Về đến khách sạn đã là tám giờ rưỡi tối, bọn họ ăn tối đơn giản.
Tay phải của Thang Chấp bị thương, tay trái ăn cơm khá là khó, Từ Thăng mới đầu chỉ nhìn cậu, sau đó giành lấy nĩa của cậu, đút cậu ăn. Thang Chấp mất máu lại còn uống thuốc, không muốn ăn lắm, muốn về phòng tắm rửa đi ngủ, theo lời dặn của bác sĩ, Từ Thăng trùm bao không thấm nước vào tay cậu.
Chỉ còn lại một tay, làm gì cũng chậm, Thang Chấp mở cửa tủ cũng mất hết nửa phút, lấy đồ ngủ ra, phát hiện Từ Thăng đứng ở cửa phòng nhìn cậu.
“Từ tổng, có chuyện gì sao?” Thang Chấp hỏi anh.
Từ Thăng chỉ chỉ bộ đồ ngủ trong tay Thang Chấp: “Có cần tôi giúp không?”
“Bác sĩ nói không thể hoạt động nhiều và không được vào nước.” Anh lại thêm một câu, giống như đang tìm một căn cứ cho câu hỏi của mình.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng vài giây, nói: “Không cần đâu.”
Từ Thăng liền “Ờ” một tiếng, nhưng mà vẫn không đi.
Thang Chấp cảm thấy hơi lúng túng, vốn dĩ định cởi đồ trong phòng, bây giờ chỉ có thể cầm đồ ngủ vào phòng tắm, vào phòng tắm, cậu cúi đầu dùng tay trái cởi nút áo. echkidieu2029.wordpress.com
Cậu vắt đồ ngủ sang một bên, gian nan cởi được nửa số nút, bỗng nhiên cảm giác đằng sau có tiếng động, quay người lại, nhìn thấy Từ Thăng mở cửa ra.
“Vẫn nên để tôi giúp cậu.” Từ Thăng nói với cậu.
Thang Chấp cảm thấy rất bối rối, vẫn muốn từ chối, nhưng Từ Thăng đã bước vào, đóng cửa lại, đến gần cậu.
Trên người Từ Thăng có hơi ấm và mùi nước hoa cologne khiến Thang Chấp muốn né tránh, anh giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay đang chạm vào cúc áo của Thang Chấp, anh nói: “Để tôi.”
Thang Chấp cúi đầu, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh và cậu hòa quyện vào nhau. Thang Chấp bỏ tay ra, nhìn Từ Thăng cởi áo của mình.
Ngón tay Từ Thăng chạm vào da thịt cậu, nhưng mà không ở lại lâu.
Từ Thăng mặc rất chỉnh tề, chỉ xắn tay áo sơ mi lên, thử độ ấm của nước, bảo Thang Chấp đứng vào buồng tắm vòi sen, lấy vòi sen tắm rửa cho Thang Chấp. đọc truyenfull tăng nguy cơ xói mòn não
Nói thật thì, Từ Thăng chưa từng tắm rửa cho người ta.
Chuyện đầu tiên anh làm là không nói gì mà lặng lẽ tưới nước lên Thang Chấp từ trên xuống dưới, nước từ tóc Thang Chấp chảy xuống, cả mặt Thang Chấp sũng nước.
Mắt Thang Chấp mở không nổi, lại không dám la mắng gì, nhẫn nhịn để cho Từ Thăng lấy dầu gội đầu xoa tóc cho cậu.
Tay Từ Thăng đặt trên đỉnh đầu cậu xoa xoa một lúc, giúp cậu rửa sạch. Thang Chấp vẫn không thể mở nổi mắt, ngoan ngoãn nhắm tịt mắt lại, đứng im không nhúc nhích.
Nước nóng không ngừng xối vào người cậu, tay Từ Thăng chạm vào thân thể cậu như đang tản mạn không mục đích, lực lúc mạnh lúc nhẹ, không những thế lại có xu hướng càng ngày càng chậm.
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng tắm cũng lâu quá, nước trên mặt cậu cũng khô gần hết rồi, liền mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Từ Thăng đang nhìn mình chằm chằm. đọc sstruyen sẽ bị nguuuuu
Hình như anh không ngờ Thang Chấp sẽ mở mắt, chợt khựng lại, hỏi Thang Chấp: “Sao vậy?”
Quần áo của Từ Thăng ướt hơn một nửa, bộ dạng trông khá chật vật, nhưng anh luôn có năng lực khiến người ta không cảm thấy như vậy.
Thang Chấp đối mắt với anh hai giây, nói “Từ tổng, hay là để tôi tự làm đi”, cúi đầu muốn lấy cái vòi hoa sen trong tay Từ Thăng, đột nhiên nhìn thấy cái nơi kia của Từ Thăng gồ lên, sững sờ, tay dừng lại trên không trung.
Một tay của Từ Thăng còn đặt trên vai Thang Chấp, anh hơi chậm chạp rút tay về, sau đó nói với Thang Chấp: “Nhắm mắt.”
Thang Chấp vốn cũng không muốn nhìn, liền nhắm mắt lại.
Từ Thăng không chạm vào cậu nữa, chỉ dùng nước xối vào, giống như một cậu trai trong trắng giữ lễ tiết. Không lâu sau, Từ Thăng tắt nước đi, nói với Thang Chấp: “Xong rồi.”
Thang Chấp mở mắt ra, Từ Thăng vẫn còn đứng đó không đi.
Phản ứng của anh rất rõ ràng, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì.
Thang Chấp cảm thấy hơi buồn cười, cụp mắt xuống, đến gần anh một chút, tay trái cách quần chạm vào Từ Thăng.
Từ Thăng nhấc tay giữ cổ tay cậu lại, nhưng không dùng sức, Thang Chấp liền ngẩng đầu, cười với Từ Thăng một cái, nói: “Từ tổng, anh cứng rồi.”
Từ Thăng không nói gì, tay còn lại đặt trên eo Thang Chấp, bấu chặt.
Thang Chấp nhìn chằm chằm vào mắt Từ Thăng, khoảng cách gần đến mức Thang Chấp có thể nhìn thấy chính mình trong con ngươi của anh.
Cậu khỏa thân hoàn toàn, không mặc cái gì, mặt ngước lên nhìn Từ Thăng, tay phải buông thõng, tay trái chạm vào nơi cậu không nhìn thấy.
Giống như họ đang làm chuyện đó vậy.
Tay trái Thang Chấp lướt lên trên, cởi nút quần Từ Thăng, kéo phéc-mô-tuya xuống, Từ Thăng vẫn không ngăn cậu lại, vuốt ve mu bàn tay cậu một cách ái muội.
Hơi nóng trong phòng tắm tan biến rồi, lưng Thang Chấp rất lạnh, cậu đến gần Từ Thăng thêm một chút, kéo mép quần lót Từ Thăng xuống.
Từ Thăng nóng đến nỗi khiến Thang Chấp cảm thấy không kiềm chế nổi, liền bỏ tay ra, để vật cứng đó chạm vào bụng dưới của mình, để nó đi xuống sâu hơn.
“Thật sự rất cứng.” Thang Chấp ngước mặt lên, tỏ vẻ ngây thơ nói với Từ Thăng.
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, thả lỏng bàn tay đang giữ lấy cổ tay Thang Chấp, đặt lên lưng cậu, thuận theo đường lõm của xương sống lướt xuống dưới, hôn lên môi cậu như đang muốn chặn miệng cậu lại.
Từ Thăng hôn không mãnh liệt, dường như có thể xem là dịu dàng, hôn không lâu liền tách ra, sau đó giống như cảm thấy không đủ, lại hôn lên môi Thang Chấp lần nữa.
“Thang Chấp.” Anh nói, “Đừng nghịch nữa.”
Thang Chấp nhìn vào mắt Từ Thăng, cảm thấy mắt Từ Thăng trông có vẻ chân thật, cho nên không muốn nhìn nữa, đến gần, dán mặt lên vai Từ Thăng, tay ôm lấy eo Từ Thăng.
Từ Thăng yên lặng ôm lưng cậu, để cậu ôm một lúc, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đặt tay lên vai Thang Chấp, đẩy cậu ra một chút, cúi đầu tìm đến môi cậu, hôn lên đầu môi Thang Chấp như đang an ủi, kéo quần mình lên, cài nút lại.
“Cậu có thể nghe lời chút không hả.” Anh yêu cầu Thang Chấp với giọng điệu giống như đang ngại ngùng.
Đẩy Thang Chấp ra, ra ngoài lấy khăn tắm, choàng lên vai cậu, nhìn thấy mái tóc sũng nước của Thang Chấp, lại ra ngoài lấy thêm khăn lông.
Đến cả khăn tắm Từ Thăng cũng không choàng cho đàng hoàng, cứ luôn bị tuột xuống, Thang Chấp nhấc tay, muốn kéo nó lên, nhưng vô thức dùng tay phải, chạm vào vết thương, đau đến mức mắt tối sầm.
Khăn tắm vẫn chưa được kéo lên, trôi tuột rơi xuống sàn.
Từ Thăng lấy khăn lông xong quay người lại, đúng lúc thấy Thang Chấp cúi người nhặt khăn tắm, liền nhanh chóng bước đến, nhặt lên cho cậu, choàng lại cho hẳn hỏi, hỏi cậu: “Sao lại rớt.”
Thang Chấp ngẩng đầu nhìn anh, có thể là vì vết thương quá đau, mắt nổi đom đóm, Từ Thăng nhìn thấy, hơi khựng lại, hỏi cậu: “Sao vậy?”
“Lúc nãy đụng vào vết thương rồi.” Thang Chấp nhỏ giọng nói với Từ Thăng.
Tay đang giữ khăn tắm của Từ Thăng chợt nắm chặt hơn, các đốt ngón tay chạm vào xương cằm Thang Chấp, anh thấp giọng nói với cậu: “Đừng lộn xộn nữa.” hỏi cậu, “Có đau không.”
Thang Chấp nói dối: “Vẫn ổn.”
Anh lau khô người cậu, mặc áo ngủ vào, dưới ánh đèn phòng tắm, cẩn thận cúi đầu gỡ bao tay không thấm nước ra, kiểm tra băng gạc có thấm máu hay không, nói: “Ngày mai đến phòng khám thay thuốc.”
Thang Chấp “Ò” một tiếng, anh bảo Thang Chấp ngồi xuống, giúp Thang Chấp sấy tóc.
Trong lúc sấy, anh làm Thang Chấp phỏng tổng cộng năm lần, vậy mà còn khiển trách cậu ngồi sấy tóc cũng không yên.