[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 17


Cầm kỳ thi họa, lễ nhạc xạ ngự, đây là những thứ mà các công tử thế gia học từ nhỏ.

Không yêu cầu thông thạo tất cả, nhưng phải có hai ba đứng đầu, còn lại có thể đánh giá được, chỉ có như vậy được xem là thế gia mẫu mực.

Mới có tư cách xếp vào bảng xếp hạng các công tử thế gia.

Ngụy Vô Tiện đứng ở vị trí thứ tư, đơn nhiên hắn cũng đã học qua cầm, kỳ thi họa.

Cho dù hắn am hiểu âm luật nhưng thất huyền cầm phức tạp khó học, người dạy đàn cho hắn lúc đó cũng không thú vị, hắn ngồi không yên, một lát liền buông xuôi...Vậy nên những khúc nhạc như "Đại thiều", "Đại võ", "An hồn" hắn cứ miễn cưỡng đại cho xong còn những khúc hát vang lên ở đầu đường cuối ngõ thì hắn đều thuộc rất nhanh.

Vậy nên hắn nhiều lần bị người thầy kia mắng mỏ trách cứ, vô duyên vô cớ làm lãng phí khả năng âm luật thiên phú.

Không ngờ, vận mệnh trêu ngươi.

Hắn lại có thể có một người thầy đại danh đỉnh đỉnh, Hàm Quang Quân tự mình dạy hắn học đàn.

Sờ lấy cây đàn lâu năm kia, Ngụy Vô Tiện không thể che giấu được vẻ mặt hào hứng, lập tức đồng ý.

Học đàn cùng Lam Vong Cơ, không phải là những khúc nhạc năm đó mà giống như thuật vấn linh của Lam thị.


Nhưng tại sao lại không thể học vấn linh? Không phải là hắn không muốn học, cũng không phải Lam Vong Cơ không muốn dạy mà do hiện giờ hắn không có Kim đan, linh lực không đủ để vấn linh.

Nên Lam Vong Cơ mới nói dạy hắn cầm ngữ.

Cái gọi là cầm ngữ chính là ngôn ngữ được thể hiện thông qua bảy dây đàn khi chúng được gảy lên.

Thuật vấn linh của Lam gia lấy cầm ngữ hỏi vong hồn.

Sau đó hỏi vài câu như "Người đến là ai" "Vì sao chết", hai câu này nghĩa khác nhau thì cần tấu hai giai điệu khác nhau.

Cái này đã có cách hướng dẫn cụ thể về giai điệu cũng như cách thực hiện, đồng thời những giai điệu lúc hỏi các linh hồn với giai điệu lúc linh hồn đáp lại cũng có sự khác biệt.

Người đánh cần dùng linh lực để thông qua cánh cửa của sinh tử, còn vong hồn thì dùng âm khí của chính mình thúc giục vào từng dây đàn, để tạo thành những âm thanh đơn giản và khô khốc.

Một cái cần linh lực, một cái không cần, cho nên Ngụy Vô Tiện học theo cách sau.

Lam Vong Cơ đàn một giai điệu ngắn, Ngụy Vô Tiện làm theo, học trước giải quyết sau.

Ngoài trừ những lúc dùng bữa, uống thuốc, hai ba ngày đi dạo một lần thì vào những lúc rảnh rỗi hai người sẽ ngồi trong Tĩnh thất đánh đàn nửa canh giờ.

Tuy nhiên, nếu nói mỗi ngày có nửa canh giờ thì trên thực tế Lam Vong Cơ vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn một chút, Ngụy Vô Tiện ngồi yên không được, hai chân cũng mệt mỏi, đàn một hồi là muốn nghỉ ngơi.

Lúc nghỉ ngơi hắn liền dang tay dang chân nằm xuống hoặc dựa vào cây đàn toát ra mùi đàn hương kia.

Lam Vong Cơ không nhiều lời với hắn chỉ ngồi đánh đàn.

Ngụy Vô Tiện cũng nhắm mắt lắng nghe, cẩn thận phân biệt ý nghĩa được tấu ra dưới những ngón tay đang gảy đàn của y.

Dù sao hắn cũng tinh thông âm luật nên học cầm ngữ cực kì nhanh, nửa tháng sau, không cần thầy dạy hắn đã có thể tự nghiên cứu sự giống nhau giữa các nguyên lý, chỉ vì mang theo linh lực mà vấn cầm ngữ có nét khác biệt.

Vấn cầm ngữ là một giai điệu đẹp.


Ngụy Vô Tiện chỉ nghe chứ không đàn nhiều, hắn ôm đầu nhìn năm ngón tay khớp xương rõ ràng của Lam Vong Cơ đang rơi trên những dây đàn.

Cảnh đẹp như như tranh, nhìn bao lâu cũng không thấy chán.

Hắn không khỏi nghiêng đầu, đổi tay chống cằm, nghĩ thầm: Nếu vị sư phụ năm đó của hắn có bộ dáng giống như Lam Trạm thì có khả năng hắn sẽ không dùng sáo mà sẽ dùng tiếng đàn để ngự thi.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của hắn nhanh bị lạc đề, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Di Lăng Lão Tổ không linh lực đứng ở nóc Bất Dạ Thiên mà còn phải cầm một cây đàn nặng nề, hắn không khỏi cười ra tiếng.

Lúc này Lam Vong Cơ mới giương mắt nhìn hắn, một câu cầm ngữ vang lên, tiếng đàn uyển chuyển như người, hỏi "Vì sao phân tâm?"
Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền hiểu, vừa mở miệng định hồi đáp lại, đảo mắt một vòng, muốn khoe khoang những gì đã học được hơn nửa tháng qua, một tay liền vuốt lên dây đàn.

Hắn vốn định đáp: Giai nhân phía trước, sao lại không phân tâm? Nhưng tay hắn vừa mới gảy ra hai tiếng thì mặt Lam Vong Cơ biến sắc, bỗng nhiên đứng lên ấn tay hắn xuống, thất huyền vang lên một tiếng vang chói tai.

Ngụy Vô Tiện bị động tác của Lam Vong Cơ làm hoảng sợ, ngẩn ngơ mở to hai mắt, không dám nhúc nhích.

Lúc này Lam Vong Cơ mới phát hiện mình đã thất thố, như bị giật điện mà rút tay về, y trở về ngồi đối diện, một lâu sau mới trầm giọng nói "Vấn linh...người sống không dùng cầm ngữ của người chết"
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới kịp phản ứng, mới vừa nãy hắn đàn là loại cầm ngữ không cần dùng linh lực, nếu câu hỏi và câu trả lời này thật sự thành sự thật thì đây không phải là chuyện tốt.

Huống hồ, hiện tại hắn vẫn là một bệnh nhân yếu ớt, như là đụng phải một chuyện rủi ro.

Thấy thần sắc Lam Vong Cơ không tốt, cũng không đánh đàn tiếp, có ý trách cứ, Ngụy Vô Tiện liền tiến về phía trước cố ý thăm dò, nắm lấy bàn tay của đối phương "Ta, vừa mới học, không hiểu lắm...Lần sau, lần sau nhất định sẽ không tái phạm!"
Lam Vong Cơ mở miệng giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được, cho đến khi bọn họ thu dọn đàn còn đối phương tiếp tục về thư phòng phê duyệt công văn, vì sao tâm trạng Lam Vong Cơ không được tốt lắm? Dường như hắn có thể nắm bắt được cảm giác nào đó, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì nguyên do đằng sau dường như lại không rõ ràng.


Cơ thể của hắn không thể thức quá lâu, thường xuyên cảm thấy buồn ngủ trong lúc đang dùng bữa trưa, hắn không có sức lực, để Lam Vong Cơ dìu về giường, hắn liền rơi vào những giấc mơ.

Nhưng hắn lại không ngủ ngon, nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng đàn vang lên ở phương xa.

Lúc đầu thì mơ hồ càng về sau lại càng rõ ràng, lúc này hắn mới biết được tiếng đàn xa xăm kia hỏi lặp đi lặp lại: Người đến là ai? Người đến là ai? Người đến là ai? Hắn mờ mịt muốn đáp lại nhưng trong bóng tối, không thấy năm ngón tay, cũng không thấy dây đàn.

Người sống không dùng cầm ngữ của người chết.

Hắn lập tức tỉnh dậy, tấm màn trắng đập vào tầm mắt của hắn trong đêm tối, bên tai truyền đến âm thanh người bên cạnh bước lên giường.

Đèn đã tắt, hắn ôm chặt chăn, đầu óc hắn vẫn còn mơ hồ nhưng lại lăn vào lồng ngực của đối phương.

Cho đến khi dán vào lồng ngực ấm áp của đối phương hắn mới cảm thấy cánh tay của đối phương ôm lấy mình.

Lúc này hô hấp của hắn mới ổn định, thiếp đi một lần nữa.

30/10/2021.

Bình Luận (0)
Comment