[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 47


Mưa trên núi dần tạnh, người dân thôn này bị hấp dẫn bởi tiếng nhạc của đám người tu tiên nên đã đến đây, đứng tốp năm tốp ba ở con đường nhỏ dẫn lên núi.

Hai nữ tu trong nhóm tiểu bối nghe vậy cũng vội vàng chạy đến, chen chúc qua đám người, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy kì quan trên núi.

Rõ ràng là không có gió nhưng mà sương trắng trên núi cứ chảy như nước, chảy qua vách đá, núi đá, rồi những tán cây xanh biếc, rậm rạp, còn chảy qua những rừng cây trĩu quả đỏ mọng.

Tiếng đàn tiếng sáo hòa cùng tiếng tí tách của cơn mưa trên núi.

Trong màn sương mỏng, bóng người càng hiện ra rõ, bóng người với bóng cây khó mà phân biệt được, như lại tựa như bộ dạng yểu điệu của nữ tử cùng với vạt áo đỏ tươi.

Bỗng nhiên có một đứa bé trong đám người hô to "Tỷ tỷ, tỷ tỷ" rồi muốn chạy lên núi, nhưng lại bị hai nữ tu giữ lại.

Đứa bé liều mạng giãy dụa, còn khóc lóc, nữ tư nhỏ giọng an ủi nhưng cũng chẳng có ích lợi gì.

Tay chân luống cuống một hồi thì lại nghe tiếng dân làng king ngạc hô to "A Dũng, A Dũng mau nhìn đi!"
Bóng người áo đỏ bước ra, có một người dừng bước nghiêng đầu quan sát, một hồi lâu mới vẫy tay với đứa bé kia.

Màn sương từ từ biến mất, cái bóng kia cũng từ từ khuất dần, bầu trời thả xuống vài tia nắng ấm áp, chiếu sáng những hạt sương còn đọng lại trên rừng anh đào.


Lúc này sương mù tan đi, ảo ảnh mất đi, chỉ còn lại một bóng người chậm rãi xuyên qua khu rừng, ra khỏi mê trận của Sơn thần.

Tà áo đen, đỏ đung đưa nhẹ, tiếng sáo du dương uyển chuyển, dưới tay áo có quấn một ít tóc đen, tia nắng âm phía Tây chiếu vào một góc mặt nhợt nhạt khiến hắn vừa giống quỷ lại vừa giống tiên.

Âu Dương Tử Chân đỏ mắt, kéo Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi rồi cắm đầu chạy, vừa chạy vừa la "Ngụy tiền bối, Ngụy tiền bối!"
Khi bóng người kia bước khỏi rừng anh đào thì tiếng đàn cũng dừng lại, Ngụy Vô Tiện cũng buông sáo xuống, từ từ mở mắt.

Ánh nắng có hơi chói mắt, hắn thấy một bóng trắng đến chào đón hắn.

Hắn cười nói "Lam Trạm!"
Niềm vui sống sót khỏi nguy hiểm tràn đầy lồng ngực, Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi.

Trạng thái căng thẳng của hắn lập tức được thả lỏng sau khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, dường như đã quá hao tổn sức lực khi ngưng thần thổi sáo để thoát khỏi mê trận kia, hắn lảo đảo được vài bước thì có chút không vững, cả người ngã vào lòng Lam Vong Cơ.

"Ngụy Anh!" giọng nói mang theo sự lo lắng, cánh tay nhanh chóng giữ lấy eo hắn "Thân thể thế nào? Bị thương sao?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu.

Hắn thật may mắn, lệ quỷ kia cũng chẳng lương thiện gì, nhưng mà hắn chẳng hề bị thương một chút, chỉ là mệt mỏi thôi.

Thở dốc một hồi, hắn nghe thấy tiếng bọn tiểu bối gọi, trong lòng thở phào một hơi, hắn tính nói với Lam Vong Cơ cách giải quyết chuyện Sơn thần, lệ quỷ này, cùng với thi thể của những nữ tử mất mạng trên núi này, nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, y nói trước "Ôn Ninh đã nói sơ qua với ta.

Ngươi không cần lo lắng"
Ngụy Vô Tiện nâng mắt nhìn Lam Vong Cơ, đối phương vội vàng chạy tới đơn nhiên tóc sẽ hơi loạn hơn so với bình thường, trên trán vẫn còn đọng lại một ít sương lạnh...khuôn mặt lại đầy sự lo lắng và tự trách.

Hắn dùng tay áo lau đi.

Xem như Lam Vong Cơ không nói thì hắn cũng biết người này đang lo lắng điều gì, tự trách điều gì.

Hệt như khúc úy linh mà hắn nghĩ tới, khi nốt nhạc đầu tiên được thổi ra, hắn tin rằng Lam Vong Cơ sẽ hiểu được ngụ ý trong đó.

Hơn mười năm trước ở dưới chân núi Kỳ Sơn, cho tới bây giờ là Cửu Long sơn, thời gian dần trôi qua nhưng vẫn có vài thứ chẳng hề thay đổi.

"...Ta mệt, còn rất buồn ngủ nữa.

Ở trên núi ngủ không ngon" Ngụy Vô Tiện dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ.


Cũng không phải làm chuyển hướng sự chú ý của Lam Vong Cơ mà hắn thật sự cảm thấy rã rời, hắn tự nhiên dựa vào người kia, chờ đợi được ôm ngang một cách thoải mái...hắn thầm thì "Muốn về Cô Tô...muốn về Tĩnh thất"
Tay Lam Vong Cơ có hơi siết chặt.

Hơi thở, nhiệt độ ổn định của người trong vòng tay đã làm tiêu tan đi nỗi bất an trong lòng y, y trầm giọng đáp lại "Được".

Sau đó sửa sang lại áo choàng của đối phương, buộc cổ áo, trùm mũ lên cẩn thận rồi mới ôm người lên.

Lam Vong Cơ nhìn Ôn Ninh vừa cùng chạy tới cùng đám tiểu bối, y nói ngắn gọn "Lấy truyền thanh phù"
Ánh mắt lo lắng của Ôn Ninh rơi vào người Ngụy Vô Tiện đang trong lòng y, lúc sau mới phản ứng lại, nhẹ gật đầu, vội vàng nói "Không, không cần lo lắng, ta sẽ làm theo hướng dẫn của công tử...bọn Tư Truy đều ở đây, Lam công tử không cần lo lắng, thân thể Ngụy công tử quan trọng"
"Làm phiền" Lam Vong Cơ đáp lại ngắn gọn, triệu Tị Trần ra, ngự kiếm như cách y đã đến, chớp mắt đã ra khỏi dãy núi này.

Cửu Long sơn còn phát sinh chuyện kì lạ khác, sau này còn cần hỏi thăm, điều tra rõ ràng, ngăn chặn những điều tương tự xảy ra ở những vùng núi hẻo lánh khác.

Nhưng trước mắt, tất cả việc này đều có thể trì hoãn.

Ngụy Vô Tiện nép mình trong ngực y, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Gương mặt giấu dưới lớp áo trắng bệt như một tờ giấy, bàn tay khoác lên vai y lạnh ngắt...Khi nãy lúc nói chuyện nhìn Ngụy Vô Tiện cũng không có gì đáng ngại.

Lam Vong Cơ cũng mong là đối phương chỉ mệt mỏi chút thôi, ngủ một giấc, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.

Y nôn nóng để về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhanh chóng để y sư bốc thuốc để hắn tĩnh tâm, bỏ đi âm khí, oán khí trong người, y thúc giục Tị Trần, phải về ngay trước khi trời tối.

Vừa về Tĩnh thất, y sư đã bưng lên hai bát thuốc đen như mực cho Ngụy Vô Tiện uống.


Cho dù bọn họ cẩn thận, đề phòng đủ thứ nhưng nửa đêm Ngụy Vô Tiện vẫn bị sốt.

Trong núi hàn khí nhiều, còn bị nhốt trong sương mù kia nửa ngày, cho dù Ngụy Vô Tiện cố gắng kiềm chế, không trực tiếp thao túng oan hồn lệ quỷ, nhưng cho cùng thì vẫn dùng âm khí để thổi sáo.

Kim đan bị tổn thương, kinh mạch đứt gãy ở trong thân thể chẳng hề chịu nổi một chút âm khí, oán khí len lỏi vào.

Sau khi Ôn Ninh với bọn Tư Truy đã giải quyết phần nào chuyện ở Cửu Long sơn thì vội vàng chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc đó Ngụy Vô Tiện cũng đã hôn mê hơn mười ngày.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ*.

Sau việc này, mất hơn một tháng mới khiến thân thể này tốt hơn một chút, lần nữa kéo hắn khỏi vực sâu đau ốm.

* Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ: không chú trọng phòng bệnh thì bệnh tật sẽ vào người lúc nào mà không hề hay biết.

Mà khi muốn trị khỏi bệnh không hề dễ dàng, quá trình rất lâu dài.

18/12/2021.

Bình Luận (0)
Comment