Vọng Tương Tư

Chương 14


"Tỷ tỷ, tỷ có bị thương không?" Ngọc Ánh lo lắng hỏi.
"Không, còn mọi người, mọi người có bị thương không?"
"Mọi người đều không sao." Ngọc Ánh vừa nói vừa kéo nàng đến một nơi an toàn hơn.
* * *
Mộ Thiền cưỡi mây bay tới: "Trúc Diên, dừng tay lại, ta đem Tiểu Cửu trả lại cho ngươi."
Sau khi nghe câu này, Trúc Diên cuối cùng cũng dừng tay, cơ thể khổng lồ của hắn bắt đầu co lại, sau đó trở lại hình dạng con người, toàn thân là máu.
"Những gì ngươi nói là thật chứ?"
Mộ Thiền nhẹ nhàng nói: "Mạng sống của ta là do các ngươi cứu, hiện tại ta cũng đã hưởng phúc được ba vạn năm, cũng đã có con cháu, nên nếu giờ có trả lại mạng cho các ngươi cũng không tiếc."
Trúc Diên lại lắc đầu: "Ta không muốn mạng của ngươi, ta có biện pháp đem Tiểu Cửu trở về, chỉ cần ngươi đem thân thể nàng trả lại cho ta."
Mộ Thiền trả lời: "Từ cổ chí kim, lấy một mạng đổi một mạng.

Nếu là ân oán giữa ta, ngươi và Tiểu Cửu, thì đừng liên lụy đến người khác."
"Mẫu phi, đừng." Ninh Vu đương nhiên không muốn mẫu thân hi sinh tính mạng.
Nhưng Mộ Thiền lại lắc đầu, ra hiệu hắn không cần quá lo lắng, sau đó ra hiệu với Ngọc Ánh: "Thiếu phi, ngươi phải chịu khổ rồi, thuật tước hồn sẽ hơi đau."
Nếu có thể trở lại là chính mình, Ngọc Ánh có thể chịu đựng bất kỳ đau đớn nào, nhưng nếu Mộ Thiền thực sự vì chuyện này mà chết, thì họ phải làm sao đây.

Không ngờ nàng ấy còn chưa lên tiếng, Mộ Thiền đã đột nhiên nắm lấy tay nàng, sau đó toàn thân cảm thấy đau đớn dữ dội, đau đớn ở đây không phải vì hồn phách nàng bị lấy ra, mà là do hồn phách duy nhất còn sót lại của Tiểu Cửu từ chối việc được hồi sinh.
Tiểu Cửu không muốn được hồi sinh.
Bởi vì, cho dù đã từng yêu, nhưng cái chết bi thảm của cha mẹ nàng và sự trao nhầm tình yêu khiến nàng không thể tha thứ cho bất kỳ ai trong số họ.
"Nàng ấy không muốn, Tiểu Cửu không muốn." Ngọc Ánh đối lớn tiếng nói: "Trúc Diên, ba vạn năm qua, nàng ấy đều sống trong quá khứ của hai người, sống cũng không được chết cũng không xong, ngươi buông tha cho nàng ấy đi." Đây là chấp niệm cuối cùng của nàng ấy.
Ngọc Ánh chạy lại phía Trúc Diên, đặt tay mình lên tay hắn, hắn có thể cảm nhận được nỗi đau thương đang được khuếch tán.

Hắn ta lộ ra vẻ bi thương, sau đó lại cười một cách bi thương, cuối cùng hắn rút con dao găm ra đâm vào nguyên đan, hắn vậy mà tự sát.
* * *
Đêm đã khuya nhưng Ngọc Yên vẫn chưa ngủ, nàng ngồi dưới ngọn đèn, thay vì đọc sách hay viết chữ như mọi khi, lần này nàng hình như đang đợi ai đó.
Khi Ninh Vu trở lại, đã thấy nàng ngủ thiếp đi trên bàn.
"Sao không để thiếu phi ngủ trên giường?" Hắn hỏi người hầu.
"Nô tỳ cũng có khuyên thiếu phi, nhưng thiếu phi có lẽ vẫn còn sợ hãi, nên không dám ngủ."
Ngọc Yên vốn đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng nói chuyện bèn tỉnh lại, nhìn thấy hắn đã trở lại, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Và khi nàng phát hiện ra rằng bản thân mình thật sự lo lắng cho hắn, thì càng không biết phải làm sao.
"Lên giường ngủ đi." Ninh Vu không đến gần nàng, chỉ là đứng cách nàng không xa, trên người hắn có vết thương, không muốn nàng nhìn thấy.

"Ta không ngủ được, mọi chuyện như thế nào rồi?"
"Đều ổn, không sao, ta đi tắm đây." Hắn nói xong liền đi về bể tắm.
Vì không muốn người khác nhìn thấy vết thương của mình, hắn ra lệnh người hầu rời đi, sau đó hiện ra chân thân, sau đó rút những vảy rồng bị nát nhưng vẫn còn đâm sâu vào trong da thịt ra.

Chỉ là việc làm này cực kỳ đau đớn, mỗi một mảnh khi được rút ra đều là cực hình.
Khi Ngọc Yên bước vào, nàng đã nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này.
"Để ta làm cho." Nàng bước nhanh về phía trước.
Ninh Vu theo bản năng hóa lại hình người, lấy y phục che thân: "Sao nàng lại vào?"
"Bọn họ nói rằng chàng không cần hầu hạ, cho nên ta muốn vào xem như thế nào, quả nhiên chàng đã bị thương." Nàng hồi đáp.
"Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao, nàng ra ngoài nghỉ ngơi đi." Hắn vẫn cố chấp.
"Ta sẽ giúp chàng xử lý vết thương, sau đó sẽ đi ngủ, chàng yên tâm, ta sẽ nhẹ tay không làm chàng đau."
Lúc này giọng điệu của nàng ôn nhu, trong mắt hiện lên sự lo lắng, Ninh Vu chưa từng thấy qua ánh mắt này, cho nên hắn cũng không có đuổi nàng đi nữa.
Ngọc Yên giúp hắn cởi bỏ y phục, chỉ thấy trên lưng hắn máu thịt lẫn lộn, bốn trăm năm qua nàng chưa từng thấy hắn bị thương nặng như vậy, vết thương này đều là do cứu nàng.
"Vết thương nghiêm trọng như vậy, ta sẽ gọi tiên y tới." Nàng nhìn không đành lòng.
Nhưng Ninh Vu thẳng thừng từ chối: "Không cần, có rất nhiều người bị thương nặng hơn so với ta, họ cần tiên y hơn ta.


Không phải nàng nói rằng nàng có thể làm được sao, vậy thì nàng làm đi."
"Ta.." Nàng vốn muốn từ chối, nhưng hiện tại sau trận chiến thì người bị thương không phải ít, với lại hắn thật sự không muốn tìm tiên y đại khái là bởi vì thể diện của hắn.
"Vậy thì chàng hiện chân thân đi." Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhắm mắt lại theo thói quen.
Bốn trăm năm qua, nàng đã mấy lần nhìn thấy chân thân của hắn, nhưng đó là những lúc họ ân ái với nhau, vì nàng sợ hãi nên luôn nhắm mắt.
Thấy nàng như vậy, Ninh Vu đoán được nàng đang suy nghĩ gì, liền đến gần nàng nói: "Nàng nhắm mắt làm gì?"
Nàng sững người một lúc, đúng rồi, nàng nhắm mắt làm gì vậy.
"Không có việc gì." Nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt của hắn ở ngay trước mặt nàng.
Nàng có thể nghe thấy hơi thở của hắn, ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của hắn và nụ cười trêu chọc trên khóe miệng hắn.

Trái tim của nàng bắt đầu đập nhanh hơn.
Chân thân của Ninh Vu vốn rất to lớn, nhưng vì Ngọc Yên phải chữa trị vết thương, nên hắn đã dũi thân thể ra nằm trên đùi Ngọc Yên để nàng lấy những chiếc vảy gãy vụn đó ra.
Vì để tóc không chạm vào vết thương của hắn, Ngọc Yên còn buộc tóc thật chặt, để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh.
"Có thể hơi đau, nếu đau liền nói cho ta biết." Nàng vừa nói vừa nhìn xem nên bắt đầu từ đâu.
"Không sao, những vết thương này không làm khó được ta." Hắn rất tự tin trả lời.

Dù đau đớn đến đâu, hắn cũng cố gắng chịu đựng.
Cũng may nàng rất cẩn thận, mặc dù nàng nhìn không thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng thông qua phản ứng cơ thể của hắn, nàng có thể biết được mình có làm hắn đau hay không.

Vì vậy, khi nàng nhìn thấy cơ thể hắn căng lên thì biết hắn đau, liền ngừng tay, sau đó thổi nhẹ vào chỗ vết thương của hắn.
Sự nghiêm túc và dịu dàng của nàng khiến Ninh Vu nhất thời quên đi đau đớn, hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt màu vàng kim dần dần tràn ngập nhu tình, ngay cả râu rồng cũng giống như đuôi mèo, đung đưa qua lại, rất thoải mái.
Ngọc Yên vô ý quay đầu lại, thấy hắn không nhúc nhích nhìn nàng, trong lòng không khỏi nhảy lên một cái: "Làm sao vậy, có đau không?"
Ninh Vu lúc này mới hoàn hồn: "Ừm, đau."
Nhưng trên thực tế, bởi vì nàng rất cẩn thận, nên hắn cũng không cảm thấy đau, nhưng không biết vì sao, hắn vừa mở miệng liền nói dối, trong giọng điệu còn mang chút tính khí trẻ con mà hắn không hề hay biết.
Ngọc Yên không biết nên làm như thế nào: "Vậy phải làm sao đây, hay là gọi tiên y nhé."
"Không cần, nàng cứ làm tiếp đi, vừa rồi sau khi nàng thổi thì không thấy đau nữa." Hắn không muốn tiên y tới.
"Thổi rồi sẽ không đau nữa?" Ngọc Yên không biết là hắn đang trêu chọc nàng.
"Ừm, thổi rồi sẽ không đau."
Ngọc Yên rất nghiêm túc, nhẹ nhàng thổi, sau khi xử lý vết thương của hắn xong, gò má nàng đau rát.
"Xong rồi, đều xử lý xong rồi, chàng xem có chỗ nào không thoải mái không." Nàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, vừa rồi nàng đã vô cùng tập trung nên mới đổ mồ hôi nhiều như vậy.
Ninh Vu cảm nhận được thân thể của mình, mặc dù thân thể vẫn còn đau, nhưng cảm giác vảy đâm vào da thịt đã không còn, nhưng hắn không muốn cứ như vậy kết thúc.
"Ngực và bụng của ta cũng đau." Hắn nghiêng người, lộ ra bụng.
Ngọc Yên ghé sát nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện trên bụng có mấy vết thương nhỏ, nhưng nhìn cũng không nghiêm trọng so với vết thương trên lưng.
Tuy nhiên, vì lo lắng, nàng vẫn đưa tay ra sờ: "Ở đây cũng bị thương, nhưng không sao, để ta giúp chàng."
"Ừm." Hắn nhích người lại gần nàng.

Bình Luận (0)
Comment