dần mất đi tiêu cự, có lẽ là thực sự say rồi. Ngụy Vô Tiện vén vài sợi tóc mai lên cho y, ôn nhu hỏi:
"Lam Trạm, ngươi ổn không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Đôi mắt như có hơi nước nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, giống như muốn xác định xem người trước mắt là ai vậy. Trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút căng thẳng, nghĩ thầm: Hỏng rồi, không phải Lam Trạm say rồi liền không nhận ra mình chứ?
Hình như điều hắn lo lắng là thật đấy, vì Lam Vong Cơ đến một đầu ngón tay cũng không động... Thử hỏi, Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi này, đối diện với Ngụy Anh tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi lại tìm về được, ngoài việc nhanh chóng đứng dậy đem hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu đi thì còn có thể làm gì khác chứ?
Rõ ràng là Ngụy Vô Tiện đã chuẩn bị tinh thần với việc Lam Vong Cơ đột nhiên lên cơn, sau đó dùng dây thừng hoặc thứ gì đó có thể dùng được trói gô từ đầu đến chân hắn lại. Nhưng mà ánh mắt của đối phương lại vô thanh vô tức rời khỏi người hắn. Lam Vong Cơ đứng lên, đi sang một bên, Ngụy Vô Tiện vội bước theo sau, hỏi:
"Làm gì đấy?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Tìm đồ."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Tìm cái gì cơ?"
Lần này Lam Vong Cơ lại không đáp, tự mình đi loanh quanh tìm khắp phòng. Y mở tất cả các ngăn tủ ra, nhưng tủ ở khách điếm gần như ngăn nào cũng trống rỗng. Lại đến chỗ móc treo quần áo nhìn một lần, đương nhiên là cũng không tìm thấy gì. Y đi một vòng xung quanh, cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, hình như cuối cùng cũng nhận ra nơi này không phải là Tĩnh thất của mình.
Ngụy Vô Tiện cẩn cẩn thận thận mà nhìn y, đoán rằng trí nhớ và đầu óc của Lam Vong Cơ lúc này đã loạn thành một đống rồi... Đúng thật là, quả nhiên vẫn không nên cho y uống cái thứ rượu bỏ đi kia!
Chỉ thấy Lam Vong Cơ đứng ngốc tại chỗ một lát, sau đó giống như hạ quyết tâm bước thật nhanh ra ngoài cửa, đến đầu cũng không thèm quay lại. Ngụy Vô Tiện kêu lên:
"Lam Trạm! Ngươi muốn đi đâu!"
Hắn xách Tị Trần bị Lam Vong Cơ vứt sang một bên lên, vội vàng đuổi theo. Tiểu nhị dưới lầu vừa thấy bọn họ liền tươi cười lấy lòng, nói:
"Hai vị khách quan có gì sai bảo..."
Còn chưa nói dứt câu, Lam Vong Cơ đã đem tiền thuê phòng cùng tiền rượu thịt ném vào tay gã. Sau đó bỏ lại tiểu nhị của khách điếm đang ngơ ngác không hiểu gì cùng Ngụy Vô Tiện đang vội vội vàng vàng đuổi theo, không để ý đến, khẩn trương bước ra khỏi khách điếm. Ngụy Vô Tiện vất vả lắm mới đuổi theo được y, nói:
"Lam Trạm, đợi ta với. Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu?"
Lam Vong Cơ nói:
"Quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Quay về? Được được, đi về. Nhưng ngươi cũng đâu cần vội vã như vậy, đi chậm một chút..."
Lam Vong Cơ lại nói:
"Ta phải về tìm đồ."
"???" Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng mà đến cùng thì ngươi muốn tìm cái gì?"
Lam Vong Cơ lại nhất định không chịu đại khai kim khẩu. Ngụy Vô Tiện đúng là khóc không ra nước mắt.
Cho đến tận bây giờ, hắn đã gặp qua khá nhiều dáng vẻ lúc say xỉn của Lam Vong Cơ. Nào là tìm đủ mọi cách trói hắn lại, rồi còn lôi lôi kéo kéo hắn chạy lung tung khắp nơi. Nhưng mà trước giờ chưa từng thấy, đối phương dứt khoát vứt lại hắn mà tự mình đi trước như thế! Đúng thật là tự vác đá đập vào chân mình mà!
Bước chân của Lam Vong Cơ cực nhanh, mục đích rõ ràng, không để ý đến bất kỳ thứ gì xung quanh, thậm chí đến cả Tị Trần mà Ngụy Vô Tiện đang ôm trong tay y cũng không thèm nhìn không thèm quản. Nhưng mà khi đi qua một tiểu quán không hề bắt mắt, y lại đột nhiên dừng lại.
Ngụy Vô Tiện chỉ chăm chăm đuổi theo y, không kịp ngừng bước, đâm thẳng đầu vào lưng Lam Vong Cơ, chuôi kiếm Tị Trần chọc thẳng vào mũi hắn một phát, khiến hắn đau đến mức "ối" lên một tiếng. Lam Vong Cơ vươn tay đỡ lấy hắn, còn nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi đã có chút đỏ kia. Sau đó y mặt không đổi sắc xoay người lại, chỉ vào một cái gì đó trên sạp hàng, nói với chủ quán:
"Ta muốn mua cái này, làm phiền gói lại giúp."
Chủ quán vừa thấy sinh ý đến đây liền đon đả chào đón:
"Được, được... Hả?"
Ngụy Vô Tiện ôm cái mũi ngẩng đầu lên, thầm nghĩ không biết Lam Trạm lại muốn mua cái gì đây. Nhìn kỹ lại, đó là một thư quán ven đường, cũng không phải là chỗ bán mấy cuốn chính kinh. Ngoài cùng là một ít thoại bản du ký, còn bên trong cái mặt tiền sáng sủa đó thì bày một số loại khó coi hơn. Mà chỗ ngón tay của Lam Vong Cơ kiên quyết chỉ vào, lại chính là một quyển có bìa vô cùng phóng túng... Đông cung đồ!
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm, chủ quán so với hắn còn khiếp sợ hơn. Gã ngẩng lên ngó xuống lia lịa, như muốn xác nhận cái vị trước mặt một thân bạch y công tử tựa như trích tiên này, ngón tay lại chỉ thẳng vào một cuốn Đông cung. Gã lắp bắp nói:
"Khách quan, ngài, ngài, ngài thật sự mua cái này?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ừ."
Nhanh chóng dứt khoát vươn tay vào ngực áo lấy bạc ra, sau đó đặt mạnh lên trên sạp hàng, khiến những quyển sách trên đó cũng khẽ lung lay một chút. Chủ quán run run rẩy rẩy, thậm chí còn không dám cầm lấy bạc. Ngụy Vô Tiện dùng hết sức bình sinh để trấn định lại, rốt cuộc cũng đem Lam Vong Cơ đẩy sang một bên, bước lên nói:
"Là ta muốn, ta muốn mua."
Lam Vong Cơ nói:
"Không đúng, là ta..."
Ngụy Vô Tiện nhanh tay bịt miệng y lại, xoay người cười với chủ quán, nói:
"Là ta muốn xem nên y mới giúp ta mua đó."
Chủ quán: "À..."
Gã nhìn vị hắc y công tử này tướng mạo cũng đàng hoàng, nhưng y phục so với vị bạch y công tử kia thì tùy tiện hơn nhiều, không giống tiên nhân, chỉ giống như thiếu gia của một phú hộ nào đó thôi. Người như vậy tuy quần áo lụa là, nhưng đến mua Đông cung thì cũng không có gì kỳ lạ lắm...
Trong lúc gã còn đang ngây người, Ngụy Vô Tiện ôm Tị Trần, hòa nhã dễ gần cúi xuống hỏi:
"Còn chuyện gì nữa không?"
Chủ quán vội vàng nói:
"Không có không có!"
Gã mau chóng đứng dậy định gói quyển sách kia lại. Ngụy Vô Tiện lại đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, âm thầm tính kế đổi loại, lén rút một quyển sách khác bên cạnh, nhỏ giọng nói:
"Gói cái này."
Chủ quán thấy rõ, vị công tử này đem quyển Đông cung vô cùng bình thường kia đổi thành một quyển... Long Dương đồ.
"..."