Vọng Tình

Chương 28

- Công tử, không cần như vậy!

Âm thanh nhu nhược, kiều mị càng khiến nam nhân kia trở nên điên cuồng hơn.

Mềm nhẹ hôn lên đôi môi căng mọng của nàng, dần dần đưa xuống dưới xương quai xanh, nụ hoa trước ngực.

Ánh trăng sáng chiếu lên thân thể bạch ngọc của nàng. Hai đóa hồng mai trên ngực thật mê người, giống như những bông hoa hải đường đỏ tươi, dẫn dắt người xa xứ.

Phan Ngọc sớm đã muốn trầm mê vào ôn nhuận cùng hương nhuyễn của nàng.

Mà hắn không hề hay biết, phía sau lưng có một đôi tay ngọc đang chậm rãi đưa lên lưng mình, dừng lại ở nơi bộ phận trái tim, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như tình nhân đang âu yếm nhau vậy.

Bỗng nhiên, ngón tay thon dài của Ngọc Tỳ Bà đột nhiên dài ra, lóe lên sắc đen, đâm thẳng xuống tấm lưng của hắn.

Phập!

Một tiếng vang nhỏ…

Phan Ngọc run rẩy, trừng mắt như không thể tin nhìn Ngọc Tỳ Bà. Tay vội vàng nắm lấy bả vai nàng, dồn hết sức tung ra một chưởng.

Oành!

Một tiếng nổ đinh tai vang lên. Ngọc Tỳ Bà bị đánh mạnh vào mạn thuyền cứng rắn, tấm gỗ phía sau do bị va đập vào đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Ngọc Tỳ Bà xoa xoa bả vai, chậm rãi đứng lên.

Nàng nhìn biểu tình thống khổ của Phan Ngọc, cười khanh khách:

- Không thể ngờ được, ngươi lại có thể tránh thoát nhất kích của ta. Xem ra, ngươi cũng không hề đơn giản. Bất quá, tối nay ngươi đừng vọng tưởng rời khỏi con thuyền này!

Phan Ngọc tựa vào cột buồm, thở hổn hển. Sắc mặt trắng bệch, thân mình run lên nhè nhẹ.

- Nghe nói xung quanh nơi đây có rất nhiều người mất tích. Tất cả đều là những nam tử trẻ tuổi. Những nam nhân này đều mất tích từ khi đi thanh lâu, chẳng lẽ là do ngươi?

Máu đỏ tiên diễm từng giọt, từng giọt theo ngón tay của nàng rơi xuống mặt sàn.

Tử hồng nổi sắc trên mặt gỗ, nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận ra.

Có lẽ, sàn này đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.

- Ha ha. Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, ta có thể moi tim của ngươi ra!

Nàng nắm chặt đôi tay phấn lại, tóc đột nhiên dài ra vài thước. Gương mặt bỗng trở nên trắng bệch như tuyết, đôi mắt diễm lệ như máu.

- Ngươi không phải là người. – Phan Ngọc đồng tử co rút, nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thường.

- Không sai. Ta xác thực không phải là người. Ha ha, ta là yêu, là yêu ma mà nhân sinh khiếp sợ!

Tiếng cười ma quái không ngừng vang lên. Một trận kình phong tạp vào mặt Phan Ngọc.

Một luồng khí đen nhanh chóng bao vây lấy hắn, cuốn chặt lấy chân tay rắn chắc của hắn. Phan Ngọc gồng sức muốn thoát ra nhưng chỉ là hoài công vô ích.

Đợi một lát, đánh giá canh giờ một lúc, Ngọc Tỳ Bà đưa tay ra niệm chú, hung ác hướng về phía Phan Ngọc.

Trong không gian hắc ám đấy, bỗng có một đạo phù từ trên không rơi xuống, khinh mạn xoay vòng trong gió, phiêu diêu rơi xuống mặt thuyền.

Ngọc Tỳ Bà giật mình, đột nhiên thấy phía sau thuyền truyền đến tiếng cười khẽ.

Tiếng cười kia tuy nhẹ, nhưng ở trong tai nàng, giống như là sấm giữa trời quang, đủ để làm nàng cảm thấy lạnh sống lưng.

Trong khoang thuyền âm u, ở một góc khuất không ai để ý tới, có một bóng người chậm rãi từ bóng đêm đi ra, khóe mắt mang theo ý cười như đêm mùa hạ, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, lại khiến cho họ cảm thấy phải đề phòng.

Thân thể hắn giống như một làn gió, phiêu diêu tự tại, lại có khi trông giống như một vị tiên tử, không nhiễm một hạt bụi trần.

Ngọc Tỳ Bà ngẩn ngơ, lảo đảo lui về sau hai bước.

Nàng đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân trở nên chao đảo, không đứng vững nổi. Nàng nhịn không được bỗng đưa tay lên ngực.

Vì cái gì?

Rõ ràng đã không có tâm, đã không còn cảm giác đau….

Vì cái gì nàng lại…?

- Quả là một nơi thắng địa du lãm, hồ nước thanh lương. Thật không ngờ bên dưới hồ này lại có nhiều vong linh tới vậy. Ngươi nói, nếu mọi người biết dưới đáy hồ có thứ gì, liệu có thể tới đây nữa hay không?

Miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, Ngọc Tỳ Bà nhíu mày, nhếch miệng cười:

- Bọn họ xứng đáng bị như vậy. Gặp sắc sinh lòng tham, không thể trách ta được!

- Đương nhiên là gặp sắc sinh lòng tham. Bất quá, không phải nam nhân nào cũng vậy. Chẳng lẽ đáy hồ này chất đầy bạch cốt của họ, ngươi cũng không định trả cho nhân thân bọn họ sao? Không tới mức vậy đi!

- Như thế nào? Ngươi muốn nhận ta sao, xú nam nhân? – Ngọc Tỳ Bà có chút kinh ngạc.

- Thu ngươi? – Phan Ngọc bỗng bật cười.

- Ta cũng không muốn làm việc không công cho ngươi, trừ phi là có lợi. Nếu không cho dù là quỳ xuống cầu xin ta, cho dù chết trước mặt ta, ta cũng sẽ không động dù chỉ đầu ngón tay.

- Một khi đã như vậy, ngươi vì gì mà phải gây chuyện trên thuyền của ta. Chuyện đã vậy, chi bằng ở trên thuyền của ta, một đêm mộng đẹp.

Ngọc Tỳ Bà vừa dứt lời, tay đưa lên vạt áo bên trên, lụa mỏng thấp thoáng hạ xuống, thân mình mạn diệu linh lung.

Đôi mắt Phan Ngọc thủy chung trong suốt như làn nước, mang đầy ý cười. Hắn mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn ngắm Ngọc Tỳ Bà, không có nửa phần dâm loạn:

- Nếu ngươi đối xử nhu thuận với ta như vậy, không chừng ta sẽ lo lắng đó. Bất quá, kiến thức thủ đoạn của ngươi, ta nghĩ, vẫn nên học hỏi cho thỏa đáng đi.

- Ha ha, công tử, ta chính là căm ghét lũ nam nhân chỉ biết mê đắm trong tửu sắc. Bọn họ vừa thấy ta liền nghĩ tới chuyện hoan ái tìm vui, đối với tiếng tỳ bà của ta, họ không hề có chút thưởng thức nào. Nếu bọn họ có thể chú ý tới tiếng đàn của ta dù chỉ một ít, có lẽ, ta có thể cho họ một con đường sống.

Nói xong, con ngươi đen liếc Phan Ngọc một cái, cắn cắn đôi môi đỏ mọng.

- Nếu công tử nguyện ý nghe ta đàn một khúc, ta liền hoàn thành tâm nguyện của công tử, như thế nào?

Phan Ngọc trên mặt nét cười càng sâu, đáp:

- Được. Trước nghe đàn tỳ bà, ta sẽ xem ngươi đàn một khúc.

Y phục phiêu diêu bay trong gió, hắn dựa lưng vào khoang thuyền, vươn tay:

- Thỉnh(mời) !

Tiếng đàn réo rắt cất lên, làn điệu quyến rũ tới cực điểm, sâu kín ôn nhu, giống như tiếng thở dài, rên rỉ vang vọng khắp mặt hồ.

Hàng mi dài khẽ chớp, nhiếp đoạt hồn người.

Ngọc Tỳ Bà vốn đang ngồi đàn, sau bỗng chậm rãi đứng lên, tiến gần về phía Phan Ngọc, cười tươi còn hơn cả ánh trăng. Sóng mắt giống như mặt hồ này, sâu không thấy đáy.

Đáy mắt nàng sáng lên một điểm quang nho nhỏ, câu hồn đoạt phách.

Phan Ngọc có chút thất thần, trên người đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.

Đau đớn này khiến hắn trở lại với hiện tại, cúi đầu trông xuống, đã thấy dưới sàn thuyền truyền tới một làn thanh nhạn vô hình, sắc bén như dao cuốn lấy thân thể hắn.

Tơ máu tinh tế không ngừng chảy ra trên y phục của hắn. Thân thể bị những âm nhạn vô hình đó không ngừng siết chặt, muốn động đậy dù chỉ một chút cũng không thể.

Máu chảy ra khắp y phục, trên mặt Phan Ngọc ý cười vẫn không giảm nửa phần. Ngọc Tỳ Bà đang dương dương đắc ý, lại thấy Phan Ngọc tươi cười như vậy, khuôn mặt trở nên biến sắc:

- Tới lúc này, ngươi vẫn còn cười được?

- Cười không được, chẳng lẽ muốn ta khóc sao?

Phan Ngọc bình thản đáp lời, không thèm để tâm tới vết thương trên người.

- Ta nghe cũng đã nghe rồi. Ngươi nên thả người đi.

- Thả người? Ta không hiểu ý tứ của ngươi.

- Ha ha. Ngươi không biết? Vậy ai biết? Từ lúc ta lên thuyền, ngươi đã biết ý tứ của ta đi.

- Ha ha ha ha.

Tay ngọc khẽ vuốt ve khuôn mặt, phong tình vô hạn.

- Vì một tiểu hồ ly hạ lưu, đáng giá sao?

Nàng cố ý đem từ “hạ lưu” nhấn mạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

Phan Ngọc nhíu nhíu mày, trong lòng tỏ rõ không vui. Hắn có thể mắng Hồ Tứ, lại không thích người khác vũ nhục nàng.

- Có đáng giá hay không, trong lòng ta hiểu rõ. còn không tới phiên ngươi quản chuyện của ta!

- Phải biết rằng, hiện tại là ngươi tới cầu ta, không phải là ta đến cầu ngươi. Nói chuyện cẩn trọng một chút, không chừng ta sẽ cao hứng.

Trong khoang thuyền bỗng chốc trở nên im lặng.

Ngọc Tỳ Bà hưng phấn dạt dào nhìn Phan Ngọc, mang theo biểu tình giống như “mèo vờn chuột”. Trong lòng dâng lên một cảm giác tàn khốc cùng khoái ý, Phan Ngọc chậm rãi nói:

- Xem ra, ngươi không muốn thả?

Đầu ngón tay mân mê lọn tóc đen bóng, thưởng thức bộ mặt của hắn:

- Đồ chơi tốt như vậy, ta thật luyến tiếc đó!

Câu nói vừa kết thúc, đột nhiên, bàn tay Ngọc Tỳ Bà lập tức dừng lại.

Âm nhạn vô hình trên người Phan Ngọc bỗng dưng tỏa ra ánh hào quang, làm cho Ngọc Tỳ Bà không dám lại gần, không ngừng kêu lên đau đớn.

Nàng chỉ nhìn thấy người Phan Ngọc tỏa ra vô số kim quang, càng ngày càng dày đặc, bắn ra khắp bốn phía xung quanh.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ánh hào quang tỏa tới đâu, mọi vật bị phá nát tới đó.

Ngọc Tỳ Bà bị một lực thật lớn đánh mạnh về phía khoang thuyền, thân thể va đập vào mặt sàn khiến cho nàng hít thở không thông, cơ hồ như bị rút hết không khí vây,

Nàng kinh ngạc phát hiện, âm nhạn trên người Phan Ngọc sớm đã bị phân tán, tuy rằng trên người hắn vẫn có vệt máu, nhưng ở trong mắt nàng, kim quang phát ra từ trên người Phan Ngọc giống như của một vị thần tiên vậy.

- Bằng yêu quái như ngươi cũng có thể làm thương tổn đến ta. Xem ra, ta đã xem thường ngươi.

Phan Ngọc đối với vết thương trên cơ thể không thèm để ý, thanh âm lạnh như băng, nói:

- Thả người.

- Vì cái gì muốn ta thả? Người là của ta, ta vì cái gì phải nghe ngươi?

Ngọc Tỳ Bà lơ đễnh đáp, trên mặt vẫn cười ngọt ngào như trước.

- Đừng nói, ngươi thích tiện tỳ hồ yêu kia! Thật nực cười!

Phan Ngọc híp mắt lại, tức giận dâng lên, độ ấm trong khoang thuyền tức tốc bị hạ xuống:

- Chẳng lẽ còn muốn ta nói lại lần thứ hai sao?

Trên người lụa mỏng rơi xuống, lộ ra hai bả vai thon tuyệt sắc. Nàng cười khanh khách, ưỡn ngực đáp:

- Nàng chính là ta, ta chính là nàng! Ngươi muốn ta làm thế nào để phóng?

- Nga, điều kiện là gì?

- Điều kiện!

Đôi môi đỏ mọng cong lên, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

- Nếu ta nói là ngươi?

- Ta?

- Không sai, ta muốn ngươi.

Ngọc Tỳ Bà an nhàn ngồi xuống mặt thuyền. Nàng không sợ hắn sẽ động thủ, chỉ còn chờ hắn ngoan ngoãn buông tha ý định, thủ phục dưới chân nàng.

- Thả nàng, ta có thể tha cho ngươi một mạng. – Trầm ngâm thật lâu, Phan Ngọc lạnh lùng nói.

- Tha ta? Bằng ngươi? Ha ha. Phải biết rằng, mạng của nàng đang nằm trong tay ta.

Khuôn mặt âm trầm của Phan Ngọc đột nhiên mĩm cười.

- Ngươi thật nghĩ bằng ngươi có thể khống chế ta sao? Ta sẽ cho ngươi đại khai nhãn giới ( mở rộng tầm mắt)!

- Thật không?

Ngọc Tỳ bà lơ đễnh, cười mỉa mai.

Nàng chỉ cần động nhẹ một cái là có thể lấy đi mạng nhỏ của tiểu hồ ly kia, nàng sợ cái gì chứ!

Thật lâu sau, khuôn mặt Ngọc Tỳ Bà bỗng trở nên cứng đờ.

Phan Ngọc lấy ra trong người một tấm bùa chú, nhìn nàng, lạnh nhạt nói:

- Vì cái gì mà không động thủ?

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ mặt Ngọc Tỳ Bà.

Hiện tại nàng dù muốn động, cũng không thể động được, dù chỉ là đầu ngón tay cũng không thể. Huyết mạch toàn thân giống như bị đông trụ lại, thân thể bỗng chốc trở nên cứng đờ.

- Rất khó chịu sao?

Phan Ngọc tay khẽ nhúc nhích, lướt dần từ yết hầu của Ngọc Tỳ Bà đi xuống, chạm đến nơi vị trí trái tim nàng.

Bỗng, bàn tay Phan Ngọc tỏa ra ánh sáng, xuyên thấu qua người Ngọc Tỳ Bà, giống như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó quý giá trong người nàng.

Ngọc Tỳ Bà nhíu mi lại.

Mỗi lẫn ngón tay Phan Ngọc di chuyển trong cơ thể của nàng, nàng liền cảm thấy đau như cắt thịt, thống khổ vô cùng.

Như tìm thấy vật cần tìm, Phan Ngọc chậm rãi lôi một bóng người từ trong cơ thể Ngọc Tỳ Bà ra.

Tóc dài tùy ý rơi xuống, đôi mắt nhắm chặt lại – không phải Hồ Tứ thì là ai?

Hồ Tứ thân mình khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Phan Ngọc ở trước mắt, nàng giật mình mở to hai mắt.

Đem Hồ Tứ đặt qua một bên, bạch quang trên tay hắn ngưng tụ lại thành kiếm, mũi kiếm chỉ vào Ngọc Tỳ Bà:

- Đây chính là do ngươi tự chuốc lấy, không trách ta được.

Nói xong, mũi kiếm hướng yết hầu đâm tới. Ngọc Tỳ Bà sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chỉ còn chờ kiếm đâm xuống.

Thật lâu sau, nàng cũng không nghe thấy động tĩnh..

Mở mắt ra, liền thấy bóng dáng một người che ở trước mặt nàng. Mũi kiếm cách nhãn tâm rất gần, gần tới nỗi Hồ Tứ có thể cảm nhận thấy đau nhức cùng băng hàn lạnh buốt ở nơi đó.

- Tránh ra!

- Không được!

Phan Ngọc không nổi giận, nhưng nụ cười mang đầy lãnh ý:

- Được! Ta cứu ngươi, ngươi liền báo đáp ta như vậy sao?

- Nàng không có thương tổn tới ta, ta không cho ngươi giết nàng!

Hồ Tứ rất sợ. Nhưng nàng càng sợ nếu Phan Ngọc làm tổn thương Ngọc Tỳ Bà ở phía sau.

Tuy yêu tinh này rất đáng sợ, nhưng lại đem cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, giống như đã biết từ rất lâu rồi. Nàng không muốn làm cho nàng ta bị tổn thương, nhất là người đó là Phan Ngọc.

Thật sự là kỳ quái.

- Nàng khiến ta bị thương, không thể khinh địch như vậy được. Ngươi tránh ra!

Cầm trụ mũi kiếm, khí lạnh từ mũi kiếm tản mát ra khắp nơi, khiến người trước mặt không khỏi run sợ. Hồ Tứ mặt không nhăn mày không nhíu, nói:

- Nếu ngươi dám giết nàng, vậy giết luôn cả ta đi!

Sau một lúc lâu…

- Tứ nhi, ngỗ nghịch với ta, ngươi biết kết cục là gì rồi chứ? Ngươi cam chịu nổi sao?

Nhìn thẳng vào ánh mắt Phan Ngọc, Hồ Tứ bỗng cảm thấy bản thân hôm nay thật là liều mạng nha.

- Ta biết, cho nên ta không sợ.

- Ha ha ha ha!

Ngọc Tỳ Bà bật cười khiến cho Hồ Tứ hoảng sợ, quay đầu lại nhìn nàng. Nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm.

- Ai cho ngươi cứu ta? Nếu để ngươi cứu ta, ta thà chết còn hơn!

Ba!

Một thanh âm thanh thúy vang lên.

Ngọc Tỳ Bà giật mình trừng mắt nhìn Hồ Tứ, trên mặt nàng bỗng xuất hiện “dấu ấn” năm ngón tay hồng hồng, lằn lên gò má.

Hồ Tứ nổi giận, nàng hung tợn nói:

- Ngươi câm miệng cho ta! Nói thêm câu nữa, ta không ngần ngại tiếp tục tát vào miệng ngươi đâu. Ta nói được làm được!

Nhìn cặp đồng tử vô tà của Hồ Tứ, Ngọc Tỳ Bà bỗng thấy bóng dáng của mình trong đó.

Nàng lập tức im lặng, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Hồ Tứ.

Gió nhẹ lướt qua, trong chớp mắt, bóng dáng người xưa thoáng chốc hiện về như trong cõi mộng….

Hồ Tứ cảm thấy hàn khí xung quanh đã không còn, nàng xoay người lại liền thấy cây kiếm trên tay Phan Ngọc đã biến mất từ lúc nào.

Gió đêm thổi lướt nhẹ trên mặt hồ, ánh trăng tỏa sáng khắp cả bầu trời đêm.

Nàng chăm chú quan sát trên người Phan Ngọc, bỗng thấy trên người hắn có những chấm màu đỏ, không nhịn được nhíu nhíu mày:

- Ngươi bị thương.

- Câm miệng! – Phan Ngọc hung dữ quát, mắt gần như phun ra lửa.

Hồ Tứ thức thời không dám mở miệng hỏi thêm điều gì.

Qua lúc lâu sau, Ngọc Tỳ Bà mới lấy lại được ý thức.

Khi ngẩng đầu lên, đã thấy Phan Ngọc bế Hồ Tứ, tung mình nhảy xuống mặt hồ, ngự gió mà đi.

Nàng suy sụp ngã trên mặt thuyền, rồi đột nhiên cười thật lớn, tiếng cười của nàng đầy oán hận đan xen với sự thống khổ trong lòng.

Thật không ngờ, người cứu nàng lại là Hồ Tứ.

Ôm chặt cây đàn tỳ bà, nàng ngừng cười….

Tách.

Một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống mặt đàn, một giọt tiếp một giọt, không ngừng rơi xuống.

Bao lâu nay, nàng vẫn nghĩ không còn tâm thì sẽ không còn đau, vậy mà, đây là lần đầu tiên nàng khóc.

Một khắc kia trấn trụ được Hồ Tứ, nàng quả thật đã nổi lên sát tâm, nhưng cái gì đã ngăn cản nàng lại, thì nàng không biết…

Nàng vốn tưởng sẽ dồn Phan Ngọc vào chỗ chết, nhưng kết cục lại đi theo một hướng mà nàng không hề suy tính tới.

Nhìn lên thương thiên (bầu trời), minh nguyệt đang trải rộng khắp thế gian.

Tay đặt lên ngực, nơi này vốn đã không có tâm, nay sao nàng lại cảm thấy đau.

Cảm thấy… thương tâm?

Gắt gao nắm chặt lấy vạt áo, khóe môi bị cắn nát, tơ máu chảy ra theo khóe miệng.

Không có tâm còn thống khổ hơn là lúc có!

Ngọc Tỳ Bà ngã trên mặt thuyền, tay ôm chặt lấy đầu.

Nàng không muốn nhớ lại! Không muốn nhớ lại truyện trước đây nữa.

Hắn muốn giết nàng, nàng ta lại cứu nàng, tất cả sự việc này, đều giống như trở về lúc ban đầu vậy.

Dù cho có chuyển thế luân hồi, cho dù có tam sinh thất thế, cũng vô pháp lí giải được mọi chuyện.

Mặt hồ gợn sóng, gió thổi, bạc nước mơ hồ.

**********************

Tới bên bờ, Phan Ngọc vung tay ném Hồ Tứ qua một bên, giận dỗi đi đến dưới tàng cây liễu.

Đang vận công trị thương, đột nhiên cảm thấy miệng vết thương được một cái gì đó ấm ấm mềm mềm liếm.

Cúi đầu xuống, liền thấy Hồ Tứ đã biến trở lại nguyên hình.

Hai cái chân nhỏ trắng muốt của nàng nhẹ nhàng đặt lên trên người hắn, nàng mở to hai mắt to tròn, vô tội nhìn hắn chăm chú.

Phan Ngọc trừng mắt với nàng, đưa tay đẩy nàng ra.

Chẳng được bao lâu, nàng lại tiến tới gần hắn.

Phan Ngọc lại tiếp tục đẩy nàng ra, cứ vài lần như vậy, cho tới khi nhìn thấy bản mặt tươi cười đon đả của Hồ Tứ, Phan Ngọc không nhịn được nữa cười rộ lên, xoa xoa đầu Hồ Tứ.

- Về sau còn dám chạy loạn nữa không?

- Không dám.

Hồ Tứ nháy nháy đôi mắt to, đột nhiên nói:

- Đa tạ ngươi.

Phan Ngọc ngẩn ra.

- Cảm tạ ta vì cái gì?

- Cảm ơn ngươi vì không có giết nàng.

- Ta không giết nàng, là vì ta không muốn giết một tiểu yêu tinh tay không tấc sắt. Đây là quy định của bản môn.

Phan Ngọc nói năng lộn xộn, ngay cả hắn cũng không rõ, vì sao lúc đó lại buông tha cho Ngọc Tỳ Bà nữa.

Là vì Hồ Tứ? Hay còn là vì nguyên nhân khác?

- Để bồi thường, ta sẽ làm cơm thật ngon mời ngươi ăn. – Hồ Tứ mừng rỡ, ánh mắt mang theo ý cười, cong cong giống như ánh trăng non, trong trẻo mà ấm áp.

- Tốt. Ta muốn ăn cá Tây Hồ chua ngọt.

- Ta sẽ không làm.

- Cá Tây Hồ chua ngọt ngon lắm nha.

- Sẽ không.

- Bạch trảm kê.

- Đổi cái khác đi.

- Hồ Tứ! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì!

- Hì hì, không cần nổi giận như vậy. Ta sẽ nấu cơm trúc, ngươi là bệnh nhân, ăn thứ đó là tốt nhất.

- Ngươi, ngươi thực biết nấu sao?

- Đương nhiên. Chưa ăn qua thịt heo chẳng nhẽ chưa thấy heo chạy sao?

- Ngươi chưa nói với ta, ngươi từ trước tới nay còn có thể làm cơm.

- Ha ha, ta có thể học. Ta có ưu điểm lớn nhất là hiếu học.

- Da mặt dày.

- Đa tạ.

- Ta đói bụng.

- Ân. Này xung quanh bốn bề toàn là nước, hơi lạnh chút thôi, “ăn” cũng không sao.

- Hồ Tứ!!!!!!
Bình Luận (0)
Comment