*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 4: Chiến trường của Ngụy lưu manh và thiến niên Tiểu Trản Edit: Dan Beta: Manh Manh ------------------------------------------------------------ Thấy tâm hồn Hạ Thường An lại không biết đã ngao du đến tận nơi nào, Ngụy Hằng bất đắc dĩ thở dài, nhéo một cái trên mặt cậu.
Hạ Thường An hô lên một tiếng đau đớn, phục hồi tinh thần lại, Ngụy Hằng chống đầu nhìn cậu, khóe miệng nhấc lên một nụ cười bỉ ổi quen thuộc.
Ngụy Hằng sờ sờ hai bên má bị anh nhéo có chút đỏ lên của Hạ Thường An, cúi đầu hôn một cái. Hạ Thường An ngơ ngác sửng sốt, cảm giác tim lại đập lên rộn ràng.
"Em thừa nhận đi." Ngụy Hằng ôm Hạ Thường An vào lòng, lồng ngực trần trụi của hai người dán vào nhau, Ngụy Hằng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tần suất chấn động không bình thường trong lồng ngực Hạ Thường An, " Không phải vì em không có cảm giác đối với tôi nên mới nói chia tay. Vậy thì vì cái gì? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai với em?". Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Hạ Thường An nhắm mắt, mặt chôn ở cần cổ Ngụy Hằng, trên chóp mũi thoang thoảng mùi nước hoa mơ hồ của nam nhân.
"Em mệt mỏi." Hạ Thường An trầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng nói, "Em quá mệt mỏi rồi, Ngụy Hằng."
"Hả?"
Ngụy Hằng có chút không rõ, muốn nâng đầu Hạ Thường An lên, Hạ Thường An lại càng liều mạng vùi đầu, không chịu nhìn mặt hắn. Ngụy Hằng đang định tiếp tục hỏi, ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.
"Anh! Anh! Anh đâu rồi? Anh ơi!"
"Tiểu Trản?"
Hạ Thường An vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ dưới đất nhanh chóng mặc lên người, vừa mặc vừa giục Ngụy Hằng, người đang trần chuộng nằm ngông nghênh trên giường.
"Tiểu Trản đến, anh mau đứng lên mặc quần áo vào, nếu như bị Tiểu Trản thấy được còn ra cái dạng gì nữa?"
"Anh thành cái dạng gì?" Ngụy Hằng lười biếng nói, "Anh là người yêu của anh trai nó, vốn là nên có bộ dạng này."
Hạ Thường An nhặt phần quần áo còn lại, một mạch ném mạnh lên người Ngụy Hằng, lườm anh một cái, quay người chạy đi mở cửa cho Nghiễm Trản.
Ngụy Hằng cơ hồ chưa từng bị Hạ Thường An trừng như vậy, từ trên giường đứng lên, một bên mặc quần một bên không biết có tư vị gì mà đứng tại chỗ.
Hạ Thường An mở cửa ra, ngoài cửa một thiếu niên thở hổn hển, sắc mặt mang theo vài phần sốt ruột.
Hạ Thường An xoa xoa mồ hôi trên gáy thiếu niên: "Làm sao mà chảy nhiều mồ hôi như vậy? Em một đường chạy đến đây hay sao?"
"Dĩ nhiên!" Nghiễm Trản dùng tay áo lung tung lau ở trên mặt vài cái, "Anh còn nói sao! Anh xưa nay chưa bao giờ đến muộn, nhưng ngày hôm nay em chờ thật lâu anh cũng không xuất hiện, gọi điện thoại cho anh cũng không thấy bắt máy khiến cho em vội gần chết, còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện đấy."
"Anh thì có thể xảy ra chuyện gì nha?" Hạ Thường An đưa Nghiễm Trản vào phòng ngồi xuống, "Anh sai rồi, có việc không đi được cũng không có thông báo cho em"
"Đương nhiên là anh sai rồi!" Nghiễm Trản la hét, "Anh, sao anh có thể như vậy, mới khen anh không bao giờ đến muộn, đảo mắt liền bị anh cho leo cây. Em đợi anh một tiếng đồng hồ, một chút vừng* cũng chưa ăn liền chạy tới tìm anh."
*Chắc ý bản là vừng rắc trên tôm hùm cay ấy~~~ "Anh sai rồi anh sai rồi." Hạ Thường An đưa cho Nghiễm Trản một chén nước, luôn mồm xin lỗi, "Anh sẽ không thế nữa. Bây giờ anh với em cùng đi ăn có được không? Mời em ăn năm cân tôm hùm luôn." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Em như vậy mà còn có thể ra ngoài hay sao?" Ngụy Hằng từ phòng ngủ đi ra, chậm rãi cài lại nút áo sơ mi, "Huống hồ mùa này vốn không phải mùa tôm hùm, nếu em không muốn bị đau mông thì đừng có đi theo nó làm bậy."
"Cái gì mà theo tôi làm bậy?" Nghiễm Trản bất mãn mà nói, "Đêm nay anh của tôi không đến được là do anh đúng không? Không phải anh với anh tôi chia tay rồi sao, bây giờ ở ỳ chỗ này làm gì?"
"Anh của cậu không nỡ chia tay với tôi." Ngụy Hằng đi tới bên người Hạ Thường An, ý vị thâm trường xoa xoa cái mông của cậu, "Không đi tắm sao? Không thấy khó chịu?"
Hạ Thường An giống như bị điện giật mà né tránh tay Ngụy Hằng. Phía sau cậu vẫn chưa thanh lý, hiện tại bên trong quần lót còn đang dính nhơm nhớp ẩm ướt loạn một đoàn. Ngụy Hằng sờ như thế, lại có dòng chất lỏng chảy ra, làm cho cậu không tự chủ được mà kẹp chặt mông.
"Anh đừng có táy máy tay chân với anh trai tôi!" Nghiễm Trản đứng lên, đem Hạ Thường An kéo đến bên cạnh mình, quay đầu tức giận nói, "Có chuyện gì xảy ra? Không phải hôm qua anh nói với em là anh đã chia tay hắn rồi à? Tại sao bây giờ hắn lại ở đây? Anh bởi vì hắn mà thất hẹn với em sao?! Anh là đang muốn chọc điên em hay sao?!"
Không biết tại sao, Nghiễm Trản cùng Ngụy Hằng ngay từ lần thứ đầu gặp mặt đã vô cùng không hợp, mỗi lần gặp gỡ đều không thể không nói móc lẫn nhau, đối chọi gay gắt. Ngày hôm qua cậu nhất thời không cẩn thận, lỡ miệng nói cho Nghiễm Trản biết cậu và Ngụy Hằng đã chia tay, Nghiễm Trản hưng phấn nhất định muốn kéo cậu đến ăn một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng. Hiện tại hai người gặp mặt, bầu không khí quả thực liền biến thành giương cung bạt kiếm.
Hạ Thường An có chút đau đầu, cố nén cảm giác khó chịu nơi hậu huyệt đem Ngụy Hằng đẩy hướng ra cửa, "Mặc tốt quần áo rồi thì đi ngay đi, tôi còn có việc sẽ không tiễn anh."
"Tại sao anh phải đi?" Ngụy Hằng cau mày, "Thế còn tên nhóc thúi này? Tại sao nó không phải đi?"
"Anh nói ai là tên nhóc thúi?" Nghiễm Trản tức đến giơ chân, "Anh cái lão già này! Đương nhiên là anh nên cút đi!"
Hạ Thường An bị bọn họ ồn ào đến nhức cả đầu, mở cửa liền muốn đem Ngụy Hằng nhét ra ngoài. Ngụy Hằng chống đỡ ở khuông cửa, vừa định nói lại vài câu, quay đầu thoáng nhìn sắc mặt của Hạ Thường An, lòng mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là thuận thế đi ra ngoài cửa, dặn dò một câu: "Em cũng nên đi nghỉ ngơi đi, không nên lưu nó lại quá muộn."
Hạ Thường An gật gật đầu, đóng cửa lại.
Ngụy Hằng xuống lầu ngồi vào trong xe, lúc này mới nhớ tới việc anh hôm nay đến là muốn đòi câu giải thích từ Hạ Thường An thuận tiện đem người đón về. Thật không nghĩ đến chính sự đều không thành, trái lại mơ mơ hồ hồ liền bị đuổi ra khỏi nhà. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Ngụy Hằng giơ tay nhìn đồng hồ, lại nghĩ tới khuôn mặt uể oải trước khi đóng cửa của Hạ Thường An, một mặt buồn bực mà xoay chìa khóa, khởi động xe.
Cảm giác khó chịu khác thường bên trong mông quá mức mãnh liệt, Hạ Thường An đứng ngồi không yên, đành phải đánh gãy mấy câu nói thao thao bất tuyệt của Nghiễm Trản.
"Tiểu Trản, " Hạ Thường An nói, "Thời gian cũng không còn sớm, anh chạng vạng mới vừa dọn dẹp nhà, bây giờ toàn thân dơ bẩn, dính dấp trên người rất khó chịu. Trước tiên để anh đi tắm rửa, em xem TV một chút, đợi anh rồi anh đưa em về nhà, có được không?"
Nghiễm Trản vừa mới muốn cự tuyệt nói mình không cần người đưa, lại nghĩ đến có thể ở cùng Hạ Thường An nhiều hơn một chút liền gật đầu đáp ứng.
Hạ Thường An tiến vào buồng tắm, Nghiễm Trản ngồi xem ti vi, nội dung thực sự có chút tẻ nhạt, đi lại xung quanh trong phòng, sờ đông chạm tây một lát, xem cái gì cũng hiếu kỳ.
Nghiễm Trản đi vào phòng ngủ, trên giường một mảnh ngổn ngang. Hắn đi tới bên giường ngồi xuống, đặt mông ở trên giường nhảy nhảy, phát hiện cái giường này cứng đến dọa người. Vốn đang muốn thu hồi cái tay chống đỡ trên giường, đầu ngón tay bỗng nhiên chạm phải một mảnh dính nhớp nháp gì đó. Nghiễm Trản tò mò rụt tay về nhìn một chút, tiến tới nhìn sát thứ kì lạ trên giường, đột nhiên mặt đỏ bừng lên.
Thì ra, thì ra bọn họ mới vừa ở đây làm cái loại chuyện này!
Dĩ nhiên vì chuyện này, mà bắt hắn ngồi đợi không công cả một buổi tối?!
Không phải là đã chia tay sao? Đây là có ý tứ gì? Đúng là bắt nạt hắn mà, cho là hắn hoàn toàn không hiểu gì sao?!
Thật sự là.... Không biết xấu hổ!!!
Nghiễm Trản vừa phẫn nộ vừa thẹn đến tức giận, nhảy xuống giường bực bội đẩy cửa rời đi.
Chờ Hạ Thường An rốt cục tắm xong đi ra, trong phòng đã trống không, không có bất kỳ ai. Hạ Thường An kêu tên Nghiễm Trản vài tiếng, không có ai trả lời liền chạy đến bên cửa sổ nhìn ra, mọi thứ đều đen tối không thấy gì cả. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Hạ Thường An nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Nghiễm Trản, đối phương rất nhanh đã nhấc máy.
"Tiểu Trản? Em đã đi về rồi sao?"
"Ừm." Nghiễm Trản âm thanh có chút thở phì phò, "Em đã đi từ rất lâu rồi!"
"Không phải nói chờ anh đưa em về hay sao? Làm sao một mình liền đi về rồi?"
"Em đều lớn như vậy, ai muốn anh đưa về." Nghiễm Trản dừng lại, vặn vẹo rồi nói thêm, " Em không biết anh với tên Ngụy lưu manh kia xảy ra chuyện gì, chuyện của các người em cũng không muốn xen vào. Nếu các người không muốn chia tay cũng đừng đi nói lung tung ở bên ngoài để người ta mừng hụt."
"Hả?" Hạ Thường An có chút không bối rối, không hiểu chuyện gì.
"Thôi, không có gì." Nghiễm Trản không nhịn được, "Em sắp về đến rồi, em cúp máy đây."
Nghe thấy bên trong điện thoại di động truyền đến âm thanh báo bận, Hạ Thường An có chút bất đắc dĩ, gửi cho Nghiễm Trản một cái tin nhắn ngắn, nói hắn về đến nhà liền báo cho mình biết một tiếng.
Tin nhắn vừa mới gửi đi liền thu được hồi âm, một cái "Hừ" thêm một cái biểu tình bĩu môi, cái biểu tình này cùng dáng vẻ cáu kỉnh của Nghiễm Trản có vài phần giống nhau.
Hạ Thường An chạm vào icon bĩu môi màu vàng trên màn hình.
Hạ Thường An là nhìn Nghiễm Trản lớn lên.
Nhìn Nghiễm Trản từng bước một, từ một đứa nhỏ mặt đầy vết nhăn như chú khỉ con, bây giờ đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tràn ngập sức sống. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Nghiễm Trản từ nhỏ đã dính người, đặc biệt yêu thích kề cận Hạ Thường An. Đại khái có lẽ là vì cậu dễ nói chuyện, tựa hồ xưa nay đều sẽ không bao giờ tức giận. Mỗi lần Nghiễm Trản gây họa đều sẽ nghĩ đến cậu trước tiên.
Nghiễm Trản được bọn họ bảo vệ quá tốt, từ nhỏ đến lớn đều không chịu qua chút ủy khuất nào, muốn gì chỉ cần nói ra, trong một thời gian ngắn nhất định sẽ có người đưa đồ đến tận tay hắn. Cũng chính bởi vì như vậy, tính cách Nghiễm Trản không khỏi có mấy phần kiêu căng, nói chuyện cùng làm việc đều vô cùng trực tiếp thẳng thắn, chưa bao giờ quanh co lòng vòng, vui buồn gì đều thể hiện trên mặt. Mẹ Hạ Thường An thường lo lắng Nghiễm Trản còn tiếp tục như vậy sau này bước ra ngoài xã hội hội sẽ chịu ủy khuất, nhiều lần nhắc nhở Hạ Thường An đừng quá cưng chiều hắn. Hạ Thường An ngoài miệng thì đáp ứng nhưng sau lưng vẫn như cũ đối với Nghiễm Trản cầu gì được nấy.
Điện thoại di động rung lên, là Nghiễm Trản gửi tới tin nhắn.
"Em về nhà rồi. Mẹ lại lải nhải trách em về muộn. Thật phiền. [ bĩu môi ]."
Hạ Thường An cười cười.
"Mẹ cũng là lo lắng cho em, em đừng cãi lại. Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
"A a a a a biết rồi! Ngủ ngon ngủ ngon! Gặp lại sau!!!"
Hạ Thường An để điện thoại di động xuống, ngửa mặt nằm ở trên giường.
Cái tuổi thiếu niên này, đáng lẽ nên giống như Nghiêm Trản mới đúng, phải không? Muốn cái gì liền lớn tiếng nói, muốn làm cái gì liền trực tiếp đi làm, sống đơn giản bằng phẳng, mới có thể tính thanh xuân.
Hạ Thường An trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười của Nghiễm Trản. Thiếu niên choai choai nở nụ cười xán lạn, mặt mày cong cong, có một chiếc răng nanh bên phải diễu võ dương oai ở khóe môi, khuôn mặt tươi cười lấp lánh như một mặt trời nhỏ.
Hạ Thường An nghĩ, khi cậu ở thời điểm bằng tuổi Nghiễm Trản hình như không thể tươi cười rạng rỡ như vậy.
~~~vote this PS1: Các nàng thông cảm cho tốc độ ra chương có chút chậm nhé, bởi vì bạn Rin bị tai nạn, tay vẫn chưa khỏi nên giờ bạn Dan gánh khá nhiều. Cùng mau chúc cho bạn ấy mau khỏe nào ~٩(๛ ˘ ³˘)۶ P/S 2 CỰC LỚN: Vì sự ủng hộ đông đảo từ các chúng đồng râm hủ nam hủ nữ mà lượt fl chủ nhà tăng 700 người nên chủ nhà QUYẾT ĐỊNH sẽ làm một yến tiệc thịnh soạn dành cho mỗi vị. Bất cứ những ai từng cmt qua trong truyện đều sẽ được gắn thẻ tặng chương nhé <3! Nhớ chú ý đến lấy tem của mình a ~PS3: Tình hình là truyện nhà đang bị reup khá nhiều, hi vọng mọi người hãy tìm đọc tại trang wattpad và wordpress chính chủ của nhà Ý VỊ NHÂN SINH nhé <3