Lúc Thang Chấp đi theo sau luật sư Chung vào bệnh viện Trình Sơn, cậu thầm nghĩ, chắc trên đời không có ai thích mùi của bệnh viện.
Mùi của nước khử trùng, các loại thuốc, dịch tiêm chích, đồ nhựa, cộng với mùi của tất cả các hoạt động của con người trộn lẫn vào nhau, sau đó gieo rắc vào trong không khí.
Từ Thăng đưa Thang Chấp đến cổng bệnh viện, anh không xuống xe.
Thang Chấp rất cảm kích anh.
Cảm kích sự giúp đỡ, cái ôm và cả sự im lặng khiến người khác thoải mái của Từ Thăng.
Vào đến khoa ngoại, Thang Chấp đang nghĩ, sau này không cần biết Từ Thăng bắt bẻ mình cái gì, hay là ghét mình như thế nào, cậu chắc cũng sẽ không còn buồn rầu nữa.
Không biết có phải do là trọng phạm hay không, bệnh viện cho Tịch Mạn Hương nằm phòng bệnh riêng.
Phòng bệnh của bà nằm ở cuối hành lang, Thang Chấp và luật sư Chung lướt qua đám người thăm bệnh, đi đến trước cửa phòng bệnh có cảnh sát canh chừng. echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp xuất trình chứng minh thư, cảnh sát mở cửa cho cậu, cậu đi vào, Tịch Mạn Hương mặc đồ bệnh nhân màu xanh trắng, mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch nằm trên giường, đang được truyền dịch. đọc truyenfull tăng nguy cơ bị bệnh ngu
Thang Chấp trước giờ chưa từng thấy Tịch Mạn Hương như thế này.
Mẹ cậu là một người sống rất vô tư, sức khỏe tốt, lúc nào cũng rạng rỡ sáng láng, giống như bà đang sống trong một thế giới có rất nhiều chuyện đáng để vui vẻ, dù là ở trong ngục tù, cũng có thể tìm được niềm vui.
Nhưng bây giờ bà nằm trên giường bệnh, giống một cụ bà mắc bệnh phổi.
Thang Chấp đi đến bên giường, nhìn nữ cảnh sát ngồi đối diện giường, nữ cảnh sát nhìn cậu, sững sờ chớp mắt mấy cái.
“Cám ơn cô đã chăm sóc cho mẹ tôi.” Thang Chấp cười với cô.
Cô nhìn lướt qua tấm kính ngoài phòng bệnh, sau đó nhìn Thang Chấp, dừng một lúc, khẽ nói: “Không cần cám ơn, chăm sóc là việc của hộ lý.” rồi nói, “Ban sáng bà ấy có tỉnh lại một lần, vẫn có ý thức.”
Thang Chấp lại nói cám ơn một lần nữa.
Tịch Mạn Hương ngủ rất sâu, Thang Chấp ngồi bên cạnh nhìn bà đau đáu, đến cả vết chân chim trên khóe mắt bà cũng đếm ra hết.
Còn có vết sạm trên gò má, những sợi tóc bạc li ti xen lẫn trong mái tóc ngắn màu đen.
Cậu cảm thấy hình như mình đã mất đi hồi ức về những ngày chưa phải nhìn mẹ qua tấm kính.
Lúc nhỏ Tịch Mạn Hương dẫn cậu đến công viên giải trí bơm bong bóng ném phi tiêu, lừa cậu ăn kem nhiều sẽ bị quái vật ăn thịt, tất cả đều giống như những câu chuyện mà não cậu tự bịa ra vì quá nhớ mẹ.
Theo như luật sư Chung nói, trước khi Tịch Mạn Hương khỏi hẳn, mỗi ngày Thang Chấp đều có nửa tiếng đồng hồ đến thăm, nhưng Thang Chấp không biết Từ Thăng có cho phép cậu đến đây hằng ngày hay không.
Bởi vì Từ Thăng là một đại thiếu gia rất bận rộn rất khó tính, bây giờ lại không có ai khác có thể thay Thang Chấp hỗ trợ cho anh.
Hết nửa tiếng, cảnh sát gõ cửa đi vào, Thang Chấp rất phối hợp mà ra ngoài. Đi đến chỗ đỗ xe, Thang Chấp mới phát hiện Từ Thăng vậy mà vẫn còn đợi cậu.
Cậu có hơi áy náy, muốn quay đầu lại cám ơn Từ Thăng, nhưng Từ Thăng cực kỳ không thích cậu ngồi ghế phụ mà cứ quay đầu lại, nên cậu chỉ hơi nghiêng đầu, nói với Từ Thăng: “Cám ơn Từ tổng.”
“Không cần.” Từ Thăng đang làm việc, đầu không ngẩng lên.
Sau đó, tài xế lặng thinh khởi động xe, rời khỏi bệnh viện.
Bọn họ đi qua đường hầm Trình Sơn, đường đi mất hơn bốn mươi phút, đến một viện an dưỡng do Từ Thăng đầu tư.
Đầu tháng trước, mẹ Từ Thăng sau đợt hóa trị lần thứ hai kết thúc, liền vào đây ở, Từ Thăng mỗi tuần đều đến thăm bà hai lần.
Lúc trước mỗi lần đến cùng Từ Thăng, Thang Chấp đều đợi ở ngoài xe, nhưng sau khi Giang Ngôn xuất viện, cũng vào đây ở, vì thế lần này Thang Chấp được Từ Thăng đồng ý, cũng chuẩn bị xuống xe, vào thăm Giang Ngôn.
Diện tích viện an dưỡng rất lớn, người bệnh lại ít, cây xanh trồng rất đẹp, giống như hoa viên trong tranh thuộc trường phái ấn tượng.
Mẹ Từ Thăng ở trong một biệt thự đơn lập nằm sâu trong viện an dưỡng, tài xế trước tiên chở Từ Thăng đến nơi, sau đó mới chở Thang Chấp đến chỗ Giang Ngôn ở.
Giang Ngôn ở tầng ba trong một tòa nhà năm tầng, cửa sổ trong phòng vô cùng lớn.
Hôm nay, Tân Cảng hiếm khi lại được một lần ánh nắng chói chang không chút gợn mây, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, khiến phòng rất nóng, nóng đến nỗi Giang Ngôn phải mở máy lạnh.
Thang Chấp ngồi trên sô pha, kể cho Giang Ngôn nghe vài chuyện trong chuyến đi đến Grand Rapids, đương nhiên là lược bỏ chi tiết cậu và Từ Thăng tiếp xúc cơ thể, chỉ nói chuyện công việc. wattpad reup tăng nguy cơ ế chồng
Giang Ngôn đùa rằng Thang Chấp làm việc quá tốt, khiến anh ta thất nghiệp, tháng sau anh ta đi làm lại, có thể trực tiếp hỏi bên săn đầu người tìm công việc mới.
Anh ta hào hoa phong nhã, nói chuyện không nhanh không chậm, không khiến cho người ta có cảm giác áp lực như Từ Thăng.
Giang Ngôn làm Thang Chấp cảm thấy thả lỏng.
Thang Chấp bị anh ta chọc cười, cười xong, mới nhịn không được thổ lộ tiếng lòng: “Đợi anh quay lại, tôi cũng không biết tôi đi đâu nữa.”
Từ Thăng hình như không còn cần cậu nữa, Từ Khả Du vẫn chưa tỉnh lại.
Tịch Mạn Hương không biết sau khi khỏi hẳn sẽ như thế nào, giống như tất cả đều quay lại điểm ban đầu.
Giang Ngôn nhìn ra tâm sự của cậu, an ủi: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cậu xem đấy, Từ tiên sinh vốn dĩ đối xử với cậu… như vậy, nhưng bây giờ chẳng phải cũng rất hài lòng về cậu hay sao.”
Quãng nghỉ của anh ta hàm chứa rất nhiều ẩn ý.
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng có thể không phải là hài lòng với cậu, chỉ là anh không có lựa chọn khác mà thôi.
Người có thể đạt được tiêu chuẩn của anh quá ít, cho nên mới để Thang Chấp đi theo anh.
Cũng vì Từ Thăng trên thực tế rất nhân từ, cho nên mới nhịn để Thang Chấp sau khi uống rượu xong quấy rối, lên giường với Thang Chấp, thậm chí còn ôm hôn để an ủi Thang Chấp.
“Từ tiên sinh rất quan tâm đến cậu.” Giang Ngôn tiếp tục nói, “Anh ấy rất ít khi quan tâm đến người khác như vậy.”
Thang Chấp không xem lời này là thật, chỉ gật đầu.
Cậu ngồi thêm một lúc, Từ Thăng gửi tin nhắn bảo cậu xuống lầu, cậu liền tạm biệt Giang Ngôn.
Trên đường đi, sắc mặt Từ Thăng cũng không tốt lắm, không khí trong xe trở nên trầm trọng.
Thang Chấp nghi ngờ tình trạng của bà Từ không khả quan, bởi vì Từ Thăng thăm bà lâu hơn bình thường tới hai mươi phút.
Mấy tháng ở nhà họ Từ, rời khỏi Tân Cảng mới hai tuần, khi xe chạy vào khuôn viên nhà họ Từ, Thang Chấp vẫn cảm thấy không thích ứng được.
Cậu không thích ngọn núi u ám này, cũng không thích mặt hồ bên cạnh nhà Từ Thăng.
Chỉ khi có mặt Từ Thăng, căn nhà này mới không còn khó ở đến mức đó.
Về đến nhà, ăn bữa tối thơm ngon do đầu bếp làm, Từ Thăng đến nhà chính của Từ Hạc Phủ, không bảo Thang Chấp theo cùng, Thang Chấp liền đi tắm rồi ngủ sớm.
Bọn họ chỉ ở Tân Cảng bốn ngày, mà trưa ngày thứ ba Từ Thăng phải gặp mặt Triệu Thiều.
Lần này Từ Hạc Phủ bảo thư ký chuẩn bị quà.
Từ Thăng vừa vào thư phòng, thư ký đã đưa quà cho Từ Thăng, tiết kiệm cho Từ Thăng rất nhiều thời gian.
Chuyện này vốn có thể cho Giang Ngôn làm, nhưng cùng là việc mua quà, Từ Thăng không muốn cho Thang Chấp làm.
Thang Chấp không biết quà gì mới phù hợp, mắt thẩm mỹ chẳng ra làm sao.
Hơn nữa quà tặng cho người khác, Từ Thăng không muốn Thang Chấp đụng vào.
Có thể là vì mẹ cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, Thang Chấp cả ngày đều mất hồn mất vía.
Mười một giờ đêm, Từ Thăng từ chỗ ông ngoại về nhà, đang nghĩ, nếu như Thang Chấp vẫn chưa ngủ, cảm thấy ngủ một mình không được, anh sẽ đồng ý cho Thang Chấp đến phòng mình.
Nhưng có lẽ là Thang Chấp quá mệt, nên đã ngủ mất rồi.
Từ Thăng đến phòng cậu nhìn cậu một lúc.
Thang Chấp đắp chăn nằm trên giường, lưng hơi cong, chân cũng cuộn tròn.
Không nhớ đọc từ tạp chí khoa học nào, người ta nói đây là tư thế ngủ không có cảm giác an toàn. Từ Thăng lúc vừa mới đến Tân Cảng cũng ngủ như thế này.
Sau đó khi về nhà chính, bảo mẫu nói với Từ Hạc Phủ, Từ Hạc Phủ không hài lòng lắm, nên Từ Thăng phải thay đổi.
Từ Thăng cúi người xuống, khẽ chạm vào mặt Thang Chấp, Thang Chấp vẫn không tỉnh, lông mi hơi động đậy.
Ánh đèn đầu giường giống như đang tỏa ra những sợi lông tơ màu vàng nhạt, dịu dàng bao phủ Thang Chấp.
Hình như Thang Chấp nằm mơ, miệng mấp máy, khẽ nói mớ.
Cậu nói rất mơ hồ, Từ Thăng mới đầu nghe không rõ, lát sau, Thang Chấp lại nói thêm mấy lần nữa, Từ Thăng rốt cuộc cũng nghe được Thang Chấp đang nói “Từ Thăng”.
Giây phút vừa nghe rõ, Từ Thăng hơi bất ngờ cùng với một chút đắc ý.
Thật ra chỉ có ở trên giường, Thang Chấp mới gọi tên Từ Thăng, còn những lúc khác đều gọi là Từ tổng.
Cậu nói “Từ Thăng” và người khác nói “Từ Thăng” không giống nhau, cậu nói giống như đang làm nũng với Từ Thăng, hoặc là xin được tha thứ.
“Từ Thăng.” Thang Chấp nhắm chặt mắt, vừa ngoan vừa thuần khiết mà nói.
Cái tên mà ngay cả trong mơ cũng muốn gọi, giống như đang gọi một người đối với cậu mà nói là độc nhất vô nhị, là người mà cậu không thể sống thiếu.
Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp có thể thật sự ỷ lại anh, tình cảm đơn thuần lại không làm hại đến ai, cũng không cần thiết bị ngăn cản hay trừng phạt.
Vì thế Từ Thăng hết sức dịu dàng trả lời lại Thang Chấp, anh nói: “Tôi ở đây.” Sau đó quang minh chính đại hôn lên môi Thang Chấp.Một pha não bổ cực mạnh đến từ cầu thủ Từ Văn Thăng:))) thật sự ko nên đọc bình luận trên TB, đang deep mà đọc bình luận xong là ko biết truyện này ngược nằm ở đâu luôn á:)))
Comment trên Trường Bội:
“TT: Đối tượng ở chung quá yêu tôi phải làm sao đây”
“Tiêu rồi, em ấy yêu tôi đến mức ko thể kiềm chế được nữa, tôi chỉ có thể yêu lại em ấy thôi”
Cái câu “Hơn nữa quà tặng cho người khác, Từ Thăng không muốn Thang Chấp đụng vào” có một số người cmt theo hướng là quà Thang Chấp đã đụng vào thì Từ Thăng ko muốn đưa cho người khác. Ban đầu mình thấy câu này nó vô tình và lạnh nhạt quá, nhưng đọc comment xong thì nghĩ, chúng ta hãy cứ hiểu theo cách nào chúng ta muốn:)))