[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Chương 51

51.

Thanh âm trầm thấp này, ánh mắt ngập tràn dục vọng này, Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà nuốt khan, hầu kết trượt lên trượt xuống trên cần cổ trắng mịn. Bỗng nhiên từ sâu trong lòng hắn sinh ra một loại ảo giác, hắn sẽ bị Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi vẫn còn đôi nét ngây ngô này ăn sạch ăn sẽ. Mà có lẽ, hoàn toàn không phải là ảo giác.

Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt sáng rỡ, cố ý hỏi:

"Ngươi biết? Ngươi biết cái gì?"

Lam Vong Cơ khẽ quẹt môi, không nói gì mà đè chặt trong chốc lát, giống hệt một khoảng tĩnh lặng trước cơn giông bão. Dường như đang vừa cau mày vừa tự hỏi bản thân điều gì đấy, sau đó trải qua một lần đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Cuối cùng, y chớp mắt một cái, hai hàng lông mày rốt cuộc cũng giãn ra, chậm rãi đưa tay lên đầu, tháo xuống mạt ngạch, kéo thẳng ra trước mắt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện vừa thấy động tác quen thuộc này của y, trong lòng liền trở nên vui vẻ, thầm nghĩ: Lam Trạm lúc say thì không trói hắn, đến khi tỉnh lại muốn dùng mạt ngạch cột hắn lại. Vậy nên hắn chủ động đưa tay ra, hai cổ tay để sát lại với nhau, thập phần khéo léo chu đáo. Lam Vong Cơ khi nãy suy xét một hồi, lúc này dường như chẳng hề còn chút do dự nào nữa, thấy vậy cũng không khách khí, mặt không biến sắc mà túm lấy hai tay hắn, trong nháy mắt buộc chặt lại. Mạt ngạch cuốn quanh hai cổ tay hắn mấy vòng liền. Đây là lần đầu tiên y động thủ trói người, động tác còn chưa được thuần thục, cũng không biết phải khống chế lực đạo thế nào. Cổ tay Ngụy Vô Tiện bị y dùng mạt ngạch buộc chặt đến mức phát đau. Nhưng mà hắn cũng không kêu ca gì, còn hận không thể khiến Lam Trạm buộc chặt hơn một chút, chắc hơn một chút, làm cho hắn không cách gì trốn tránh được mới là tốt nhất. Vì thế nên hắn mới dứt khoát lên tiếng nhắc nhở:

"Này, Lam Trạm, thật ra ngươi có thể..."

Hắn chưa nói dứt câu thì liền ngậm miệng, bởi vì Lam Vong Cơ đã lôi hai cổ tay bị buộc chặt của hắn kéo ngược lên trên đầu, dùng đoạn còn thừa của mạt ngạch mà cột chắc vào đầu giường. Y nghe thấy hắn nói liền liếc mắt một cái, hỏi:

"Làm sao?"

"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Không có gì, định khen ngươi thực sự có thiên phú dị bẩm thôi."

Mấy lần trước toàn là do hắn dẫn dắt Lam Vong Cơ hành sự, mà lần này đổi ngược lại đối phương là người nắm quyền chủ động, khiến hắn vô cùng chờ mong. Tim đập thình thịch, miệng lưỡi khô khốc, vội vã muốn nhìn xem Lam Vong Cơ này đến cùng có thể làm những gì với hắn.

Đôi mắt nhạt màu bình thản không chút xao động, nhưng cho dù là những cái run nhè nhẹ nơi đầu ngón tay hay một tia ngượng ngùng ẩn sâu dưới đáy mắt, Ngụy Vô Tiện đều nhận thấy cực kỳ rõ ràng. Cái nhìn của Lam Vong Cơ dừng lại trước khuôn ngực phập phồng của người dưới thân, bắt đầu cởi quần áo của hắn ra.

Đúng là có chút sai lầm, đáng lẽ nên cởi quần áo của hắn trước rồi mới trói... Trong đầu thiếu niên Lam Vong Cơ nghĩ vậy.

Ngụy Vô Tiện thấy y nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vạt áo đã mở rộng nhưng không cách nào cởi hẳn ra trước ngực mình, dường như đoán được trong đầu y đang nghĩ cái gì, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Lam Vong Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, dứt khoát không thèm cởi nữa, vò mẻ không sợ rơi mà chế trụ bả vai người kia, ép chặt hắn xuống giường, hung hăng cắn lên cần cổ trắng nõn. Chính Ngụy Vô Tiện cũng không đoán được rằng y sẽ bất thình lình làm vậy. Hắn kinh ngạc, hai tay giãy một cái rồi la to:

"Aaa!!"

Vì vì vì vì cái gì mà mặc kệ là ở tuổi nào Lam Trạm đều thích cắn người như vậy?!

Hắn sợ đến mức chân đạp lung tung, bị Lam Vong Cơ dùng sức đè lại. Giống như cảm thấy chỉ có làm vậy mới chiếm được thế thượng phong trong trận chiến này, ánh mắt của Lam Vong Cơ trầm xuống, thả lỏng khớp hàm, tạm thời buông tha cho cái cổ trắng ngần, sau đó lại trò cũ tái diễn mà cắn tiếp lần nữa. Lần này y trực tiếp ngậm lấy hầu kết của Ngụy Vô Tiện mà nhay cắn, khiến hắn ngay lập tức nghẹn ngào.

Lam Vong Cơ cảm nhận được sự run rẩy của hắn liền giảm bớt khí lực, hàm răng nhẹ nhàng để lại một vết cắn cực nhạt xung quanh, sau đó mút lấy phần da thịt mềm mại, dùng đầu lưỡi mà nhẹ nhàng liếm láp mấy dấu răng kia. Phần mỏng manh dễ tổn thương nhất trên cổ Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ liếm cắn, khiến toàn thân hắn nhũn ra, không thể phản kháng được, trong mắt ánh lên một chút khao khát. Khi Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, tình cờ thấy được, bỗng nhiên y cảm thấy, có thể đem đối phương nắm trong lòng bàn tay như vậy, cảm giác thật là tốt. Dường như Di Lăng lão tổ oai phong một cõi không ai bì nổi, chưa từng nghe lời can ngăn của ai, lúc này nằm dưới thân mình lại giống như một con mèo nhỏ, không chút chống cự mà để y trói vào đầu giường.

"..." Ý nghĩ rất phi thực tế nhưng lại không hề hoang đường khiến cho sự lúng túng ngượng ngùng càng khắc sâu trong lòng y, đồng thời lại giống như khó mà kiềm chế được cơn kích động của bản thân.

Ngụy Vô Tiện đương nhiên là không biết trong lòng Lam Vong Cơ thật sự đang nghĩ những gì, hắn bị cắn đến sợ, run run rẩy rẩy nói:

"Lam, Lam Trạm, cái kia, nếu muốn cắn, ngươi đổi chỗ khác được không? Bả vai? Nếu không thì ngực cũng được!"

Lam Vong Cơ cũng không nói là được hay không, nhưng đúng thật là chiếu theo lời hắn dời môi đi chỗ khác, bắt đầu hôn liếm bờ vai cùng xương quai xanh tinh xảo. Nơi này cũng không mỏng manh quá mức, tùy tiện một chút cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lại còn dễ dàng để lại ấn ký. Trong lúc vô thức Lam Vong Cơ mút mát lưu lại một dấu hồng ngân, chính y cũng ngây cả người, nhìn chằm chằm vết đỏ ửng kia trong chốc lát. Sau đó quyết tâm phải lưu lại dấu vết tương tự ở mỗi nơi trên thân thể Ngụy Vô Tiện.

Xương quai xanh hai bên trái phải đều lưu lại một nửa vết răng, trên cổ có vài dấu hôn, rồi tiếp tục cúi xuống ngực, chỉ cần y không cắn thì làm gì cũng được. Ngụy Vô Tiện được y hôn mút đến mức toàn thân ngứa ngáy, vô cùng thoải mái mà rên rỉ không ngừng. Tuy là tay không thể động, nhưng hai bên đùi lại không an phận, dưới sự giam cầm của y bắt đầu vặn vẹo, co lên dùng đầu gối cọ cọ vào hai bên hông y, thấp giọng dụ dỗ:

"Đừng chỉ mải dùng miệng Lam Trạm, ngươi dùng thứ khác còn thoải mái hơn đó. Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể..."

Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngắt lời hắn:

"Im miệng!"

"???" Ngụy Vô Tiện nhướng mày lên: "Ôi trời! Hiếm thấy nha. Hàm Quang Quân sao lại nóng tính như vậy?"

Lam Vong Cơ đang hôn lên vùng da trước ngực hắn, thấy thế cũng không thèm nhiều lời, trực tiếp há miệng, cắn một cái lên đầu v* đã sưng đỏ của người dưới thân. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức phát cáu:

"Aaaaaa đau!! Lam Trạm, Lam Trạm, Hàm Quang Quân! Không dạy nữa, ngươi buông ta ra!"

Lam Vong Cơ không hề thuận theo, cắn xong còn dùng đầu lưỡi liếm, liếm xong còn mút, dùng sức mà mút, thậm chí còn phát ra tiếng vang nho nhỏ. Y giống như là đang so đo cùng ai đó, có chút vội vàng không đúng chừng mực, một bên cắn, một bên dùng tay xoa nắn bên ngực còn lại của Ngụy Vô Tiện, ngón tay không ngừng mân mê đầu nhũ tiêm còn chưa được chăm sóc kia, giày vò một hồi khiến nó dựng đứng lên.

"Ưm a a...!"

Ngực chính là nơi cực kỳ mẫn cảm trên người Ngụy Vô Tiện, cho dù thân kinh bách chiến đến mức nào cũng không thể chịu được Lam Vong Cơ tay thì sờ, miệng thì cắn mút như vậy. Từng trận đau nhức cùng với cảm giác ngứa ngáy đến tê dại không ngừng cuồn cuộn dâng lên, vừa nhức nhối vừa thoải mái lại thêm vài phần kích thích như muốn nhấn chìm hắn. Ngụy Vô Tiện không nhịn nổi mà lắc lắc đầu, cánh tay bị trói ở đầu giường không ngừng lắc qua lắc lại, mấy ngón tay bấu chặt lấy sợi mạt ngạch đang giữ chặt mình, những tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra khỏi khóe miệng:

"Lam Trạm, ngươi nhẹ chút, nhẹ chút được không... Đau mà... Ta, ta sai rồi không được sao..."

Nghe thấy hắn nhận thua, động tác của Lam Vong Cơ đúng là chậm lại một chút, ngẩng đầu lên, nhưng tay vẫn không buông tha cho điểm đỏ hồng mềm mại trước ngực Ngụy Vô Tiện. Nhũ tiêm vốn phấn nộn kia đã sớm bị y mân mê đến mức sưng đỏ, đựng đứng lên cọ cọ vào lòng bàn tay y. Ánh mắt của Lam Vong Cơ dừng lại trên ngực trái trắng mịn của Ngụy Vô Tiện.

Nơi này vốn dĩ có một vết sẹo hình mặt trời dữ tợn.

Chính vết sẹo kia làm y phải nhìn Ngụy Anh với ánh mắt hoàn toàn khác xưa, khiến cho thiếu niên kia hoàn toàn bước sâu vào trong trái tim y, từ nay về sau không thể đi ra. Nhưng vết sẹo đó là Ngụy Anh vì người khác mà nhận lấy, lúc khảm vào da thịt có bao nhiêu đau đớn, chính Lam Vong Cơ y là người rõ ràng hơn bất kỳ ai. Nhiều khi y nghĩ, nếu như trên người Ngụy Anh không có cái sẹo kia thì tốt biết bao... Nhưng đến khi điều đó thành sự thật, nhìn vào khuôn ngực trắng nõn của đối phương, bỗng nhiên y lại có chút mờ mịt.

Mấy đầu ngón tay chai sạn của Lam Vong Cơ không ngừng vuốt ve nơi ấy, lòng bàn tay cũng theo động tác mà không ngừng cọ xát vào nhũ tiêm đã dựng đứng lên. Bởi vậy nên Ngụy Vô Tiện luôn luôn có thể hiểu rõ mọi việc trong chốc lát lại không phát hiện ra tâm tình khác thường của y, vẫn như cũ nhỏ giọng nỉ non:

"Lam Trạm, Lam Trạm, ưm..."

Giọng nói của Ngụy Vô Tiện tuy đã thay đổi, hình dáng cũng đã khác xưa, nhưng hắn vẫn là hắn. Người kia lúc này đang bị y biến thành bộ dáng động tình không thể khống chế chính mình, không ngừng mà thở dốc.

Không phải là bị "ai khác", mà là do chính Lam Vong Cơ y.
Bình Luận (0)
Comment