Vọng Tương Tư

Chương 78


Trước khi Tịch Vân nói ra sự thật, hắn luôn cho rằng sự hiểu lầm giữa hắn và nàng là do hắn lúc đó không ra tay giúp đỡ nhà Ngọc gia, còn làm nhiều chuyện quá đáng với nàng, nhưng hóa ra cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã có vấn đề, hơn nữa nó khiến cho nàng đau khổ cùng cực.

Nhưng mấy ngày nay, vì muốn bắt thần mẫu nguyên quân, vì vậy hắn không có thời gian để suy nghĩ cặn kẽ, cũng không biết sau khi nàng tỉnh lại thì hắn phải nói những gì và phải làm những gì.

Cuối cùng, hắn cũng lặng lẽ rời khỏi.

Khi Ngọc Yên tỉnh dậy, trong lều tỏa ra một mùi thơm ấm áp, vừa trong trẻo ngọt ngào, giống như hương hoa đào trong sân vào buổi sáng khi nàng còn chưa thành gia lâp thất.

Nàng bàng hoàng mở mắt ra, lúc này mới ý thức được mình đã trở về Minh giới, nghĩ rằng có lẽ Tông Nguyên đã giao dịch với Ninh Vu xong, cho nên mạng của nàng mới được cứu.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ, dường như trong những năm qua nàng luôn là một con cờ để cho người khác tự quyền sắp đặt.

Tuy nhiên, nếu không có ai quan tâm đến nó, thì làm sao những người khác có thể đến bắt nó.

"Đế phi người đã tỉnh.

" Một cung nữ nhạy bén lập tức chạy tới hầu hạ nàng.

Nàng chống người ngồi dậy: "Ta trở về bằng cách nào?"
Cung nhân lắc đầu: "Nô tài không biết.

"
Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Đế quân đâu?"
Cung Nhân nói: "Vừa mới truyền đến tin tức, đế quân sức khỏe không tốt, cần phải bế quan một thời gian.

"

"Bế quan?"
"Vâng ạ, thân thể của đế quân vốn dĩ chưa khôi phục hoàn toàn, mấy ngày trước lại tiêu tốn thần lực ở Khuy Sơn, vì vậy mới phải bế quan tu luyện"
"Ừm.

" Nàng biết có lẽ hắn không muốn gặp nàng.

Như vậy cũng tốt, nếu không nàng cũng sẽ không biết phải nói gì.

Bởi vì Ninh Vu bế quan, tất cả việc ở minh giới đều sẽ do thập điện thần quân quản lý, Ngọc Yên sau khi quay về cũng không bị đưa đi, họ sắp xếp chỗ ờ cho nàng, hơn nữa cũng có căn dặn nếu như không được sự cho phép thì người khác không được đến gần.

Cách này tuy rằng vừa bảo vệ nàng nhưng lại giống với việc đem nàng nhốt lại.

Sau khi Ngọc Ánh khôi phục, nàng đưa A Chước đến thăm Ngọc Yên, bèn nhìn thấy bụng của nàng giống như người mang thai được sáu bảy tháng.

Ngọc Yên trêu chọc A Chước một lúc, sau đó nhờ người đưa cho con bé một ít điểm tâm, sau đó bắt đầu trò chuyện với Ngọc Ánh.

"Song thai thì có khác, rõ ràng là tỷ chỉ mới được ba bốn tháng, nhưng bụng tỷ lại giống như đã mang thai được sáu tháng.

"
"Cũng lớn hơn nhiều rồi, hơn nữa hai đứa trẻ này tính tình háu ăn, ta gần đây mỗi ngày đều phải ăn gấp đôi so với ngày thường.

"
"Nhưng tỷ cũng không được ăn quá nhiều, nếu không tới lúc sinh sẽ rất khó.

"
"Ta biết, tiên y cũng đã có nói qua với ta.


"
Ngọc Ánh nhìn xung quanh: "Ninh Vu vẫn còn bế quan sao? Hắn không có đến gặp tỷ sao?"
"Không có, nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu không gặp rồi thì cũng chẳng biết phải nói gì.

"
"Vậy đứa trẻ sau khi sinh ra thì phải làm sao? Tỷ có nghĩ qua chưa?"
Ngọc Yên trầm mặc một lát: "Chúng ta quay về Ngọc Hoành đi, mấy ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng trên danh nghĩa ta vẫn là đế phi của minh giới, được ăn ngon mặc đẹp, nhưng những tháng qua ta đều ở trong cung điện này, ngoài muội ra, người khác không được vào, ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần ta sinh đứa trẻ ra, những thứ khác đều không quan trọng.

"
Thật ra, Ngọc Ánh cũng nhìn ra ý định của minh giới, bọn họ nhất định không có ý định từ bỏ cặp song sinh này, vì vậy bọn họ mới chăm sóc Ngọc Yên, nhưng mà bọn họ không có ý định giữ tỷ ấy ở lại minh giới, vì vậy bọn họ tuy chăm sóc nàng chu đáo nhưng lại vô cùng xa lạ đối với nàng.

"Đừng chỉ nói về việc của ta, ta nghe nói thần mẫu nguyên quân sau đó tự mình hủy đi nguyên thần, có chuyện như vậy sao?" Ngọc Yên tò mò hỏi.

Ngọc Ánh kinh ngạc nói: "Đến việc tin tức bên ngoài bọn họ cũng không nói cho tỷ biết sao? Những chuyện này là những chuyện đã xảy ra mấy tháng trước rồi, thần quân dùng tỷ tỷ để đổi lấy Ninh Nghi, thật ra không phải vì cứu Ninh Nghi, mà là muốn tự tay giết nàng ta, ông ta dùng tỷ tỷ để đổi lấy nàng ta là bởi vì ông ta lo sợ Ninh Vu sẽ giao nàng ta cho Cửu Trùng Thiên, dưới dự bảo vệ của Tông Diễn, thần mẫu nguyên quân chắc chắn sẽ còn con đường sống.

"
Sau khi nghe xong, Ngọc Yên bèn giật mình: "Tại sao lại như vậy? Tự tay giết thê tử của mình, người đã ở bên cạnh ông ta hàng vạn năm, thần quân không giống loại người đó.

"
Ngọc Ánh nói: "Ai mà biết được, cũng có thể ông ta sớm đã biết tất cả mọi chuyện, một mực chờ đợi thê tử của ông ta hồi tâm chuyển ý, nhưng lại không ngờ rằng không đợi được kết quả như mong muốn, cuối cùng vẫn bị tam giới chê cười, có lúc muội từng nghĩ, nếu như ban đầu ông ta chọn cách trực tiếp nói ra tình cảm của mình với thần mẫu nguyên quân, mà không phải âm thầm giấu kín trong lòng, như vậy, bất luận thần mẫu nguyên quân có chấp nhận hay không, thì ông ta sớm có thể có sự tính toán, cũng không đến nỗi điên loạn như bây giờ.

"
Thật ra trong lời nói này của nàng cũng mang theo hàm ý, nàng mong tỷ tỷ bất luận đối với Ninh Vu có tình cảm hay không, đều dũng cảm mà nói ra, nếu không, cứ tiếp tục như thế này, kết cục chỉ có thể là đau khổ.


Ngọc Yên cũng nghe ra được hàm ý của nàng: "Đúng vậy, sớm nói ra một chút có lẽ sẽ tốt hơn, không cần phải giày vò nhau lâu như vậy.

"
Sau khi Ngọc Ánh rời đi, Ngọc Yên vẫn ngồi một mình khá lâu, sau đó nói với cung nhân: "Đi nói với đế quân rằng ta muốn gặp ngài ấy.

"
"Hồi bẩm đế phi, đế quân vẫn đang bế quan.

"
"Vậy thì cho người đến nơi ngài ấy bế quan để nói với ngài ấy.

"
Một giờ sau Ninh Vu cuối cùng cũng đến, đã ba tháng không gặp, hắn đã trưởng thành rất nhiều, càng ngày càng có khí chất của một vị quân vương.

Ninh Vu đứng ngoài cửa sổ một lúc, mặc dù Ngọc Yên cho rằng hắn chưa từng tới đây, nhưng trên thực tế mỗi đêm hắn đều lặng lẽ tới xem nàng có khỏe hay không.

"Nàng tìm ta?" Hắn bước vào phòng, ngồi phía đối diện nàng.

Ngọc Yên ra lệnh cho tất cả cung nhân ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng.

Nàng còn đang nghĩ không biết phải nên mở lời như thế nào, Ninh Vu đã lên tiếng trước: "Có phải nàng muốn biết sau khi sinh con xong, thì giữa ta và nàng sẽ có như thế nào, có đúng không?"
"Ừm.

" Nàng gật đầu sau đó tiếp tục nói: "Những ngày qua.

.

"
Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nói thêm cái gì, Ninh Vu đã cắt ngang nàng: "Mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, luôn cho rằng giữa chúng ta có hiểu lầm, sau đó mới phát hiện không phải hiểu lầm mà là sai lầm.

Lúc bắt đầu đó là do ta đã sai, sai ở chỗ ta không nên đem một người vô tội như nàng vào đánh cược, cũng không nên sau khi thành thân lại đối xử với nàng như vậy, khiến cho nàng sợ hãi mỗi khi ở cùng ta, để sau nàng khiến nàng không còn hy vọng đối với cuộc hôn nhân này nữa, làm cho nàng không nguyện ý giữ lại đứa bé, lại hoài nghi sự quan tâm của ta đối với người nhà của nàng, khiến nàng tuyệt vọng trầm mình.


"
Nói đến đây, giọng của hắn có chút trầm xuống, hiển nhiên những chuyện này luôn khiến hắn đau lòng mỗi khi nhớ đến.

Sau đó, hắn nói tiếp nhưng giọng có chút căng thẳng: "Tuy nhiên, đứa trẻ là vô tội, ta không có con cái, nên ta đã có hơi ích kỷ bắt nàng ở lại đây, nhưng nàng yên tâm, sau này ta sẽ không có bất cứ yêu cầu nào nữa, đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra, ta sẽ viết thư hòa ly, nàng có thể trở lại cuộc sống tự do vui vẻ như lúc trước, giống như những gì nàng đã từng nói, kể từ nay về sau đường ai nấy đi, tự mình bình yên.

"
Hắn nói rất bình thản, như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình, nhưng trong lòng, từng câu từng chữ đều khiến hắn đau đớn.

Ngọc Yên thân thể không tự chủ được run lên, một hồi lâu mới nói ra một từ: "Được.

"
"Đương nhiên, ta cũng sẽ không để nàng ra đi mà không mang theo thứ gì, trong minh giới này, nếu có thứ gì nàng thích, nàng có thể mang theo, bây giờ thời gian còn nhiều, nàng có thể từ từ chọn.

"
Ngọc Yên chỉ nói thêm một từ: "Được.

"
Ninh Vu bèn đứng dậy: "Vậy thì ta đi trước đây, nàng cứ nghĩ ngơi tốt đi, khi nào ta có thời gian, ta sẽ đến thăm nàng.

"
"Được.

"
Trong phòng giờ chỉ còn lại mình nàng.

Nàng cũng không kêu người hầu vào, chỉ lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh biếc, nàng nhìn thấy một chú chỉm nhỏ sải cánh bay đi.

.

Bình Luận (0)
Comment