69. Lam Vong Cơ đưa tay đẩy mở cửa viện, khiến cánh cổng bằng tre phát ra một tiếng kẽo kẹt nho nhỏ. Những khóm hoa long đảm đầy sân nhẹ nhàng đong đưa trong gió, giống như đang nói lời đón tiếp vị khách lâu ngày chưa đến.
Vườn hoa long đảm này được chăm sóc vô cùng tốt, thân cây cao vừa phải, cánh hoa màu tím xinh đẹp nở rộ đầu cành. Ngụy Vô Tiện từ trong ngực Lam Vong Cơ vươn tay ra ngắt một đóa hoa, cảm thấy vui mắt thích ý, lại nhịn không được hái thêm mấy đóa.
Lam Vong Cơ đặt hắn ngồi xuống trên hành lang, đưa tay giúp hắn sửa lại quần áo đã có chút xốc xếch. Ngụy Vô Tiện thấy thế cũng thả mấy bông hoa trên tay xuống, muốn thay y phủi đi bụi đất ở vạt áo. Nhưng quỳ nhiều như vậy, chỉ phủi thôi thì làm sao mà sạch được những vết ố bẩn này. Lam Vong Cơ nói:
"Không sao."
Dứt lời liền ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nhìn một sân tràn ngập sắc tím của hoa long đảm, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi:
"Lam Trạm, ngươi muốn giam giữ ta ở đây sao? Giống như phụ thân ngươi đã từng làm với mẫu thân ngươi vậy."
Lam Vong Cơ: "..."
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu Ngụy Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ chuyện này. Nhưng khi ấy, tất cả mọi chuyện đều đã yên ổn, chính bản thân hắn cũng chỉ có ý trêu chọc mà thôi, lúc hỏi còn rất không đứng đắn, cho nên lần nào cũng tạm thời cho qua, không truy cứu đến cùng. Nhưng lần này, hắn thật sự nghiêm túc muốn hỏi. Một lúc sau Lam Vong Cơ mới nói:
"Muốn."
"Từng muốn."
Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Vậy bây giờ thì sao?"
"..." Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn: "Ngươi muốn sao?"
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười:
"Ta đã nói rồi, ngươi muốn làm gì với ta, ta đều nguyện ý."
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ cúi đầu nói:
"Đúng là ta, có một thời gian... nghĩ rằng, cho dù phải trả một cái giá lớn thế nào, cũng muốn mang ngươi về đây."
Nhưng mang về rồi thì sao đây? Không cần nghĩ cũng biết, Ngụy Anh chắc chắn sẽ điên cuồng tìm đủ mọi cách bỏ trốn. Y vốn dĩ muốn hắn sống thật tốt, muốn hắn mỗi ngày đều thật vui vẻ. Y không hề muốn tình yêu của mình biến thành gông xiềng vây hãm tự do của hắn. Y không có tư cách để làm như vậy.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Bây giờ ngươi có thể rồi. Ta nguyện ý."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không cần phải..."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói:
"Cũng đúng. Hiện giờ cho dù ngươi muốn đuổi ta, cũng đừng mong đuổi được ta đi."
Hắn nói xong liền tiện thể dựa hẳn vào người Lam Vong Cơ, dáng vẻ lười biếng, cầm lấy bông hoa long đảm vừa thả xuống trong tay, tùy ý mà nghịch phá.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi hiện lên một ý cười nhàn nhạt. Đột nhiên y cảm thấy, cuộc đời này y sống đến tận hôm nay mới biết được cái gọi là ngày hạnh phúc nhất. Hạnh phúc không phải là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai*, mà là một tình yêu tựa khe nhỏ sông dài*, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua những năm tháng tĩnh hảo.
(*Đại bi chi hậu nghênh lai đại hỉ: sau tất cả những bi thương đau khổ cuối cùng cũng đón chờ được hạnh phúc mỹ mãn).
*Khe nhỏ sông dài: gốc "tế thủy trường lưu", nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài. Ý nói cùng người yêu có một tình yêu tuy không phải mãnh liệt cuộn trào nhưng lâu bền).
Trong lúc nhất thời, rất nhiều kỷ niệm đã chôn sâu nhiều năm tràn về trong tâm trí y. Chính là tại tòa tiểu viện hẻo lánh này, trong khoảng sân nho nhỏ kia, mẫu thân ôn nhu ôm y khi còn là một hài tử trong lòng, tuy rằng luôn tay đùa giỡn trêu chọc, nhưng lời nói lại không hề che giấu sự cưng chiều. Y lẳng lặng mà nhìn về phía trước, phóng mắt khắp vườn hoa long đảm trải dài đến tận chân tường thâm thấp kia. Tường viện không cao, cửa cũng chẳng bao giờ khóa, một tiểu tử như y chỉ cần khẽ đẩy liền có thể vào trong. Nhưng mẫu thân vẫn cam tâm tình nguyện bị nhốt trong này, chưa từng bước ra ngoài dù chỉ nửa bước.
Cũng giống như câu "Ta nguyện ý" mà Ngụy Vô Tiện vừa nhìn vào mắt y vừa mỉm cười mà nói khi nãy...
Lam Vong Cơ cầm lấy một đóa hoa long đảm mà Ngụy Vô Tiện vừa hái, giơ trước mặt mà tỉ mỉ nhìn một lát, rồi lại nhìn sang nam nhân đang dựa vào bên người mình. Ngụy Vô Tiện cũng để ý đến ánh mắt của y, ngẩng đầu lên nói:
"Làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ mím môi, chậm rãi nâng tay, đem đóa hoa long đảm đang nở rộ kia cài lên tóc mai của hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn theo đóa hoa từ tay Lam Vong Cơ cài lên đầu mình, nghiêng nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, hỏi y:
"Có đẹp không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Đẹp."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày nói:
"Nếu đẹp, sao ngươi không tỏ ra tán thưởng chút nào vậy?"
Lam Vong Cơ hỏi:
"Tán thưởng như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ngồi thẳng dậy, đối diện với ánh mắt của y, nói:
"Nhìn đây, ta chỉ dạy ngươi lần này thôi đấy."
Nói xong, hắn vươn tay ôm ghì cổ Lam Vong Cơ xuống, còn chính mình thì hơi ngẩng đầu, dâng lên đôi môi xinh đẹp.