Vọng Tương Tư

Chương 60


Lý Hận Thiên cung.
Mẫn Húc đang ngồi lau kiếm trước cửa sổ, Hoa Hoa lúc này đây đã tu luyện thành hình dạng người bèn tò mò nhìn.
"Đế quân, người làm sao lại đi lau kiếm thế? Chẳng lẽ người định đánh nhau sao?" Hoa Hoa khó hiểu hỏi.
Mẫn Húc gật đầu: "Có một trận cần phải đánh, hơn nữa ngươi cũng phải đi theo."
"Ta? Đánh với ai chứ?" Hoa Hoa có chút kích động.
"Thiên quân của đời trước, là thượng thần tối cao."
Hoa Hoa giờ phút này tu vi cũng đã tiến lên thêm một bậc, thực lực cũng tốt hơn trước rất nhiều, cũng xem như trợ thủ đắc lực.
Khi màn đêm buông xuống, Mẫn Húc mang theo Hoa Hoa và Ngọc Ánh đợi bên bờ sông Thiên Hà, bởi vì Tông Nguyên thời gian gần đây thường đến đây để tản bộ, bọn họ dự tính sẽ ra tay ở đây.
"Ngươi thật muốn làm như vậy sao?" Ngọc Ánh lo lắng hỏi.
Mẫn Húc gật đầu: "Ừ."
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay ta đã cố ý nói ra những lời đó.


Nếu như năm đó người đó chính là ngài ấy, thì ngài ấy nhất định cũng sẽ giả vờ không có gì mà tiếp tục tản bộ ở đây."
"Nếu không phải thì sao?"
"Nếu như không phải, ngài ấy nhất định một mình đến Cô Sơn, hoặc sẽ triệu hồi những vị tiền bối trước đó của tộc Ứng Long đến, nhưng mà ngài ấy vẫn không làm như vậy, vì vậy tám chín phần người đó nhất định là ngài ấy." Nói xong, hắn cẩn thận dò xét tình hình xung quanh, sau đó nói với Hoa Hoa: "Những tên ngoài kia ta giao cho ngươi."
Hoa Hoa đã không chiến đấu trong nhiều năm, vì vậy nó trong lòng rất vui khi được ra lệnh vào lúc này.

Sau đó nó bèn biến hình ra ngoài.
Ngọc Ánh nhíu mày: "Nó vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi cứ thế cho nó đi đối phó với những thiên binh thiên tướng kia sao?"
Mẫn Húc vô cùng chắc chắn nói: "Nó không phải là đứa trẻ, chẳng lẽ nàng đã quên năm đó lúc nàng ở Cô Sơn, nó một thân một mình phá đi kết giới giúp nàng thoát thân."
Đối với cảnh tượng ngàn năm trước, nàng đương nhiên nhớ rõ, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy hắn không sợ hãi gì cả, cho nên nàng cũng không nhiều lời nữa.
"Nàng cũng tạo ra kết giới đi." Mẫn Húc đưa lăng kính cho nàng, sau đó đeo mặt nạ che mặt lại.
Nàng biết một lúc nữa sẽ náo động không ít, chỉ cần nàng lập ra kết giới, bên ngoài lại có Hoa Hoa, những người thông thường sẽ không thể nào đi vào được, xem ra Mẫn Húc thật sự muốn đánh nhau một trận với Tông Nguyên thiên đế, nhưng sau đó thì sẽ như thế nào? Hắn đã suy nghĩ đến hậu quả chưa?
Tông Nguyên đã làm thiên đế nhiều năm như thế, vì vậy khi kết giới được tạo ra, ông ta đương nhiên cảm thấy khác thường, nhưng bên cạnh chỉ có vài cung nhân theo hầu, ắt hẳn không phải là đối thủ của Mẫn Húc và Ngọc Ánh.
Chẳng mấy chốc, Tông Nguyên gặp bất lợi, nhưng ông ta lại có nhiều pháp khí thần thông, cho nên ông ta vừa thi triển phép thuật bèn khiến Mẫn Húc và Ngọc Ánh lui về sau.
Có thể thấy, ông ta đã có chuẩn bị trước khi đến, con rồng tộc ứng long năm đó, e rằng chính là ông ta.

Mẫn Húc không muốn lãng phí thời gian ở đây, bèn trực tiếp hóa thành chim Bằng to lớn công kích Tông Nguyên,
Không ngờ Tông Nguyên vừa nhìn thấy chân thân của hắn liền sửng sốt một chút, sau đó trong mắt tràn đầy sự điên cuồng cùng tức giận: "Ngươi thật sự ra tay, ngươi tới tìm hắn à, nhưng tiếc rằng ngươi không được như ý nguyện đâu, ha ha ha."
Hắn? Hắn là ai?
Mẫn Húc và Ngọc Ánh nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp công kích, Tông Nguyên đã hiện ra chân thân có cánh.
Hai người nhìn kỹ thì thấy trên đôi cánh rực lửa của ông ta có vài vết sẹo mờ, giống như lời tổ phụ của tiểu lộc tinh đã từng nói, hơn nữa Tông Lăng cũng đã từng nói rằng hắn ngửi thấy mùi "nó" trên người Tông Nguyên, và "nó" phần lớn chính là Thông Thiên Bí Cảnh.
Tông Nguyên sau khi hiện chân thân, thực sự rất mạnh mẽ, ngọn lửa xung quanh ông ta thậm chí còn đáng sợ hơn ngọn lửa của hỏa liên, nhưng mà Mẫn Húc không sợ điều này, Tông Nguyên chỉ tấn công Mẫn Húc, vì vậy Ngọc Ánh không tham gia vào cuộc chiến, chỉ đứng sang một bên và quan sát.
Nàng suy nghĩ về những gì Tông Nguyên vừa nói, dường như ông ta đã nhầm lẫn Mẫn Húc với một ai đó, thiết nghĩ từ trận chiến sơ khai cho đến nay, tộc Bằng chỉ có ba người đó là Mẫn Húc, A chước và tên đế nhất Bằng đã bị chặt đầu kia.
Nhưng A Chước còn nhỏ, hiển nhiên không phải, còn Mẫn Húc và ông ta vốn dĩ không có liên quan gì, xem ra chỉ còn đệ nhất Bằng kia thôi, Ninh Quân đã từng nói qua, tên của hắn ta là Thư Hữu.
Nhưng mà, khi Thư Hữu chết, Thiên Đế vẫn còn là thái tử, còn chưa trở thành Thiên Đế, nhưng lời ông ta vừa nói, tựa hồ như đã có tư thù, rốt cuộc là như thế nào?
Sau nhiều hiệp đấu giữa, Tông Nguyên cuối cùng đã thua Mẫn Húc, dù sao trước kia tộc Bằng từng lấy thịt rồng làm thức ăn, lấy máu phượng tộc làm huyết dẫn.
Tông Nguyên mặc dù bị Mẫn Húc khuất phục, nhưng trong mắt tràn đầy khinh thường: "Tên tiểu nhân phản đồ nhà ngươi, uổng công ta trước nay luôn tin tưởng ngươi."
"Tin ta cái gì?" Mẫn Húc theo lời ông ta hỏi.
Tông Nguyên đáp: "Sao thế, ngay cả bản thân mình đã nói những gì cũng không nhớ nữa sao?"

Mẫn Húc suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, ta đã nói sẽ không bao giờ ra khỏi Bí Cảnh, sẽ không đến tìm hắn nữa, nhưng hiện tại Bí Cảnh xảy ra chuyện, ta căn bản không thể quay về, chỉ có thể tới nơi này tìm ngươi."
Ngọc Ánh nghe xong không khỏi khâm phục sự dũng cảm và cẩn thận của hắn, bởi vì mấy câu này đều là từ câu nói vừa rồi của Tông Nguyên mà nghĩ ra.
"Bí Cảnh xảy ra chuyện gì?" Tông Nguyên hỏi, trong lòng tựa hồ có chút bình tĩnh.
Mẫn Húc đáp: "Ở đó vừa đến một đứa bé gái, là một người còn sống, không biết nó vào bằng cách nào, chẳng lẽ nó đi vào từ cùng một lối vào mà ngươi năm đó đã từng vào?"
Tông Nguyên phủ nhận: "Không thể nào, năm đó ta đã đem lăng kính và xích lan đến tay người khác ở những chỗ khác nhau, bọn họ sẽ không bao giờ gặp được nhau.

Không thể, tuyệt đối không thể."
Lúc này Mẫn Húc mới ý thức được, việc này có liên quan đến lăng kính, nhưng còn về xích lan, thì đó lại là gì?
Tông Nguyên nói xong, đột nhiên trừng mắt nhìn Mẫn Húc: "Ngươi tại sao lại có cái đầu, ngươi không phải hắn, ngươi là ai?"
Cuối cùng cũng bị ông ta phát hiện, nhưng hắn vẫn chưa hỏi xem xích lan là gì, hắn đương nhiên không thể bỏ cuộc.
Nhưng lúc này đây, kết giới đột nhiên rung chuyển, có người bên ngoài muốn xông vào, có người đột phá phòng tuyến bảo hộ của Hoa Hoa, có thể thấy được những người tới đây tuyệt đối không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.
Ngọc Ánh lập tức phản ứng lại, lao tới nắm lấy Mẫn Húc, đồng thời biến kết giới thành một kết giới vô hình, để cho dù có người tới cũng không nhìn thấy hai người bọn họ.

Ngôn Tình Sủng
Khi kết giới được đóng lại, những người tới đây có thể thấy rõ ràng đó là Tông Diễn và đại đế Tư Vi cùng một số thiên binh thiên tướng.
Đại đế Tư Vi là người phản ứng đầu tiên, ông ta đã điều động thiên binh thiên tướng bao vây Cửu Trùng Thiên để bắt người.

"Đế quân, ngài không cần phải như vậy, người ra lệnh bao vây Cửu Trùng Thiên, ngày mai trong đại sảnh có lẽ sẽ náo nhiệt không ít." Tông Diễn bình tĩnh nói.
Tư Vi đại đế ánh mắt khẽ động, vội vàng cúi người: "Là bổn thần đây suy nghĩ thiếu chu đáo, mong điện hạ thứ tội."
Tông Diễn đáp: "Đế quân quá lời rồi, người cũng chỉ muốn bắt kẻ đột nhập mà thôi, nhưng chuyện này có thể giao cho Vệ Châu điều tra.

Mời đế quân cùng ta đưa phụ thân ta quay về cung."
"Tuân lệnh." Tư Vi đại đế cho thiên binh thiên tướng rút lui, đi theo Tông Diễn đến Linh Hư Điện.
Vì vậy mà Mẫn Húc và Ngọc Ánh đã rời khỏi Cửu Trùng Thiên mà không gặp trở ngại.
Hai người ở bên ngoài tìm một hồi cũng không thấy Hoa Hoa, cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng không biết nó đã đi đâu rồi.
"Chẳng lẽ nó đã bị bắt đi rồi?" Ngọc Ánh lo lắng hỏi, tay vẫn nắm chặt cánh tay hắn.
Mẫn Húc nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, trong lòng vui mừng không nói nên lời: "Nàng không cần quá lo lắng, nó tự có biện pháp."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mẫn Húc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cửu Trùng Thiên: "Chúng ta quay về Lý Hận Thiên cung trước đi, thật đáng tiếc, suýt chút nữa ta đã hỏi ra được chân tướng."
Nhưng nàng lắc đầu: "Không, ta đã biết được đáp án."
Mẫn Húc hơi kinh ngạc: "Nàng biết? Vậy xích lan kia là gì, nàng biết đó là gì sao"
Ngọc Ánh gật đầu: "Ừ, ta biết, nếu ta không lầm, hiện tại nó đang nằm trong ba gương của hồi môn của ta.".

Bình Luận (0)
Comment