Vọng Tương Tư

Chương 34


Đã ngàn năm trôi qua, hắn ta cuối cùng cũng được một nữ nhân thần bí dạy cho thuật ẩn hình, khi mới tới nơi này, hắn còn lo lắng sẽ bị Mẫn Húc hoặc Ninh Vu phát hiện, nhưng bây giờ xem ra, tu vi hiện tại của hắn làm sao họ có thể nhìn thấu được.
Cho nên giờ khắc này, hắn ta rất tự đắc, ngày trước làm thuộc hạ cho người khác, hiện tại là lúc hắn có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió.
Và mục đích hắn ta đến đây là để giúp người nữ nhân thần bí đó điều tra một việc, đó là làm thế nào mà Ngọc Yên sau khi nhảy xuống sông Vong Xuyên lại có thể sống lại.
Khi nghĩ đến việc sắp thành thân với Ngọc Yên lại khiến hắn ta hưng phấn trở lại, từ lúc còn nhỏ hắn đã thích nàng, vốn dĩ cha của nàng cũng có ý định gả nàng cho hắn, nhưng không ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho mối nhân duyên này rơi vào ngõ cụt.
Nhưng mà, hiện tại Ngọc Yên vẫn chưa lấy lại được ký ức, cho dù có thành thân, nàng cũng sẽ không biết hắn là ai, cũng không biết rằng hắn hiện tại lợi hại như thế nào, không có ánh mắt ngưỡng mộ của nàng, nếu như cứ thành thân như vậy chẳng phải rất nhàm chán sao, hắn hy vọng nàng có thể khôi phục lại hồn thức, để nàng có thê nhìn thấy, người thuộc hạ năm xưa bên cạnh nàng bây giờ là người lợi hại như thế nào.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người ở thị trấn Lương Trân đều chìm vào giấc ngủ.
Mẫn Húc ngồi một mình trên mái nhà, nhìn vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu.
"Sao ngươi lại ở chỗ này ngắm trăng?" Ninh Vu cuối cùng cũng đã trở về.
Mẫn Húc lấy lại tinh thần: "Chuyện của Giai Hòa đã giải quyết xong chưa?"
Ninh Vu ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta đã để Vương Diễn đích thân đi theo dõi, sẽ không có sai sót gì."
Mẫn Húc gật đầu, lại quay sang nhìn ánh trăng.
Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của hắn, Ninh Vu không khỏi cười nói: "Hiếm thấy ngươi vui vẻ như vậy, xem ra Vương Ánh chính là Ngọc Ánh."
Mẫn Húc đáp: "Đương nhiên là nàng."
"Làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy?"
Mẫn Húc cười nói: "Không có việc gì, giống như ngươi vừa nhìn thấy A Nhược liền biết nàng là Ngọc Yên."
Ninh Vu cũng trầm mặc.
Hắn biết có một số chuyện đã khắc cốt ghi tâm, huống chi hai người bọn họ đã tìm ngàn năm rồi, mỗi ngày đều hồi tưởng lại quá khứ.

Ninh Vu biến mất một lúc, sau đó trở lại còn mang theo hai bình rượu, rượu ở hạ giới tuy không bằng rượu ở tiên giới, nhưng lại có hương vị đặc biệt.
Hai người mỗi người uống mấy hớp, Ninh Vu hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu về Nghịch Thiên Bí Cảnh?"
Mẫn Húc nhìn hắn: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Ninh Vu cau mày: "Không phải đột nhiên mà hỏi ngươi, ta từ nhỏ đối với bí cảnh này luôn cảm thấy kỳ lạ, ta đã hỏi qua phụ thân ta, nhưng ông ấy cũng không biết, nhưng ta hiện tại đã là đế quân, đã tiếp xúc qua rất nhiều chuyện về bí cảnh, bao gồm Nghịch Thiên bí cảnh, nhưng ta cảm thấy phụ thân ta tựa hồ cố ý giấu ta chuyện gì đó, cho nên ta mới hỏi ngươi."
Mẫn Húc trầm tư một lát: "Ta cũng từng nghe sư phụ nhắc tới một vài chuyện, nói rằng bí cảnh phiêu bạt tam giới, không có xác định vị trí, tìm không thấy, càng không biết tại sao nó lại trở thành nơi tiên nhân lập lời thề."
Ninh Vu gật đầu: "Tuy rằng ta không biết chi tiết, nhưng ta luôn cảm thấy việc Ngọc Yên được sống lại, có liên quan đến bí cảnh."
"Cụ thể như thế nào?" Mẫn Húc nghi hoặc hỏi.
Ninh Vu trả lời: "Sau khi gặp được Ngọc Yên được vài ngày, ta đã quay lại tìm phụ thân ta.

Ông ấy thừa nhận rằng ông ấy đã tạo lại hồn phách cho Ngọc Yên, nhưng lại không nói là đã sử dụng phương pháp nào, ngươi cũng biết rằng, hồn phách của tiên thần sau khi mất đi sẽ không thể tụ lại được, nhưng Ngọc Yên hiện tại vẫn còn sống.

Ta nghĩ rằng phụ thân ta không muốn nói cho ta biết không phải là muốn giấu ta, mà là loại pháp thuật này nhất định rất nguy hiểm.

Nhưng mà, tuy rằng ông ấy không nói, nhưng ta cũng đã phát hiện ra rất nhiều việc kỳ lạ, ngươi còn nhớ chuyện của quái thần Trúc Diên và Tiểu Cửu không?"
Mẫn Húc: "Đương nhiên nhớ."
Ninh Vu: "Chúng ta vốn tưởng rằng hai người bọn họ đã hồn bay phách tán, nhưng gần đây có người phát hiện ở nơi đó xuất hiện một quái thần cùng một thỏ tinh ngàn tuổi, quái thần và Tiểu Cửu vừa vặn cũng đã chết được ngàn năm rồi, ngươi nói xem đây là do trùng hợp hay là do tạo ra?"
Mẫn Húc vẻ mặt giật mình: "Ngươi cho rằng đây cũng là do phụ thân ngươi tạo ra?"
Ninh Vu lại nhấp một hớp rượu: "Ta mặc dù không xác định lắm, nhưng mẫu thân của ta đã từng trúng độc, Trúc Diên đã dùng linh hồn thuần âm của Tiểu Cửu luyện đan cứu mạng mẫu thân ta, phụ thân ta là người nhìn có vẻ nghiêm túc, không hiểu phong tình, nhưng khi đối với mẫu thân ta, nói một cách khó nghe chính là tràn đầy tính chiếm hữu, ông ấy đương nhiên không thể chịu đựng được việc nữ nhân của mình bị nam nhân khác cứu, cho nên ông ấy nhất định phải trả ân tình này cho Trúc Diên, vì vậy quái thần và thỏ tinh nhất định là do phụ thân ta hồi sinh."
"Vậy tại sao ngươi lại cảm thấy loại pháp thuật này nguy hiểm?"
Ninh Vu trả lời: "Bởi vì sau đó, ta phát hiện tóc của phụ thân ta bạc đi rất nhiều, thân thể cũng không được tốt như trước, nhất là sau khi Ngọc Yên tự sát, phụ thân ta liền mấy tháng không ra khỏi cung, khi ông ấy ra ngoài thì tóc đã bạc trắng, dung mạo đã già đi nhiều, ta còn tưởng rằng phụ thân ta bị như vậy là bởi vì cứu ta ra khỏi Vong Xuyên, nhưng bây giờ nghĩ lại, nhất định là phụ thân ta lúc đó đang tạo hồn phách lại cho Ngọc Yên, vì vậy đã hao tốn rất nhiều tiên lực.

Nhưng tiên lực vốn dĩ không thể dùng để tạo lại hồn phách."
Mẫn Húc khó hiểu: "Ý của ngươi là, phụ thân của ngươi đã dùng tiên lực để trao đổi với Nghịch Thiên Bí Cảnh?"
"Có lẽ là như vậy, hoặc bên trong còn ẩn chứa nhiều điều phức tạp hơn nữa."

Mẫn Húc lại nói: "Nếu như hồn phách đã được tạo ra từ ngàn năm trước, vì sao bây giờ chỉ là kiếp thứ nhất của Ngọc Yên, đây là nguyên nhân gì?"
"Chuyện này cũng là chuyện mà ta cảm thấy kỳ lạ nhất và cũng là chuyện khiến ta lo lắng nhất."
Mẫn Húc trả lời: "Nếu như vậy, sau khi trở về Lý Hận Thiên cung, ta sẽ điều tra, nếu không tìm ra được nguyên nhân, ta sẽ đến hỏi sư phụ."
"Lão già Thiên Tôn lại bế quan à, tại sao ta luôn cảm thấy ông ấy trong vạn năm qua vẫn luôn bế quan thế?"
Mẫn Húc thở dài: "Ông ấy cũng không muốn nói cho ta biết."
Ninh Vu lại hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi có dự định gì, cùng Ngọc Ánh đi báo thù?"
Mẫn Húc gật đầu: "Chuyện của Ngọc Ánh cần phải giải quyết ổn thỏa.

Tuy rằng ta có thể giúp nàng ấy, nhưng dù sao đó cũng là kẻ thù của nàng ấy, cứ để nàng ấy giải quyết, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy, còn ngươi thì sao?"
Ninh Vu chống cằm nhìn trăng: "Ta à, ta sẽ làm chống lưng cho các ngươi, dù sao những người đó cũng là kẻ thù của Ngọc Yên, sau đó để nàng ấy nhìn rõ bản chất thật của Diệp Hành Nguyên, để nàng ấy lại thích ta thêm một lần nữa."
Mẫn Húc nhịn không được nói: "Có phải ngươi dùng sai từ rồi," lại một lần nữa "giống như trước đây nàng ta đã từng thích ngươi vậy?"
Ninh Vu nghiêng đầu: "Ý của ngươi là cho dù ta xuất thân cao quý, khôi ngô tuấn mỹ, cũng chưa từng đối xử bạc đãi với nàng ấy, nàng ấy cũng không thích ta?"
Mẫn Húc lắc đầu: "Ngươi chưa từng đối xử bạc đãi với nàng ta sao? Lời nói như vậy mà ngươi cũng dám nói ra, không cần nói đâu xa, lúc Ngọc Ánh quay về Ngọc phủ, ngươi để Ngọc Yên lấy từng hạt đậu đỏ đã được nấu nhừ trong bát cháo ra, còn hiện nguyên thân ở dưới gốc cây đào.."
Nói đến đây, hắn chợt nhận ra hình như mình đã uống quá nhiều và nói ra điều gì đó không nên nói.
Ninh Vu thần sắc lạnh lùng: "Dưới gốc cây đào? Dưới gốc cây đào rồi sao nữa? Ngươi..

Ngươi nhìn thấy rồi?"
Mẫn Húc vội vàng phủ nhận: "Không có."
"Vậy làm sao ngươi biết?"
"Ta đương nhiên có mũi để ngửi, ngươi trong lúc độ.ng tình không phải là không ngửi được mùi."
Ninh Vu có chút mất tự nhiên: "Ngươi thì biết cái gì, đó đều là..


đều là khoái lạc khuê phòng thôi."
Hai người lại tiếp tục uống rượu, cũng không ai nói gì nữa, họ có lẽ đều đang hồi tưởng về khoảng thời gian vui vẻ, dù sao hai người họ đều đã độc thân ngàn năm, hơn nữa đều còn trẻ.

Hiện tại nữ nhân của họ đều đang ở bên cạnh, nếu như nói họ không có bất kỳ suy nghĩ không đứng đắn nào thì còn gọi là nam nhân sao?
Ngày hôm sau, mọi người lên đường đến nơi tổ chức hội thả diều.
Ngọc Ánh vẫn đang đi cùng A Ngộ, Mẫn Húc, Ngọc Thừa cùng với Tông Nhược ở cùng một đội, còn A Nhược thì đi phía sau Diệp Hành Nguyên, người đã bị Bùi Vân chiếm l.ấy th.ân thể, nàng nhìn thấy Tông Nhược liền trốn tránh nhưng cuối cùng cũng bị nàng ta phát hiện.
"Này, ngươi đổi tên chưa?" Tông Nhược ngạo nghễ hỏi.
A Nhược vô thức trốn sau Bùi Vân, nhưng Bùi Vân không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngọc Ánh định nói thay nàng, nhưng Ninh Vu thậm chí còn nhanh hơn: "Công chúa muốn ai đổi tên? Lý A Nhược sao?"
Tông Nhược gật đầu: "Đương nhiên, nàng ta tên giống ta, như thế thật là bất kính, bổn công chúa đã cho nàng ta một đêm suy nghĩ, xem ra nàng ta còn chưa có đổi tên."
Ninh Vu nhìn A Nhược, sau đó nói với Tông Nhược: "Nếu như trùng tên với công chúa thì nhất định phải đổi, nhưng đổi tên là chuyện đại sự, xin công chúa gia hạn thêm vài ngày nữa."
Tông Nhược rõ ràng là sợ Ninh Vu, mặc dù nàng ta là công chúa, nhưng mọi người đều biết rằng mối quan hệ giữa Minh Giới và Cửu Trùng Thiên đã không còn tốt trong ngàn năm qua, ngay cả đại ca của nàng ta cũng cảnh báo không được khiêu khích người của Minh Giới.
"Nếu Đế Quân đã lên tiếng, vậy bổn công chúa sẽ cho nàng ta thêm mấy ngày nữa."
A Nhược lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt của Bùi Vân lại trở nên lạnh lùng, hắn ta lặng lẽ nhìn Ninh Vu.
* * *
Tông Nhược rất vui khi Tống Lăng đến, thường ngày nàng ta không có nhiều bằng hữu, và chỉ có người biểu ca này thỉnh thoảng đưa nàng ta đi ngao du.
Nhưng những người khác lại không cảm thấy vui như vậy.
Đầu tiên là Ngọc Ánh, nàng ấy biết nếu hắn ta có thể tìm được đến nơi này, nhất định bản thân đã bị bại lộ.
Thứ hai là Ninh Vu, hắn đối với người trong Long tộc chưa bao giờ có ấn tượng tốt, mặc dù hắn cũng là người của Long tộc, nhưng trong lòng hắn, người của Long tộc không đủ ngay thẳng, hắn cũng không muốn chủ động kết giao với họ.
Thứ ba là Bùi Vân, nữ nhân thần bí kia đã từng nói với hắn ta rằng rằng Tống Lăng cực kỳ nhạy bén, nếu gặp hắn ta thì phải lập tức rời đi.
Vì vậy, ngay khi Tống Lăng xuất hiện, hắn ta đã đưaNgọc Yên lẻn đi mà không thèm chào hỏi một tiếng.
"Hành Nguyên, chúng ta thật sự định bỏ đi mà không nói gì sao?" A Nhược không nhịn được hỏi.
Bùi Vân chất tất cả đồ đạc lên xe ngựa: "Muội không nhìn thấy bọn họ là những nhân vật như thế nào sao? Là những người mà người dân bình thường như chúng ta có thể với tới sao?"
A Nhược do dự không nói, nàng muốn nói rằng những người đó thật sự là người tốt, đặc biệt là Vương cô nương, người coi nàng như người thân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Diệp Hành Nguyên, nàng lại không nói nên lời, làm sao nàng biết được, Diệp Hành Nguyên hiện tại đã không còn là Diệp Hành Nguyên mà nàng quen biết.

Hai người vội vã lên đường.
"Làm sao thế, muội đang luyến tiếc bọn họ sao?" Bùi Vân như cười như không hỏi.
A Nhược thành thật gật đầu.
"Ồ, vậy thì muội đang luyến tiếc ai? Có phải tên nam nhân Ninh Vu đó không?"
A Nhược trợn mắt há hốc mồm: "Không..

không phải, huynh đang nói bậy gì thế."
"Lại đây." Hắn kéo A Nhược vào lòng.
A Nhược ban đầu hơi ngại ngùng, nhưng không thắng được sức lực của hắn ta, với lại nàng nghĩ rằng bản thân sắp cùng hắn ta thành thân nên ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng.
Ngón tay Bùi Vân quấn lấy tóc của nàng: "A Nhược, muội tại sao thích ta?"
A Nhược đáp: "Bởi vì huynh đối xử với muội rất tốt, không hề khinh thường muội, thậm chí còn giúp muội rất nhiều việc."
Bùi Vân thầm nghĩ, không phải vì nhà Diệp Hành Nguyên nghèo khó, không tìm được thê tử nên mới quyết định lấy nàng sao.
"Vậy nếu có người đối xử tốt với muội hơn ta, muội sẽ đi cùng hắn ta chứ?"
A Nhược lắc đầu: "Sẽ không."
"Tại sao?"
"Bởi vì hiện tại đối với muội đã tốt lắm rồi."
Những gì nàng muốn thực sự rất đơn giản.
Bùi Vân mỉm cười: "Vậy muội ngủ đi, sau khi tỉnh lại, chúng ta sẽ có một ngôi nhà."
A Nhược nghe xong, hiển nhiên không muốn ngủ, nhưng lập tức cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say.

Và không lâu sau khi nàng ngủ thiếp đi, Bùi Vân vung tay lên, người đánh xe ngựa lập tức biến thành quái thú Thổ Lâu, nó có dạng như con dê, bốn sừng, sắc bén, nhìn hình dáng có vẻ như là một loài vô hại, nhưng nó là một loài quái thú ăn thịt người.
"Chủ nhân, ngài xác định muốn làm như vậy sao? Lỡ như những người kia đuổi theo thì sao?" Thổ Lâu lo lắng hỏi.
Bùi Vân cười lạnh nói: "Lưới đã mở sẵn, chỉ chờ bọn họ tới sa lưới mà thôi.".

Bình Luận (0)
Comment