[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 82


Lúc trước Ngụy Vô Tiện ngủ rất sớm, vừa nằm lên gối là có thể đánh một giấc, nhưng hôm nay hắn có tâm sự, nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được, hắn đành phải nằm ngửa mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng đen mờ ảo trên trần nhà.
Không phải là hắn không buồn ngủ, chỉ là hắn mới phát hiện ra, cái giường quen thuộc mà ngày thường hắn chìm vào giấc ngủ...khác hẳn.

Chăn đệm ở Tĩnh thất lâu ngày đã nhiễm phải mùi đàn hương, chăn đệm ấm áp bao bọc lấy hắn.

Mùi này chính là mùi lúc sáng hắn ngửi được trong ngực Lam Vong Cơ, nhè nhẹ nhưng bình yên, như có như không, luôn luôn nán lại không tiêu tan.

Cảm giác thật giống như hắn đang nằm trong lòng ngực của người kia...
Ngụy Vô Tiện mím môi, hắn cảm thấy cơ thể mình nóng lên, chăn mền quá dày nên có hơi nóng.

Hắn khó chịu định cử động một lát, tính xốc chăn lên một chút nhưng bả vai lại vô tình chạm vào người bên cạnh.


Vốn tưởng rằng sẽ đánh thức Lam Vong Cơ nên hắn hoảng sợ quay đầu lại, nhưng người bên cạnh vẫn nhắm mắt ngủ say.

Hắn thở dài một hơi: Tính ra thì bây giờ cũng đã qua giờ Hợi rồi, người có thời gian nghỉ ngơi, làm việc nghiêm ngặt như Lam gia cũng đã ngủ từ lâu rồi.
Vậy nên hắn mới yên tâm nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ đang ngủ say, qua vài nhịp thở thì đúng lúc ấy mặt trăng cũng dần lộ ra sau những đám mây, ánh sáng xuyên qua cửa sổ, lờ mờ rơi vào trên thân hai người họ.

Bọn họ đang ở rất gần nhau, gần đến mức Ngụy Vô Tiện có thể thấy rõ được sợi lông mi của Lam Vong Cơ, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống như một tầng sương trắng mỏng nhẹ, da thịt như ngọc, trong sáng lạnh lẽo như bước vào cung Quảng Hàn.
Nhưng mà trên người y rất ấm áp, cho nên ngày thường hắn vẫn luôn thích dựa vào người Lam Vong Cơ để ngủ, hắn muốn dùng những ấm áp kia để xua đi cái lạnh lẽo trong xương cốt.

Đương nhiên là hắn biết rõ những tật xấu của mình khi ngủ.

Bởi vì mỗi sáng tỉnh dậy thì người hắn luôn đè lên chăn của Lam Vong Cơ, đầu thì đè lấy gối của Lam Vong Cơ.

Hắn không ngốc, chỉ cần suy nghĩ lại thì nhất định sẽ biết nguyên do.

Người ngủ chung với mình có tướng ngủ xấu như vậy thì đúng là rất phiền phức, nhưng Lam Vong Cơ chưa từng đề cập chuyện này với hắn, đều bỏ qua tất cả, ngay cả khi lúc hắn phát bệnh nặng lạnh toát cả người, dù cách một lớp chăn nhưng y vẫn ôm lấy hắn, vì hắn mà vận chuyển linh lực đến những kinh mạch khô cằn, vỡ vụn.
Càng nghĩ Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy ngực mình nóng lên, nóng đến mức khó thở...hắn, bây giờ hắn rất khó khi tưởng tượng tới cảnh mình phải ngủ một mình, không còn sống ở Tĩnh thất...phải rời xa Lam Trạm.

Sáng chiều bình yên ở nơi này, với hắn mà nói đã quá là viên mãn, nó viên mãn giống như một giấc mộng mà hắn chẳng bao giờ muốn tỉnh lại.
Mộng...Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại rồi hắn lại quay sang nhìn người bên cạnh một lần nữa.

Nhớ lại, cũng vào đêm trăng sáng này, cũng tại cái giường này, mười sáu năm trước hắn từ trong mộng tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Lam Vong Cơ.


Khuôn mặt khuất sau ánh đèn, y bình tĩnh nhìn về phía hắn.

Còn có Hàn Đàm động, động Huyền Vũ, Bất Dạ Thiên, bãi tha ma, miếu Quan Âm...nhiều lần quay đầu lại, vẫn có y ở gần hắn, gần trong tầm tay, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Lần đầu tiên, có một suy nghĩ lướt qua đầu hắn nhưng rõ ràng đến vậy, nói cho hắn biết rằng: hắn không muốn rời đi.
Có lẽ trong quá khứ hắn cũng đã từng có suy nghĩ như vậy, có lẽ là những lức tứ cố vô thân, những lúc đi vào bước đường cùng, chính hắn cũng đã từng chần chờ do dự: Dừng lại, ở lại hay sẽ trốn đi.

Nhưng quá khứ luôn có quá nhiều lập trường đối ngược nhau, hắn không thể cũng không có tư cách nói: Ta nghĩ thế này, ta hy vọng thế nọ.

Cho nên hiện tại hắn phải bỏ ra một chút thời gian để hiểu được rằng...thì ra khi con người ta nghĩ đến lúc rời xa nhau lại mang cảm giác chua xót ở lòng mình, chính là cảm thấy bản thân không muốn từ bỏ, đó chính là sự khao khát sâu thẳm bên trong nội tâm của bản thân.
Ánh trăng bị tầng mây che khuất, căn phòng một lần nữa bị bao trùm bởi bóng tối.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không thể không sát lại gần Lam Vong Cơ, cách một lớp chăn hắn dán người lên cánh tay đối phương, rồi lại cuộn mình lại, vùi đầu vào chiếc chăn đã nhuốm mùi đàn hương.

Cái lạnh của thu đông luôn khiến con người ta cảm thấy mềm yếu, và bây giờ hắn cũng dễ dàng khuất phục bởi chính nội tâm chân thật của mình.

Ta phải tìm thời gian để nói chuyện với Lam Trạm...nói về chuyện này.
Có lẽ tương lai vẫn còn dài, nhưng hắn vẫn đang sống ở hiện tại.

Không có gì đáng để hắn trân trọng hơn cuộc sống trọn vẹn ở trong Tĩnh thất này.

Ngụy Vô Tiện thản nhiên nghĩ như vậy rồi ngáp một cái, hắn buồn ngủ nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn vẫn còn ý định sẽ chia sẻ những điều trong lòng mình với đối phương, nhưng hắn vẫn không biết những điều này từ đâu mà đến, từ khi nào mà chúng lại bén rễ trong lòng hắn, từ khi nào đã thay đổi trở nên gợn sóng bất kinh*, như nước ấm đun sôi, như dòng suối chảy vào biển hồ...đột nhiên hắn dừng suy nghĩ về những thứ mà hắn đang muốn tìm hiểu: hắn biết mình muốn giữ lại những gì và cũng không tìm hiểu nguyên nhân nữa.

Ngụy Vô Tiện mơ màng ôm chăn, mang theo tâm tình thoải mái rất nhanh sau đó hắn đã ngủ say.
*Gợn sóng bất kinh: bình tĩnh, không lo sợ.
09/03/2022.

Bình Luận (0)
Comment