[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 95


Hai người cảm ơn chủ quán rồi cùng nhau quay về trên con đường với dòng người tấp nập.

Lam Vong Cơ cầm đèn con thỏ đi phía trước, Ngụy Vô Tiện thì đi phía sau nên cũng đã tránh được nhiều sự va chạm.

Thời điểm pháo hoa được bắn cao trào chính là lúc rất nhiều pháo hoa cùng bay thẳng lên trời để rồi tràn ra chiếu sáng bầu trời như ban ngày.

Tiếng pháo hoa ồn điếc tai, xung quanh là tiếng hò hét không ngừng, nếu như lúc này Ngụy Vô Tiện nói chuyện thì có thể Lam Vong Cơ sẽ không nghe rõ.

Vậy nên hắn chỉ lặng lẽ đi sau lưng y.

Bọn họ muốn đến cái cầu hình vòm kia, đi xuyên qua dòng người này là đã có thể tới cây cầu, tầm nhìn bên trên cây cầu rộng rãi, là vị trí tốt nhất để ngắm pháo hoa.
Lúc đầu Ngụy Vô Tiện vẫn ngắm pháo hoa, nhưng những ánh sáng kia chỉ rơi vào trên người bạch y trước mặt hắn, rồi tỏa sáng lung linh.


Mà cái đèn con thỏ trong tay cũng nhẹ nhàng đong đưa theo bước chân của hắn...Ngụy Vô Tiện ngắm một lát rồi trở nên thất thần.

Con đường dưới chân thật giống trong quá khứ, bọn họ cũng từng đi qua Nghĩa thành như vậy, còn đi qua Lan Lăng, Vân Mộng.
Bỗng nhiên, bước chân của Lam Vong Cơ chậm lại, quay đầu nói với hắn câu gì đó.

Thế nhưng lúc đó lại là khoảng thời gian ba bốn cái pháo hoa bắn cùng một lúc, màn đêm đã được thiêu đốt bởi những tia lửa sáng chói...hắn không nghe rõ nên hỏi lại "Sao vậy?"
Lam Vong Cơ cũng không giải thích nhưng y lại đưa tay về phía hắn.

Cũng do gần tới cây cầu rồi, người ở đó càng đông hơn, Lam Vong Cơ sợ bọn họ bị chen rồi lạc nhau nên mới muốn giữ lấy tay của người sau lưng.

Chỉ cần nắm lấy quần áo cũng được rồi nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn muốn, muốn nhét tay mình vào lòng bàn tay đối phương.

Mà Lam Vong Cơ thì hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã nắm chặt lại tay hắn, miệng lúc đóng lúc mở, y nói "Cẩn thận"
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, một trước một sau, cả hai giẫm lên đốm sáng trên mặt đất do bầu trời chiếu xuống, có khi mũi chân còn va vào gót chân nhau.

Dường như bên ngoài đã nổi lên một trận gió, hắn ngửa đầu thì bị gió lạnh thổi qua mặt, nhưng đôi tay của hắn thì nóng hầm hập, nóng đến tận đáy lòng.

Ngụy Vô Tiện đi vài bước, lòng hắn càng thêm hoảng hốt...trong quá khứ, hắn chưa từng nghĩ tới...có muốn cũng không dám nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, hắn với Lam Trạm cùng nhau vượt qua dòng người náo nhiệt này để đón giao thừa, tay trong tay cùng đi ngắm pháo hoa.

— tru mtruyeИ.

VN —
Hắn còn nhớ rõ những bữa cơm tất niên khi mình có bé, nhưng khó nhớ được diện mạo của phụ mẫu mình, người đã từng bỏ sủi cảo vào bát hắn.


Hắn cũng nhớ Liên Hoa Ổ, những năm tháng ở Liên Hoa Ổ, hắn đã từng cãi nhau ầm ĩ với các sư đệ, cùng ném pháo hoa, sau đó cùng ngồi vào một cái bàn lớn để cùng đón giao thừa, Giang Trừng với sư tỷ còn từng cõng hắn về phòng nữa kìa...Sau đó, phụ mẫu không còn, Liên Hoa Ổ cũng không còn, hắn không thể đón giao thừa cùng họ nữa rồi, một mình hắn ngồi trên nóc nhà lạnh lẽo ở bãi tha ma để thổi Trần Tình, ánh trăng sáng tỏ rơi vào một căn nhà cũ nát.

Nhưng đến cuối cùng, nơi đó cũng đã từng treo một cái đèn lồng đỏ, ánh sáng ảm đạm duy nhất ấy đang chờ hắn về nhà.

Ngoài những ngày tang lễ, ngày giỗ, hắn cũng không còn trải qua những dịp lễ khác.
Hắn nhắm mắt, vô thức siết chặt tay lại một lát, hắn muốn đuổi hết những suy nghĩ không tốt này đi.

Hôm nay là ngày tốt, quá khứ vẫn là quá khứ, hắn nên suy nghĩ đến...chuyện tương lai.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, lúc tỉnh táo lại thì người phía trước cũng đã dừng bước chân.

Chẳng biết vì sao Lam Vong Cơ lại buông lỏng tay.

Ngụy Vô Tiện không còn trong tay y nữa nên muốn níu lại, nhưng hắn lại thấy tay y móc thứ gì đó từ trong tay áo ra, y lấy ra một túi giấy nhỏ, rồi đặt vào tay hắn.

Giọng Lam Vong Cơ trầm thấp, đứt quãng trong những tiếng ồn ào xung quanh "Sợ ngươi đói...trên đường thấy được nên mua..."
Ngụy Vô Tiện mở cái túi nhỏ kia ra xem thử, nhưng lại không biết rõ đây là gì, hắn chỉ biết Lam Vong Cơ thấy hắn ăn chưa no cho nên mua cho hắn lấp bụng.

Hắn móc một miếng ra ăn thử...vị ngọt nhàn nhạt khẽ lướt qua đầu lưỡi, hắn ngửi thấy một hương thơm quen thuộc.


Đó là một túi sơn trà nhỏ.
Hắn giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Đột nhiên pháo hoa được phóng lên sau lưng Lam Vong Cơ rồi tung ra những ánh sáng lộng lẫy.

Những ngón tay trắng nõn như ngọc kia còn đang cầm lấy cái đèn con thỏ, tay kia thì lại bao trọn lấy bàn tay hắn.

Đôi mắt trong trẻo không vướng phải bụi trần thế gian, y đang nhìn thẳng về phía hắn, nhìn hắn...Năm tháng qua đi, cảnh còn người mất, hắn nhớ lại, nhớ năm đó hắn chèo thuyền du ngoạn ở Cô Tô, y đã đưa tay sau lưng và nhận được quả sơn trà do hắn ném tới.

Người thiếu niên này không thay đổi chút nào, y vẫn luôn dõi theo hắn trong những lúc hắn chật vật nhất, cùng hắn đi qua những lúc tuyệt vọng đến lúc viên mãn nhất, vẻ mặt mang theo sự ôn nhu và thâm tình, hòa cùng với ánh trăng, non nước Cô Tô, đêm hôm nay, đêm hôm qua cùng với tất cả những đêm sau này nữa, ánh sáng ấm áp sẽ luôn rơi xuống người hắn.
Ngụy Vô Tiện mím môi, hắn giữ chặt quả sơn trà trong tay, tầm mắt của hắn bỗng nhòe đi, hắn rơi lệ rồi.
21/03/2022.

Bình Luận (0)
Comment