*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 17 Edit: Dan Beta: Manh Manh -------------------------------------------------------------------- Vốn chỉ đến để làm bữa tối, không nghĩ tới cậu lại một mạch đem những lời không nên nói nói ra hết sạch sành sanh.
Hạ Thường An ngồi ở trên ghế sa lon, vùi đầu vào gối cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Rõ ràng là chuyện đã quấy nhiễu cậu nhiều năm như vậy, thế nhưng tại sao đặt trong miệng Ngụy Hằng lại trở nên không đáng tính toán nữa? Như thế chẳng phải việc cậu xoắn xuýt nhiều năm như vậy rất là buồn cười sao? Ngụy Hằng có khi nào cảm thấy cậu rất ngây thơ, rất không nói lý hay không? Nhưng cậu ở trước mặt người khác đã sử dụng bộ mặt này sinh hoạt suốt hai mươi mấy năm, đột nhiên được lấy mặt nạ xuống, việc cảm thấy có chút bất an cũng không thể tránh được.
Thật sự rất xấu hổ, da mặt tích lũy hơn hai mươi năm nay vào ngày hôm nay đều mất hết toàn bộ. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
Ngụy Hằng đem khăn lau rửa sạch treo lên, đi tới trên ghế salông ngồi xuống, sờ sờ đầu Hạ Thường An: "Đêm nay em ở lại đây đi."
Hạ Thường An lắc lắc đầu.
"Tại sao?" Ngụy Hằng hỏi, "Chúng ta không phải đã thẳng thắn với nhau rồi hay sao?"
Hạ Thường An vẫn lắc đầu, nghĩ thầm cũng là bởi vì quá thẳng thắn, cho nên mới thật không tiện lưu lại.
"Nghe lời." Ngụy Hằng ra tay cướp đi cái gối trong lồng ngực Hạ Thường An, "Em đi tắm đi. Em muốn tắm trước hay để anh tắm trước? Hay là chúng ta cùng nhau tắm?"
"Anh đi tắm trước đi." Hạ Thường An không chút nghĩ ngợi đáp, mới phản ứng được chính mình đã rơi vào cái bẫy của Ngụy Hằng.
Ngụy Hằng nở nụ cười, lấy đi cái gối, kéo Hạ Thường An từ trên ghế sa lông lên, "Em vẫn nên đi tắm trước đi."
Hạ Thường An bị Ngụy Hằng trực tiếp nhét vào phòng tắm, đến lúc cởi quần áo đứng ở dưới vòi hoa sen, mới nhớ tới mình chưa lấy khăn tắm.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Ngụy Hằng cởi trần đi vào, cầm trong tay khăn tắm cùng quần lót sạch sẽ.
"Không phải anh để cho em tắm trước hay sao?" Hạ Thường An bị làm cho sợ hết hồn. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
"Trước tiên là em tắm, còn anh thì tiến vào giúp em một chút, giúp em tắm xong thì anh liền tắm." Ngụy Hằng đem đồ vật đặt trên giá treo khăn mặt, trực tiếp đi tới lấy một đống lớn dầu gội đầu, sau đó xoa lên đầu Hạ Thường An.
Hạ Thường An có chút không nói lên lời, bọt trên đầu còn bị Ngụy Hằng làm cho chảy đến trên mí mắt. Cậu dùng mu bàn tay chà xát mấy lần, đôi mắt vẫn có chút không mở ra được, "Anh đi ra ngoài hộ em đi, khó chịu muốn chết."
Ngụy Hằng ở bên cạnh cầm miếng khăn mặt cho cậu che mắt, dùng hành động tỏ rõ mình nhất định phải hỗ trợ đến cùng.
Hạ Thường An đưa khăn mặt đặt trên đôi mắt, ngửa đầu để Ngụy Hằng rửa sạch dầu gội trên đầu cậu dễ dàng hơn, có chút bất đắc dĩ nói, "Em từ lúc 5 tuổi đã không tắm như thế này nữa rồi."
"Hạnh phúc không?" Ngụy Hằng cầm vòi hoa sen đặt phía sau tai Hạ Thường An xả bọt, "Sau này cứ như vậy, em gì cũng không cần làm, đến lượt anh mỗi ngày làm trò hầu hạ em."
Hạ Thường An nhanh chóng nghiêng đầu né tránh nước vọt vào bên trong lỗ tai cậu, "Đừng, lỗ tai của em!"
Ngụy Hằng gội sạch tóc tai cho cậu xong liền đi lấy sữa tắm. Hạ Thường An vội vã ôm ngực nhảy qua một bên, "Em đến em đến, em tự mình tắm được."
Ngụy Hằng như là giống như không nghe thấy, lại gần liền bắt đầu bôi bôi quẹt quẹt xoa xoa trên người Hạ Thường An. Hạ Thường An bị hắn sờ có chút nhột, nhịn cười trốn tránh, phía sau không cẩn thận đụng thắt lưng phải vòi sen. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
"A!" Hạ Thường An che eo hét thảm một tiếng.
Ngụy Hằng không dám cùng cậu náo loạn, nhanh chóng xoay người Hạ Thường An, xem chỗ bị đụng có sao hay không. Sau thắt lưng bên trái của Hạ Thường An rách da đỏ một mảng nhỏ, Ngụy Hằng nhẹ nhàng xoa xoa, hỏi: "Đau lắm hả?"
"Đương nhiên." Hạ Thường An bất mãn nói, "Đã nói không cho anh tắm cho em rồi mà."
Ngụy Hằng xoa eo cho hắn: "Anh vốn đang tắm cho em rất tốt, chính em lại nhất định phải lộn xộn, như thế nào lại là tại anh."
Một lúc sau khi bị đụng, lại được Ngụy Hằng ấn ấn xoa xoa, Hạ Thường An cảm thấy không còn đau như trước nữa, liền mở vòi nước, đẩy Ngụy Hằng ra ngoài: "Anh đừng đụng đến em nữa, để em tự mình tắm."
"Thấy khá hơn chút nào không?" Ngụy Hằng liền đóng nước lại, "Sữa tắm chưa xoa xong đâu, phải xoa xong thì mới dội sạch được."
Cả người Hạ Thường An đều có chút hỏng mất.
Ngụy Hằng lấy sữa tắm ra, khom người ngồi xổm xuống trước người Hạ Thường An, xoa chân cho cậu, "Em có thể bớt lộn xộn chút được không, anh không muốn em bị đau một lần nữa."
Hạ Thường An nhanh chóng che tiểu huynh đệ của mình, "Tự nhiên anh đột nhiên ngồi xổm xuống chi vậy!"
"Không ngồi xổm xuống làm sao chà rửa được nơi này?" Ngụy Hằng vui vẻ, "Em che cái gì, trên người em có khối thịt nào mà anh chưa từng thấy cơ chứ."
"Anh mau đứng lên!" Hạ Thường An cuống lên, đầu Ngụy Hằng vừa vặn đặt ngay tại vị trí hạ thân của cậu, cậu thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
"Được được được." Ngụy Hằng ở trên đùi cậu tùy tiện xoa xoa hai cái, rồi đứng lên.
"Anh ——" Hạ Thường An nhìn bộ phận giữa hai chân Ngụy Hằng đang đứng thẳng, kêu lên, "Anh tự nhiên cứng lên như vậy làm gì?"
"Không phải em kêu anh "đứng lên" hay sao?" Ngụy Hằng cười xấu xa ôm lấy cậu, cà cà trên bụng Hạ Thường An, "Nghe lời em em cũng không vui, làm sao lại khó phục vụ như vậy?"
"Cũng không phải gọi nơi đó của anh lên!" Hạ Thường An thẹn quá hóa giận, cảm giác mình bị Ngụy Hằng cọ cũng sắp có phản ứng, vội vàng đẩy hắn ra, "Em cũng không cần anh hầu hạ!"
Ngụy Hằng không chỉ không buông tay, cái tay còn lại còn trượt tới mông Hạ Thường An, ý vị thâm trường mà nặn nặn.
Hạ Thường An tê cả da đầu, một phát bắt được tay hắn, "Anh làm gì thế? Buổi trưa hôm nay không phải mới làm qua sao?"
"Giữa buổi trưa không có làm đủ." Ngụy Hằng liền sờ lên eo Hạ Thường An, sữa tắm trên người Hạ Thường An vẫn chưa được rửa sạch, sờ trắng mịn mịn, "Hơn nữa đêm nay chúng ta không nên ăn mừng một trận sao?"
Nhắc đến chuyện tối nay Hạ Thường An liền cảm thấy lúng túng, có chút xấu hổ đẩy Ngụy Hằng một cái.
"Em làm đủ rồi, em không làm nữa."
Hạ Thường An lời còn chưa kịp nói hết, đã bị Ngụy Hằng trở mình đặt lên trên mặt tường, ngón tay cũng chen vào bên trong khe mông của cậu, tại cửa huyệt nhẹ nhàng đâm đâm thăm dò. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
Hạ Thường An biết Ngụy Hằng nếu đã có ý muốn làm, dù cậu có lăn qua lăn lại thế nào nữa cũng không chạy nổi, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh mà hạ eo xuống, chổng mông lên, để động tác của Ngụy Hằng càng thêm thuận tiện.
"Ngoan." Ngụy Hằng hôn một cái vào bên tai cậu, lại khuếch trương một lát, sau đó giữ lấy eo Hạ Thường An từ từ tiến vào bên trong.
Trán Hạ Thường An dựa vào tường, theo động tác đưa đẩy của Ngụy Hằng thỉnh thoảng lại bị cọ vào tường một cái. Ngụy Hằng đưa tay đỡ trán của cậu, còn một cái tay khác sờ lên thứ nhô ra trước ngực Hạ Thường An.
Hạ Thường An hai tay chống đỡ vách tường, xương hồ điệp* đẹp đẽ gồ lên, đường cong từ phần eo đến mông mượt mà, vòng eo tinh tế mông vểnh cao, hai chân hơi tách ra, giữa đùi khí cụ thô dài dữ tợn ra vào.
(*Xương hồ điệp hay còn gọi là xương bướm: phần xương đối xứng ở hai bên vai.) Ngụy Hằng thích nhất tư thế thâm nhập từ phía sau, hắn cảm thấy như vậy tiến vào được sâu nhất, Hạ Thường An cũng hiện ra sự thuần phục, thật giống như hết thảy đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Ngụy Hằng một tay mạnh mẽ nắm lấy eo Hạ Thường An, dùng sức đỉnh lộng một trận, không ngoài ý muốn lại bắn vào trong thân thể cậu, Hạ Thường An cũng lười nói hắn, ngồi ở trong bồn tắm mở ra hai chân để Ngụy Hằng giúp cậu thanh lý. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
Thanh lý xong, Hạ Thường An lại bị ép giúp Ngụy Hằng tắm rửa một chút. Hai người tắm xong, Hạ Thường An vốn muốn ở lại thu thập buồng tắm, Ngụy Hằng không cho cậu làm, hướng cậu vỗ ngực bảo đảm chính mình nhất định sẽ thu thập sạch sẽ. Hạ Thường An phi thường hoài nghi năng lực của hắn, nhưng cậu mới vừa bị đè lên tường làm bừa một trận, hiện tại eo quả thật có chút đau nhức, cho phép Ngụy Hằng giúp cậu lau khô thân thể rồi rời khỏi buồng tắm.
Hạ Thường An nằm nhoài ở trên giường, mơ mơ màng màng sắp ngủ liền có cảm giác bên người chìm xuống, bị kéo vào một cái ôm ẩm ướt.
Hạ Thường An tự nhiên đem cánh tay đặt lên thắt lưng Ngụy Hằng, đầu cọ cọ vào vai hắn, lẩm bẩm nói: "Ngày mai đi thăm mẹ anh đi, anh và em."
"Tại sao?" Ngụy Hằng hỏi.
"Anh hỏi tại sao hả?" Hạ Thường An nói, "Mấy người lớn thường thích giảng giải quy tắc, dù sao đây cũng là mẹ anh."
"Mẹ anh thì thế nào?" Ngụy Hằng nói, "Em không thích bà ấy thì không cần tới thăm bà."
"Không thích cũng không phải là chán ghét." Hạ Thường An âm thanh càng ngày càng nhỏ, đôi mắt cũng đã hoàn toàn không mở ra được, "Thật sự, bà ấy tại sao lại may mắn như vậy, cố tình lại là mẹ anh, khiến em muốn chán ghét đều không thể chán ghét được."
Rõ ràng câu này nên được coi là đang nói xấu Triệu Dung Linh, nhưng Ngụy Hằng trong lòng lại cảm thấy có chút cảm đông, cúi đầu hôn một cái trên trán Hạ Thường An. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
Ngày hôm sau, hai người mang bao lớn bao nhỏ, hai tay đều xách một đống lớn đồ vật gõ cửa tiến vào nhà Triệu Dung Linh. Triệu Dung Linh nói chuyện vẫn còn có chút quái gở, nhưng chỉ cần Ngụy Hằng ở bên cạnh sắc mặt lạnh lẽo cũng không dám lại nhiều lời.
Dì Khánh giữ bọn họ lại đến lúc ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Hạ Thường An đỡ Triệu Dung Linh đi về phía phòng khách ngồi xuống ghế sa lon, rồi cầm quả lê lên gọt vỏ cho bà, gọt xong sau đó đưa dao vài đường thẳng lên quả lê, cắt thành từng miếng từng miếng lê một, cắt xong liền cất dao đi, lấy một miếng ra đặt xuống để Triệu Dung Linh ăn nó, sau đó xếp quả lê nghiêm chỉnh ra một chiếc đĩa nhỏ, đặt lên trên bàn ở vị trí mà bà đưa tay là có thể lấy được.
Triệu Dung Linh tức giận cùng Ngụy Hằng trò chuyện, nhìn thoáng Hạ Thường An, cầm lấy miếng lê kia nhét vào trong miệng.
Hàn huyên một phút chốc, Triệu Dung Linh đột nhiên nhớ ra, bảo Ngụy Hằng đi đến căn phòng chứa đồ lấy cho bà cái xe lăn nhẹ hơn chút, nói rằng lát nữa bà phải đi ra ngoài một chuyến, cái xe lăn kia dễ nhét vào trong xe hơn.
Ngụy Hằng quyết định diễn vai đứa con trai không hiếu thuận đến cùng, ngồi ở trên ghế sa lon bất động, nhẹ nhàng đạp đạp cẳng chân Hạ Thường An khiến cậu phải đi một chuyến.
Hạ Thường An cũng biết hắn là có ý gì, bị đạp một cước cũng không giận, đứng dậy đi lên lầu. Truyện chỉ có tại ý vị nhân sinh.
Một lát sau, Hạ Thường An khiêng xe lăn đi xuống cầu thang, đặt trước cửa phòng khách. Lúc thả xe lăn xuống, quần áo Hạ Thường An bị tay vịn kéo lên, mặc dù đặt xe lăn xuống xong liền rất nhanh bị tuột xuống nhưng Triệu Dung Linh cũng vẫn kịp nhìn thấy bên eo Hạ Thường An chợt lóe lên vết bầm, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
Ngụy Hằng nghĩ đến thời gian nghỉ trưa của Triệu Dung Linh, lười biếng từ trên ghế sa lông đứng dậy cùng Triệu Dung Linh nói lời từ biệt. Triệu Dung Linh xanh mặt, bắt Hạ Thường An đi ra ngoài lái xe trước, bà cùng Ngụy Hằng nói mấy câu.
Hạ Thường An một câu cũng không hỏi nhiều, cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.
Ngụy Hằng đứng ở trước ghế sa lon, thần sắc hơi không kiên nhẫn: "Mẹ lại làm sao nữa đây? Có chuyện gì không thể nói trước mặt Thường An sao?"
"Con còn dám hỏi mẹ sao?" Triệu Dung Linh cau mày, "Con có phải là ức hiếp nó hay không?"
"A?" Ngụy Hằng bất thình lình bị chỉ trích có chút lơ mơ, nhưng vẫn giả trang làm bộ làm tịch bộ dáng "Đúng vậy thế mẹ có thể làm gì được", nói, "Làm sao vậy?"
"Con thực sự rất có tiền đồ!" Triệu Dung Linh lấy tay chỉ Ngụy Hằng, "Di truyền cái gì không tốt lại cố tình di truyền cái tật xấu không phải người của cha con! Con hỏi làm sao vậy? Động thủ đánh người mà con còn lý sự sao?"
Ngụy Hằng không biết Triệu Dung Linh vì sao lại cảm thấy hắn động thủ với Hạ Thường An, nhưng chỉ là nghe được bà nhắc đến Ngụy phụ liền cảm thấy trong lòng một trận buồn bực: "Đang nói chuyện, mẹ nhắc đến ông ta làm gì?"
"Mẹ nhắc đến hắn làm gì sao? Con cho rằng mẹ nguyện ý nhắc đến sao?" Triệu Dung Linh tức giận đến đầu ngón tay đều run, "Ngụy Hằng, mẹ đem lời này nói rõ cho con biết, nếu như con dám trở nên giống như hắn, tiếp tục động thủ với Hạ Thường An, con xem mẹ có dám hay không gọi cảnh sát đến đem con nhốt vào trong cục cảnh sát!"
"Cảnh sát không quản việc này, mẹ cũng không phải không biết." Ngụy Hằng vẫn là đứng cà lơ phất phơ, "Chuyện của hai chúng con không cần mẹ quản, mẹ đừng nên bận tâm vớ vẩn."
Triệu Dung Linh bị chọc tức, trong tay nắm dụng cụ điều khiển từ xa liền muốn đập lên đầu Ngụy Hằng. Ngụy Hằng một phát bắt được, vứt lên trên bàn một cái, "Mẹ nghỉ ngơi đi, chúng con đi trước."
Ngụy Hằng quay người đi ra cửa ở ngoài, không để ý phía sau truyền đến âm thanh đồ vật bị đập xuống sàn.
----- end chương 17 ---