[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 2


Ngụy Vô Tiện mở mắt ra là một buổi sáng đầy mây.

Gần đây, hắn cảm thấy thân thể đã khá hơn một tí, thỉnh thoảng còn phát hiện có người đi đi lại lại trong phòng, bắt mạch, đút thuốc, thậm chí còn được cẩn thận lau mồ hôi và thay quần áo.

Hắn biết mình có khả năng đã được cứu, ý thức không rõ, yếu ớt nói "Đa tạ", bàn tay đang lau mồ hôi của người kia có chút khựng lại, thấp giọng chỉ nói "Không cần.

Ngủ đi"
Hắn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, trong mơ đã không còn lạnh lẽo tăm tối, không còn cơn đau hành hạ tay chân, hằn sâu vào vết thương của quá khứ...!Hắn dần dần ngủ, cuối cùng cũng lấy lại một tia sống.

Hắn mơ hồ có thể chữa trị những vết thương chồng chéo trong giấc mơ của mình.

Qua một khoảng thời gian – Ngụy Vô Tiện cũng không biết đã trôi qua mấy ngày, hắn cũng có thể tỉnh táo mở mắt.


Vốn dĩ hắn còn tưởng mình đang ở trong quán trọ phía bắc, nhưng trong tầm mắt mông lung của hắn lúc này lại phản chiếu ra tấm rèm có chút quen thuộc, có tua cuốn nhạt màu không đều rủ xuống, gió thổi vào hai cánh cửa sổ hình bán nguyệt, làn gió ấm nhẹ nhàng lay động.

Đây là...Tĩnh Thất.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc suy nghĩ, vô thức quay đầu nhìn về phía án thư, một thân áo trắng vội vàng chạy vào, vừa mừng vừa sợ quỳ trước cửa sổ "Ngụy tiền bối!"
Trước mắt Ngụy Vô Tiện chỉ là cái bóng trắng mờ mịt, thấy không rõ lắm, hắn ngập ngừng hỏi "Tư Truy?" lời vừa ra khỏi miệng, ngược lại là hù dọa chính mình: Giọng của hắn như vừa câm vừa thấp, giống như là tiếng giật đứt tơ lụa, rất khó nghe.

Hắn rốt cục đã ngủ bao lâu?
Lam Tư Truy ghé vào đầu giường của hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào "Là, là ta...Ngụy tiền bối, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Ta còn tưởng..." hắn ngậm miệng, vỗ cái miệng của mình sau đó vội vàng nói "Người cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không? Có đói bụng không, muốn uống nước không?"
Ngụy Vô Tiện bị hỏi đến đầu óc quay cuồng, thân thể vẫn là không có sức lực, nhắm mắt lại thở hổn hển một hơi cũng không nói được nửa câu.

Lam Tư Truy thấy thế càng thêm sốt ruột, sau đó chợt nhớ ra "Hàm Quang Quân! Đúng, Hàm Quang Quân, ta phải mau nói với Hàm Quang Quân là Ngụy tiền bối đã tỉnh!"
Dứt lời, đứa nhỏ này hùng hùng hổ hổ lao ra, nửa điểm cũng không có cái gọi là nhã chính của Cô Tô Lam thị.

Ngụy Vô Tiện nhướng mi nhìn ra cánh cổng bên ngoài, ngửi thấy mùi thuốc trong không khí thì vô thức nhíu mày.

Lam Tư Truy đi không lâu nhưng hắn đã cảm thấy rã rời, nhắm mắt muốn ngủ lần nữa.

Một lát sau, một bạch y khác sải bước đến Tĩnh Thất, tiến thẳng đến giường.

Làn gió mang đến mùi đàn hương nhè nhẹ toát ra từ trên người bạch y, Ngụy Vô Tiện ngửi thấy, hắn lập tức giãy dụa mở mắt ra, theo bản năng gọi một tiếng "Lam Trạm"
Còn Lam Vong Cơ thì ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay hắn, bờ môi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn đè nén được mọi cảm xúc hỗn loạn, thấp giọng nói "Ta đây"
Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đau nhói, giống như tìm thấy ánh sáng sau bao ngày đau đớn, hắn có chút vui mừng, nhưng lại xen lẫn một chút ủy khuất không thể hiểu được.


Hắn muốn mở miệng hỏi, ta bị làm sao vậy? Vì sao ta lại ở trong Tĩnh Thất? Nhưng chưa kịp mở miệng, yết hầu bỗng nhiên khô khốc khiến hắn ho một trận dữ dội.
Đã lâu không nói chuyện, vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, cảm xúc lên xuống như thể đâm thẳng vào tim, thân thể suy yếu không chịu nổi ho đến bản thân như muốn tan ra từng mảnh.

Lam Vong Cơ với Lam Tư Truy sợ hãi, Lam Vong Cơ cúi người, ôm lấy thân thể của hắn, truyền linh lực, còn Lam Tư Truy thì vội vàng chạy ra ngoài, hô to "Y sư! Ngụy tiền bối, Ngụy tiền bối khó chịu" Ngụy Vô Tiện ho đến đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn còn sức suy nghĩ lung tung, nghĩ tới việc Tư Truy chạy loạn kêu gào chắc chắn chút nữa sẽ bị chép gia quy.

Lam Vong Cơ truyền linh lực cho hắn khiến hai tay mình phát run.

Linh lực ấm áp đi thẳng vào kinh mạch lạnh lẽo của hắn, nhưng lại như trâu đất xuống biển, không thấy dấu vết.

Hắn nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, thấy người kia nhíu chặt mày, muốn an ủi y: Không sao đâu, chỉ là ho khan thôi.

Nhưng những âm thanh này đã bị cắt đứt bởi một trận ho khan gấp gáp, một luồng nhiệt tanh nóng đột nhiên dâng lên trong lồng ngực, khiến gương mặt tái nhợt của hắn trở nên xanh mét.

Giọng nói lo lắng của Lam Vong Cơ vang ngay bên tai của hắn, y gọi "Ngụy Anh, thở đi" nhưng trong tầm mắt của hắn một mảng trắng một mảng đen, ngực đau đớn, đại não trống rỗng, cơn ho khan khiến hắn không ngừng nôn ra bên ngoài, cuối cùng, hắn ho ra một ngụm máu.

Máu đỏ thẫm rơi xuống sàn và chiếc giường sạch sẽ, nhìn chướng mắt vô cùng.

Ngụy Vô Tiện cũng bất ngờ, nhìn chằm chằm vào vết máu gớm ghiếc kia, mở miệng muốn nói điều gì – ít ra cũng nói lời xin lỗi vì đã làm bẩn giường của Lam Trạm.


Nhưng vừa cử động thân thể, một sự mệt mỏi liền dồn tới: ói ra khí tức ứ đọng trong ngực nhiều ngày, thế mà thân thể lại còn chứng bệnh tật cứng đầu.

Tầm mắt hắn trở nên tối sầm nuốt chửng lấy ý thức của bản thân, thân thể hắn mềm nhũn, té xỉu trong ngực Lam Vong Cơ, bất tỉnh nhân sự lần nữa.

Mặc dù Ngụy Vô Tiện không tinh thông y thuật, nhưng là người tu tiên, hắn mơ hồ hiểu được về kinh mạch của mình.

Hắn lần nữa tỉnh lại từ cơn mê, bởi vì đã từng nếm trải sự mệt mỏi mà hắn đã chịu trong lần tỉnh lại lúc trước, nên lần này hắn không cử động thân thể một cách hấp tấp, mà nhắm mắt lại thay vì vội vàng ngồi dậy, trước tiên thử thăm dò linh lực yếu ớt trong cơ thể, muốn biết bên trong cơ thể bây giờ đã thành dạng gì rồi.

Thử một chút, trong lòng hắn lập tức hiểu mấy phần ngọn nguồn.

07/10/2021.

Bình Luận (0)
Comment