Đường Ngự Thiên nói mình muốn hút thuốc xong liền đi ra cửa.
Tần Ý nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của người đàn ông kia, ngay cả quần lót cũng ở trạng thái nửa che nửa hở, cứ chăm chú như vậy nửa ngày.
Anh cũng cân nhắc qua xem có nên thừa dịp Đường Ngự Thiên không ở mà chạy xuống giường khóa cửa lại không.
Nhưng Đường Ngự Thiên lại có chìa khóa.
Ở trong địa bàn của người khác, căn bản chả chiếm được cái gì.
Nhưng mà mặc kệ anh có chiếm hay không chiếm, trên người___ đặc biệt là đầu v* thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác nhoi nhói kia đều như đang muốn nói với anh, nếu như anh không chiếm, sẽ bị người ta chiếm lại cho chết luôn.
Kỳ thực, từ lần trước dùng tay giúp Đường Ngự Thiên, anh đã tâm tình phức tạp đi rửa sạch dịch dính trên tay, sau đó leo lên Tianya, vốn muốn hỏi bạn bè đồng tính bốn phương xem làm thế nào để giúp nửa kia của mình có thể thanh tâm quả dục.
Thế nhưng kết quả tìm kiếm lại thật thê thảm, anh rõ ràng tìm cách để khiến nửa kia có thể thanh tâm quả dục, nhưng bởi vì không tìm được câu hỏi giống hoàn toàn nên máy chủ tự động chắp vá, cho ra một kết quả hoàn toàn ngược lại.
"Nửa kia của tui hình như quá thanh tâm quả dục, làm thế nào tui mới có thể khiến ảnh hóa sói đây?"
"Trước đây chồng tui rõ ràng rất thích XXX mông nhỏ dâm đãng của tui, nhưng gần đây ổng lại trở nên thanh tâm quả dục, tui thực sự chịu không nổi!"
Tần Ý: "..." Cánh cửa Thế giới mới tựa như vừa mở ra với anh.
Anh cũng không biết lúc đó mình mang theo tâm tình gì mà click vào, nói chung là được phổ cập kiến thức một hồi.
Gì mà thuốc bôi trơn, mở rộng, dục tiên dục tử, diểm G,...
Mấy trang đầu còn khá tốt, thế nhưng đến lúc chủ topic bắt đầu hình dung cảm xúc mãnh liệt của bọn họ khi làm tình, dưới lầu cũng có một bài mới, vì sao lần đầu tiên của tui cùng chồng tui tối qua lại không thoải mái vậy?
Lại có một cánh cửa được mở ra rồi.
Ngay sau đó, chủ topic lấy thái độ của một người từng trải, miêu tả cẩn thận lần đầu tiên của cậu ta có bao nhiêu đau đớn.
Gì mà sau mấy ngày hơi nhíu chặt hậu môn liền thấy đau, không thể đại tiện, bụng còn đặc biệt trướng, còn có thể có chất nhầy, sống không bằng chết, đau đến hôn mê.
Mỗi điểm chủ topic nói, Tần Ý đều tự giác mò lên Baidu tìm tòi, nghiên cứu, biết những triệu chứng kia là do cơ vòng bị thương và màng dính hậu môn bị hỏng. (*)
Ngày ấy, anh đọc xong toàn bộ bài đăng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Làm qua đường phía sau quả thực là một môn học vấn.
Ngày hôm sau Tần Ý liền đi tìm "Nguồn gốc các bệnh ở hậu môn", "Chứng bệnh về ruột già và hậu môn", "Bệnh hậu môn ruột già- khám và chữa bệnh", đọc hết một lượt.
Lần này khiến Tiểu Manh Manh phải nhìn ký chủ nhà mình với cặp mắt khác xưa, cảm giác khó mà tin nổi.
Chờ vị số khổ Đường Ngự Thiên, không biết bà xã mình còn đang trong quá trình tự học thành tài, ngậm thuốc lá trở về, trên giường nào còn bóng dáng của Tần Ý.
Đường Ngự Thiên dựa vào cửa, không nhanh không chậm hút hai hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mắt, ánh tình dục trong cặp mắt kia xem ra lại càng mãnh liệt.
Hắn ý tứ không rõ nhả thuốc, ậm ừ trong cổ họng: "Thích ăn đòn."
Hơn nữa cái đứa thích ăn đòn này lại còn rất biết cách chơi, trước khi lên giường với hắn còn thích trốn tìm. Đến mức này, hắn giận quá mà hóa cười, miễn cưỡng nuốt một hơi tức, đi tới bên cạnh tủ đầu giường, cầm điện thoại lên nhấn mấy con số.
Bên kia rất nhanh đã nhận điện, Đường Ngự Thiên hững hờ, hơi cúi xuống phủi phủi bụi khói: "Phòng giám sát sao? Tôi muốn tìm một người."
Thử hỏi, hơn nửa đêm, Đường đại tổng tài nhà bọn họ gọi đến phòng giám sát ra lệnh đi tìm phu nhân tổng tài, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhân viên ở phòng quản lý cũng ngứa miệng, điện thoại vừa cúp đã quay sang tám chuyện với người anh em bên cạnh: "Cậu nói xem, chúng ta có nên lén lút xem bọn họ làm gì không? Cuộc sống riêng của tổng giám đốc nha... Cậu không thấy hiếu kỳ sao?"
Nhân viên còn lại rõ ràng khá trầm ổn, anh ta nghiêng người liếc hắn một cái: "Anh bạn, anh muốn chết sao?"
"Giời ạ, sao cậu nhạt nhẽo thế."
"Anh không thấy máy giám sát trên đỉnh đầu mình hả?"
"Tôi sẽ biên tập lại, thâm nhập vào máy riêng của tổng giám đốc, bóp méo nội dung một chút, so easy."
"Anh rảnh đến ra cứt rồi à?"
"..."
Tốc độ của phòng giám sát quả thực rất nhanh chóng, Đường Ngự Thiên còn chưa nhả được mấy hơi khói, đã có điện thoại gọi lại.
"Thưa Đường tổng, năm phút đồng hồ trước, Tô tiên sinh tiến vào thư phòng ở lầu ba, đến giờ vẫn chưa đi ra."
Thư phòng.
Hắn sớm nên nghĩ đến, đứa ngốc này có muốn trốn cũng chỉ có thể trốn được trong đống biển tri thức đó mà thôi.
Tần Ý không biết hành tung của mình bại lộ nhanh như vậy, anh đi đi lại lại trong thư phòng nhiều lần, thả bước nhẹ như mèo rồi khom người chui xuống dưới bàn.
Đến lúc Đường Ngự Thiên đẩy cửa phòng ra liền thấy Tần Ý đang ngồi dưới đất, bởi vóc dáng khá thấp bé, chỉ cần cong eo là có thể tránh đầu đập vào cạnh bàn. Giờ khắc này, Tần Ý đang ngồi trong ánh đèn ảm đạm, tay cầm "Thanh Tâm Chú".
Trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn tường có cũng như không, thiết kế khéo léo tinh xảo, hai bóng đèn nhỏ tựa như được làm bằng vàng bằng bạc, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm tối.
Đường Ngự Thiên đi lên phía trước, lúc này thái độ đã cứng rắn hơn rất nhiều. Hắn túm Tần Ý từ dưới bàn ra ngoài, quyển "Thanh Tâm Chú" cứ như vậy mà rơi xuống đất.
Mặc dù vẻ mặt Đường Ngự Thiên lạnh lùng là vậy, thế nhưng dục vọng nóng bỏng trong mắt hắn lại tựa hồ muốn đem người ta thiêu đốt, Tần Ý nhìn thấy cũng không lý do mà nóng cả người.
Đoạn Thanh Tâm Chú vừa xem coi như không có tác dụng gì...
"Đường tiên sinh?" Tần Ý muốn nói lại dừng, "Chuyện kia, em..."
Nhưng mà mãi một lúc sau, anh cũng không nói được lời nào. Bởi vì Đường Ngự Thiên sau khi trải qua muôn vàn sóng gió cuối cùng cũng nắm chắc cách khiến bé ngoan này ngậm miệng.
Sau khi Đường Ngự Thiên kéo lấy anh, trực tiếp đè người lên bàn. Sau lưng Tần Ý bất chợt tiếp xúc với mặt bàn gỗ lạnh lẽo, nước sơn màu đỏ sậm làm nổi bẩt làn da trắng nõn, kiểu tóc húi cua lại càng làm rõ đường nét tinh xảo của gương mặt này.
Đường Ngự Thiên cũng không chỉ chú ý đến khuôn mặt, ánh mắt hắn lướt qua bờ môi mềm mại của người nọ, màu môi không phải đậm, nhưng có lẽ vì làn da trắng nên lại như ửng đỏ.
Hắn cúi người, tàn nhẫn niêm phong lại đôi môi mê người này, khiến em ấy ngoại trừ rên rỉ dưới thân hắn thì không thể phát ra một âm thanh nào khác nữa.
Hắn hôn đến độ Tần Ý suýt thì thở không nổi, thế nhưng bị đối phương khống chế không cho động đậy nên chỉ có thể ưm a hai tiếng biểu thị kháng nghị.
Nhưng anh càng kêu, Đường Ngự Thiên càng hôn sâu.
Cái đứa ngốc này không hề hay biết, cả người em ấy mềm nhũn không còn sức, lại dùng cái thanh âm này năn nỉ có biết bao câu người.
Tần Ý không biết cách điều chỉnh hơi thở lúc hôn môi, lần này bị hôn mãnh liệt như vậy lại càng không thể, người bên trên tựa như muốn nuốt anh vào trong bụng, anh muốn thở cũng không tìm được lúc.
Đường Ngự Thiên hôn giống như dã thú, khi thì gặm cắn, lúc lại ôn nhu liếm láp. Đặc biệt trong khoang miệng còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tần Ý trước giờ đều rất bài xích thuốc lá, nhưng giờ khắc này không biết vì sao lại không dậy nổi bất cứ chán ghét nào.
Ý chí cùng sức lực của anh như tản theo mùi thuốc lá, cộng thêm cảm giác thiếu dưỡng khí trong lồng ngực, càng ngày càng lạc lối.
Tựa hồ như đang phiêu du trong mây trời, mà cũng như chìm xuống biển rộng... Cảm giác này thực sự rất điên rồ. Lúc Tần Ý đang mơ màng, bên hông lại truyền đến cảm giác đau sốc, liền chủ động cắn đầu lưỡi Đường Ngự Thiên lần thứ hai muốn tiến vào trong miệng anh.
Lực cắn rất nhẹ, anh cũng không dám cắn mạnh. Sức cắn như thể chỉ muốn mút nhẹ thôi.
Đường Ngự Thiên lại thực sự buông ra, Tần Ý thuận lợi có thể ngước đầu lên hít khí, khóe mắt còn nhìn thấy ngón tay mang theo điếu thuốc còn tỏa khói của người kia.
Đã có chút tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, thuốc vẫn đang cháy, lập lòe ánh lửa cùng khói mờ.
Bàn tay cầm thuốc kia của Đường Ngự Thiên tuy rằng nắm chặt tay anh thế nhưng lại nghiêng đầu thuốc ra ngoài, như vậy thì tàn thuốc rơi xuống Tần Ý cũng không bị bỏng.
Việc như vậy vào trong mắt Tần Ý, anh cũng không nói được lý do, lý do cảm thấy đối phương ôn nhu đến kỳ lạ.
Rõ ràng hành động rất thô bạo.
Đường Ngự Thiên xoa xoa mũi của anh, âm thanh đã khàn đến độ khó nghe rõ: "Bé ngoan mau ngậm miệng, em nói, anh sẽ tiếp tục hôn."
Nhìn ra sự không ủng hộ trong mắt Tần Ý, hắn lại rủ lòng từ bi mà bù đắp hai câu: "Nhưng mà em có thể kêu, lớn tiếng cũng được, anh thích nghe."
"Kêu ông xã."
"..."
Tần Ý căn bản không có quyền lợi phản đối, anh bị Đường Ngự Thiên ôm ngang đi xuống lầu dưới.
Đi tới nửa đường, Tần Ý mới có chút thanh tỉnh, lúc này nỗ lực vì mình cứu chữa, anh há há mồm, công khai đối đầu với ước định ban nãy của Đường Ngự Thiên: "Tinh thần Chủ nghĩa Nhân đạo là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này."
Đường Ngự Thiên nheo mắt, cũng không quản đây đang là hành lang lầu một, ép người lên tường, tư thế cũng thành vuốt ve thân mật.
Tần Ý bị chân hắn ép bên hông, sau lưng là vách tường, không khom người sẽ ngã xuống.
Đường Ngự Thiên nói được là làm được, dùng cái tư thế này hôn cho người kia đến toàn bộ thần trí đều bay đi đâu. Không biết qua bao lâu, Đường Ngự Thiên thô bạo xong, lại chạm khẽ rồi mới buông tha, lúc này Tần Ý đã không biết bốn chữ Chủ Nghĩa Nhân Đạo viết thế nào rồi.
"Ừm, em đang dụ anh hôn em sao?"Đường Ngự Thiên đổi tay, có tường chống, một tay đỡ vẫn có thể miễn cưỡng được một lúc.
Tần Ý ngoại trừ thở dốc thì không thể phát ra âm thanh nào khác nữa.
"Giờ mới ngoan," Đường Ngự Thiên nhếch miệng, dùng cái tay rảnh kia xoa xoa đầu anh, sau đó lại hút một hơi thuốc lá. Hắn bỗng nhiên kề sát Tần Ý: "Muốn thử hút không? Người nối nghiệp tư tưởng Xã hội Chủ nghĩa?"
Cơ thể Tần Ý đã có chút trượt xuống, thấy Đường Ngự Thiên không có ý muốn dùng tay khác đỡ mình, anh đành chủ động vươn tay nắm chặt cổ áo đối phương.
Nhưng không hề phòng bị, bị Đường Ngự Thiên nhẹ nhàng đè lại sau gáy, nhả cho một miệng khói.