[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 45


Ngụy Vô Tiện nhớ lại trận mưa hôm trước ở chân núi Cửu Long sơn, đền thờ có những tảng đá cổ xưa, rừng cây tĩnh mịch, cây cối xanh um, hoa trái mỗi năm đều tốt tươi.

Câu trả lời cũng rất đơn giản.

Bởi vì trên núi này thật sự là có Sơn thần.

Hắn nghĩ, nam nhân họ Trần kia bị thê tử vứt bỏ trong khu rừng này, một hơi trước khi chết, ước vọng của sự tuyệt vọng thống khổ của cậu đã được Sơn thần đồng ý, có thể là Sơn thần thương hại, cũng có thể là sự căm hận và nỗi đau của phàm nhân đã làm ô uế Sơn thần.

Lệ quỷ mù nấn ná ở trong núi, không biết ngày tháng, nhưng vẫn muốn trả thù thê tử nhẫn tâm của mình, nên đã lấy đi hai mắt của các nữ tử kia để các nàng nếm trải nỗi đau mà mình đã chết vào năm đó.

Mà thôn dân nghĩ những nữ tử lạc đường đó đã gặp Sơn thần, mà Sơn thần không được cung phụng sẽ ảnh hưởng mùa màng trong núi, cứ như thế, sợ hãi, khát vọng, cùng những lời đồn thổi để an ủi bản thân, họ liền bịa ra câu chuyện "Sơn thần lấy vợ"

Cứ như vậy, lệ quỷ thỏa mãn, Sơn thần ban ơn, thôn dân yên ổn, bình an vô sự trong hơn hai mươi năm.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt, bên tai là những tiếng gọi thê lương "Nương tử", thứ kia dường như đã tìm đến tròng mắt của hắn.

Hắn không thể không lấy cây sáo trắng xua đối phương đi.

Trên thân sáo ngọc màu trắng có chú pháp hộ thân, lệ quỷ kia hét lên một tiếng, hơi lùi lại.

Nhưng Ngụy Vô Tiện biết chuyện này vẫn chưa xong.

Rất nhanh, lệ quỷ vừa mới thất bại kia dường như đã bị chọc giận, thổi một làn gió mạnh lao về phía hắn.

Sáo ngọc trắng kia là pháp khí hộ thân Lam Vong Cơ đã luyện cho hắn, chỉ cần hắn cầm lấy thì lệ quỷ kia sẽ không đả thương hắn được.

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không muốn chọc giận đối phương, bởi dù cây sáo trắng này chỉ có thể ngăn cản sự công kích, nhưng chưa chắc có thể bảo toàn hắn khỏi cái oán khí, âm khí này.

Lệ quỷ này không phải là lệ quỷ tầm thường, chỉ vài cái va chạm hắn đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình hơi nhói, tay chân run rẫy khó đứng vững được vì lạnh.

Âm khí đang xâm nhập vào cơ thể hắn, nếu lâu một chút, không cần lệ quỷ này đả thương thì âm khí trong khu rừng sương mù này cũng đủ để giết chết hắn.


Ngụy Vô Tiện cắn răng, cả người run rẩy, lo lắng nghĩ: Tại sao Lam Trạm vẫn chưa tới?
Bọn tiểu bối hẳn là đã ra ngoài bình an, chắc chắn sẽ lấy bùa đưa tin cầu cứu Lam Vong Cơ...Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Ngụy Vô Tiện cũng không biết Lam Vong Cơ sẽ cứu hắn ra ngoài bằng cách nào.

Sương mù dày đặc lại không chứa nam nhân, rõ ràng là lúc đó hắn rất gần với Ôn Ninh nhưng lại không thể nào nhìn thấy nhau, muốn dẫn hắn ra ngoài, Lam Vong Cơ chậm một bước thì lại càng khó tìm thấy hắn trong sương mù hơn.

Lệ quỷ này không phải Sơn thần, nhưng nó đã mượn quyền năng của Sơn thần.

Cũng như Âu Dương Tử Chân đã nói, người tu tiên vẫn kém hơn khi đấu cùng thần tiên.

Ngụy Vô Tiện nắm chặt cây sáo ngọc, thân thể khó chịu đầu óc cũng rối bời.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định phải nhanh chóng ra khỏi chỗ này, nhưng phải làm sao để thoát ra? Sương mù nhốt người trong đó, nhưng sương mù cũng không phải tự nhiên mà có, nhất định phải có trận pháp gì đó.


Nếu hắn có đủ linh lực thì sẽ có thể phá vỡ trận pháp này, nhưng mà hiện tại thân thể của hắn cũng như một phàm nhân đi được mấy bước đã thấy mệt mỏi...!
Tất nhiên Lam Vong Cơ sẽ thử phá trận, như hắn cũng không muốn ngồi im như vậy.

Phải có cách gì để hắn liên lạc được với Lam Trạm chứ? Nếu mà hai người một trong một ngoài cùng nhau phá trận thì chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.

Lệ quỷ kia vẫn quanh quẩn cạnh hắn, âm khí lạnh thấu xương lướt qua, từng tiếng từng tiếng gọi "Nương tử", thống khổ, yếu ớt, nghẹn ngào.

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện thu tay về, sau đó lại nhận ra điều gì, hắn cúi đầu, nắm chặt cây sáo ngọc trong tay.

18/12/2021.

Bình Luận (0)
Comment