Rèm cửa vẫn khép, trong phòng vẫn còn tối.
Thang Chấp mơ màng nằm trong chăn. Từ Thăng đã không còn nằm bên cạnh cậu nữa rồi. Tiếng bàn phím gõ lạch cạch vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn không biết từ đâu truyền tới.
Thang Chấp chưa mở mắt, nằm thêm một lúc nữa, nghe thấy giọng Từ Thăng nói chuyện.
Từ Thăng đè thấp giọng, nói “Được” và “Có thể”.
Thang Chấp chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Từ Thăng ngồi trên sô pha cách đó không xa.
Có thể là anh phát giác ra Thang Chấp đã dậy, động tác gõ bàn phím của Từ Thăng dừng lại, anh nhìn về phía Thang Chấp, tiện thể gập laptop lại, đặt sang một bên, nói với người trong điện thoại “Lát nữa rồi nói”, sau đó tháo tai nghe xuống, đứng dậy, đi về phía cậu.
Từ Thăng hình như đã ăn mặc chỉnh tề, còn áo ngủ trên người Thang Chấp vì quá thùng thình, hai bên vai đều rớt xuống, mắc trên cánh tay.
Thang Chấp uể oải kéo lên mặc đàng hoàng.
“Dậy rồi sao?” Từ Thăng đi đến bên giường, hỏi Thang Chấp.
Thang Chấp không nhìn rõ gương mặt Từ Thăng, ánh mắt cũng không có tiêu cự, “ừm” một tiếng.
Cậu cảm thấy cả người mình đều khó chịu, nhưng không muốn bỏ lỡ buổi hẹn hò với Từ Thăng, vì Thang Chấp trước giờ chưa từng hẹn hò.
“Hôm nay đi đâu đây…” Thang Chấp hỏi Từ Thăng, “Anh có nơi nào muốn đi không?”
Hôm qua trước khi vào giấc, cậu nghĩ có lẽ Từ Thăng sẽ muốn đi trung tâm thiên văn trong thành phố, nhưng có thể anh cũng không thích.
Vì Từ Thăng dường như không có bất kì thú vui gì ngoài công việc, thứ duy nhất anh thích có lẽ chỉ có bộ mô hình trong phòng thay đồ.
Thang Chấp vẫn chưa hỏi thử, Từ Thăng đột nhiên nói với cậu: “Anh đã bảo Giang Ngôn đặt nhà hàng rồi.”
“Là nhà hàng thủy cung.” Từ Thăng nói tiếp.
Thang Chấp nghĩ một lúc mới nhớ ra, hỏi Từ Thăng: “Là nhà hàng lần trước anh hẹn với người ta phải không?”
Từ Thăng hơi nghẹn lời, lát sau mới nói: “Ừm, lúc đó anh có nói sẽ dẫn em đi.”
Thang Chấp giật mình mấy giây, tâm trạng hơi phức tạp, hỏi ngược lại anh: “Có sao?”
Không phải là cậu không nhớ, mà là không muốn đi lắm.
Từ Thăng nói “Có”, Thang Chấp cũng không nói nữa.
Chắc là phát hiện Thang Chấp không muốn lắm, anh hỏi Thang Chấp: “Muốn đổi không?”
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Anh tưởng là em muốn đi.”
“…” Thang Chấp ngồi trong bóng tối, không biết nên nói cái gì.
Nếu như không phải Từ Thăng nhắc trước, Thang Chấp hoàn toàn không nghĩ tới nơi này.
Vì cả cái hôm Từ Thăng hẹn với Triệu Thiều, Thang Chấp dường như đều không có hồi ức gì tốt đẹp, kéo theo cậu cũng không có hứng thú gì với nhà hàng này.
Cuối cùng Thang Chấp phải “thỉnh giáo” Từ Thăng để biết sự thật: “Tại sao lại nghĩ em muốn đi?”
Trong lúc nói chuyện, Từ Thăng duỗi tay ấn nút mở rèm cửa ra một chút, sắc trời ảm đạm từ bên ngoài rọi vào phòng.
Thang Chấp đã nhìn rõ Từ Thăng, Từ Thăng chắc là cũng nhìn rõ Thang Chấp rồi.
Từ Thăng mặc áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, hơi rũ mắt, giơ tay chạm vào gò má Thang Chấp, nhìn Thang Chấp một hồi, nói: “Không phải em thích xem mấy đoạn phim về động vật sao.”
“Nhà hàng đó có rất nhiều loài cá nhiệt đới.” Anh giới thiệu sơ cho Thang Chấp, “Hôm đó khi Triệu Thiều chưa tới, anh ——”
Từ Thăng bỗng nhiên im bặt, thấp giọng nói: “Anh ngồi tại chỗ, luôn nghĩ, nghĩ em sẽ rất thích.”
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, vì lời của Từ Thăng mà bỗng nhiên mặt cậu nóng lên, tim đập nhanh hơn.
Từ Thăng hình như cũng ngại ngùng, dời tầm mắt, giả vờ như rất lý trí.
“Em không muốn đi thì mình đổi chỗ khác.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
“Ai nói không muốn.” Thang Chấp không thèm nghĩ, nói ngay lập tức, “Em rất thích cá nhiệt đới.”
Thang Chấp ngước mặt lên nhìn Từ Thăng, mặt anh không có quá nhiều cảm xúc, giống như đang bị động chờ Thang Chấp tới dỗ dành.
“Từ Thăng.” Thang Chấp gọi anh, anh liếc Thang Chấp một cái.
Tính tình của Từ Thăng tuyệt đối không gọi là tốt, nhưng mà Thang Chấp cảm thấy anh rất đáng yêu, cậu nhổm dậy một chút, năn nỉ anh: “Anh dẫn em đi đi.”
Từ Thăng cuối cùng cũng nhìn thẳng Thang Chấp.
Thang Chấp quỳ lên, ôm lấy eo Từ Thăng, dán lên người anh, má áp sát vào anh: “Dẫn em đi nhé.”
Từ Thăng ôm lấy lưng cậu, cuối cùng nói “Được rồi”.
Từ Thăng lái xe của anh, bọn họ đi dọc theo đường nhựa xuống dưới núi.
Ánh mặt trời nấp sau những đám mây, tạo ra một mảnh trời xanh nhạt, cung cấp lượng ánh nắng vừa đủ cho Tân Cảng.
Đi qua hai xe tải vẫn đang đậu trước nhà chính, Từ Thăng nói với Thang Chấp: “Buổi sáng giúp em tắt báo thức, anh thấy dì gửi tin nhắn cho em.”
Thang Chấp mở ra xem, nhìn thấy Tịch Mạn Hương hỏi cậu buổi tối có về nhà ăn không.
Cậu hơi do dự, cậu thuận tay lướt màn hình, lướt ra tới trang chính tin nhắn, nhìn thấy hai cái tên duy nhất, đột nhiên cảm thấy giật mình và bối rối.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, sắc mặt Từ Thăng rất bình thường, cậu cầm điện thoại, ngập ngừng hỏi anh: “Anh xem rồi sao.”
Mắt Từ Thăng nhìn về phía trước, mấy giây sau, anh nói: “Xem rồi.”
Thang Chấp im lặng.
“Em có về nhà không?” Từ Thăng đột nhiên hỏi cậu, “Tối nay ấy.”
Thang Chấp nói: “Em không biết.”
Từ Thăng liếc Thang Chấp một cái, hai tay cậu cùng nắm lấy điện thoại, bộ dạng rất đắn đo. Từ Thăng vốn muốn nói với Thang Chấp, ngày mai anh phải tới Houghton mất sáu ngày, Thang Chấp lại đột nhiên nói: “Mẹ em có thể ngay cả đồng tính luyến ái là gì cũng không biết.”
Từ Thăng giật mình, suýt nữa bỏ qua chỗ rẽ.
Nhưng Thang Chấp không tiếp tục nói nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn với mẹ là cậu không biết.
Vì để giảm bớt sự phập phồng trong lòng, Từ Thăng mở radio trong xe, còn tăng âm lượng lớn hơn.
Trong trí nhớ của Thang Chấp, Từ Thăng trước giờ đều chưa từng nghe radio trong xe.
Trong xe Từ Thăng chỉ mở đúng một loại nhạc hòa tấu vi-ô-lông không hề thú vị, không cho người ta cảm giác hưởng thụ, cũng không khiến tâm trí bị nhiễu loạn.
Hôm nay suốt quãng đường bọn họ cùng nghe những bài nhạc radio xưa.
Khi radio phát đến một bài hát cũ mà Tịch Mạn Hương gần đây hay bật nghe ở nhà, Thang Chấp đang nhàm chán lắc lư theo nhịp, nghe thấy Từ Thăng mở miệng nói: “Ba mẹ anh từng khiêu vũ theo bài nhạc này.”
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, Từ Thăng nói tiếp: “Rất nhiều năm trước, tại nhà ở thủ đô.”
Từ Thăng nói rất thoải mái, giống như chỉ là đang trò chuyện với Thang Chấp, quả thật giống như một chàng trai trẻ thường giấu gia đình để lắp ráp mô hình tàu không gian, có đủ hỉ nộ ái ố, có cả sở thích cá nhân.
Đến nhà hàng thủy cung, Từ Thăng đậu xe xong, hai người cùng đi vào. Bốn phương tám hướng đều là những lớp kính ngăn nước, Thang Chấp nhìn thấy cá nhiệt đới mà Từ Thăng nói.
Những đàn cá mập mập, khoác theo lớp da đủ màu sắc rực rỡ bơi xuyên qua những rặng san hô.
Thang Chấp nhìn một lúc, nói với Từ Thăng “Dễ thương thật”.
Từ Thăng thầm nhủ, quả nhiên là như thế mà, trong lòng hơi tự đắc.
Được nước biển xanh bao quanh, bọn họ ăn một bữa cơm dài hai tiếng.
Ba giờ chiều đi ra khỏi nhà hàng, Thang Chấp ăn rất no, muốn đi bộ cho tiêu cơm.
Từ Thăng đề nghị đi vào thủy cung.
Khu triển lãm Nam Cực trong thủy cung đã kết thúc rồi, đổi thành triển lãm Bắc Cực.
Trên quảng cáo viết, tất cả móc khóa Bắc Cực, thỏ Bắc Cực, tuần lộc và cá mập Greenland đều được giảm hai mươi phần trăm.
Buổi chiều ngày thường ở thủy cung không đông người, cũng không cần xếp hàng, Thang Chấp đi mua vé, dẫn Từ Thăng đi vào bên trong.
Nhân viên xé ra một vé, Thang Chấp lại chỉ vào vé thứ hai, nói với nhân viên: “Hai vé.”
Nhân viên ngẩng đầu liếc Từ Thăng phía sau Thang Chấp, xé thêm một vé nữa.
Sau khi vào cửa, bọn họ đi tham quan khu biển nông, khu biển sâu, khu sứa, còn có cả khu triển lãm chủ đề.
Khu Bắc Cực hơi lạnh, Từ Thăng thấy Thang Chấp ôm hai cánh tay, anh liền cởi áo khoác ra, choàng lên vai Thang Chấp, cùng cậu đi dạo quanh khu triển lãm.
Từ Thăng nghĩ Thang Chấp đã phải lòng thỏ Bắc Cực rồi, cậu lướt qua chỗ đó mấy lần, lần nào cũng dừng lại xem một lúc, còn lầm bầm nói “Thỏ lớn quá đi”, “Chân thỏ Bắc Cực dài thật”.
Dáng vẻ cực kỳ thích thú.
Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp đi qua đi lại rất đáng yêu, muốn cùng cậu ở đây thêm một lúc, gửi tin nhắn cho Giang Ngôn:
Thỏ Bắc Cực có cách nào nuôi tại nhà không.Đến bốn giờ, Thang Chấp quyết định rời khỏi triển lãm Bắc Cực, bọn họ vào thang máy lên lầu, vào một khu triển lãm động vật nhuyễn thể mới mở vẫn chưa có khách.
Đợi đến khi tham quan xong, cuộc hẹn có thể kết thúc rồi.
Thang Chấp dừng bước trước một vỏ sò rất đẹp, khi Từ Thăng đi đến bên cạnh cậu, Thang Chấp cởi áo ngoài ra, trả cho Từ Thăng.
Từ Thăng nhận lấy, mắc trên khuỷu tay, Thang Chấp vươn tay ra, kéo lấy tay Từ Thăng.
Tay Thang Chấp rất mềm mại, mắt cậu rất to.
Khu triển lãm khoảng mười thước vuông, là một khu vực hình lục giác.
Thảm trải sàn màu tím đậm, tường kính màu xanh đậm, nước biển xung quanh chiếu ánh nước lên thảm và áo sơ mi trắng của Thang Chấp.
“Từ Thăng.” Thang Chấp liếc mắt nhìn lối vào khu triển lãm, tiến gần tới hôn Từ Thăng.
Trên người Thang Chấp có một mùi hương ngây thơ ngọt ngào đến dị thường, Từ Thăng chắc chắn nó sẽ khiến rất nhiều người si mê.
Nhưng mà cậu chưa từng hôn bất kì ai khác, chỉ hôn Từ Thăng, sau đó cậu lùi lại một chút, mặt hơi đỏ lên.
“Từ Thăng…” Thang Chấp nói với anh, “Em chưa từng yêu đương bao giờ.”
“Cũng chẳng biết gì cả…” Cậu nói, “Nhưng mà đã từng nói rất nhiều lời từ chối.”
“Em biết lúc trước anh không hề thích em, em cũng rất ít khi gặp được người nào lại ghét em đến thế, cho nên ở trước mặt anh em rất không tự tin, cũng chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với anh.”
Cậu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn ngắm Từ Thăng, trong ánh mắt có sự thẹn thùng và chân thành.
“Nhưng sau khi quen biết anh…” Thang Chấp nói, “Em mới biết cảm giác thích một người là như thế nào.”
Thang Chấp nói với anh: “Anh gọi một cuộc điện thoại cho em, gửi một tin nhắn cho em, em đều sẽ rất vui”, sau đó nói tiếp, “Em muốn ở bên anh.”
Cậu lại hôn Từ Thăng, Từ Thăng cũng hôn cậu.
Ở trong khu triển lãm nho nhỏ, tôi tối, Thang Chấp được Từ Thăng ôm trong lòng, cậu nhỏ giọng hỏi anh: “Tối nay anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?”
Từ Thăng nói được.
Trên đường từ thủy cung về chung cư của Thang Chấp, Từ Thăng nhận được điện thoại của Giang Ngôn, anh quên mất mình đã hỏi chuyện mua thỏ Bắc Cực, bảo Thang Chấp nghe giúp anh.
Thang Chấp mở loa ngoài, giọng Giang Ngôn vang lên trong buồng xe.
Giang Ngôn nói: “Từ tiên sinh, tôi đã xin tư vấn từ chuyên gia, thỏ Bắc Cực không hợp nuôi tại gia, nếu như nhất định muốn nuôi, trước tiên phải làm kho lạnh. Giống như hầm rượu ở căn biệt thự nghỉ dưỡng, phải là kích cỡ đó, có thể cải tạo lại.”
Thang Chấp nghe mà giật mình, quay đầu nhìn Từ Thăng, cảm thấy biểu cảm của Từ Thăng trở nên lúng túng. Từ Thăng nói với Giang Ngôn “Tôi biết rồi”, rồi lấy lại điện thoại trong tay Thang Chấp, cúp máy ngay.
“Từ tổng…” Thang Chấp hỏi anh, “Anh muốn nuôi thỏ sao.”
Từ Thăng im re, hạ kính xe xuống một chút.
Không khí không tốt cũng không xấu của Tân Cảng luồn vào buồng xe.
Vì gần đến giáng sinh, bên đường đều treo những dây đèn và vật trang trí màu đỏ và màu xanh, bọn họ chạy qua các cửa hàng khác nhau, cũng nghe thấy những bài nhạc giáng sinh khác nhau.
Thang Chấp nhìn ra ngoài cửa, lát sau, nghe Từ Thăng gọi tên mình, cậu quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Từ Thăng nhìn về phía trước, hỏi cậu: “Em muốn nuôi không?”
“Nếu muốn thì xây lại hầm rượu.” Từ Thăng nói.
Gió Tân Cảng mang theo một mùi hương của ngày xưa mà Thang Chấp và Từ Thăng cùng sinh sống.
Nặng nề, tiếc nuối, hồi ức khó vượt qua, đau khổ và mất mát, đều được ngâm trong đó.
Nhưng mà thế giới cũ sắp sụp đổ, thế giới mới sẽ lại tới.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, cảm thấy bản thân mình đã nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra cậu cũng không để Từ Thăng chờ lâu, nói với Từ Thăng nguyện vọng năm mười mấy tuổi của mình: “Em muốn nuôi một con thỏ lùn Hà Lan.”
Vào khoảng thời gian bị tên lừa đảo gạt tiền, Thang Chấp cực kỳ muốn có một con thỏ lùn Hà Lan màu trắng.
Từng đi ngang qua cửa hàng thú cưng không dưới năm lần để xem thỏ, nhưng mà lúc đó không có tiền, cũng không có chỗ nuôi.
Từ Thăng liếc cậu một cái, Thang Chấp cho là Từ Thăng muốn hỏi, sao tên con thỏ kì lạ vậy.
Nhưng mà Từ Thăng không hỏi, chỉ nói “Được”. Không có bất kì điều kiện nào.
- Chính văn hoàn-
Tác giả:
Tuy là không muốn hoàn, nhưng mà vẫn quyết định kết thúc ở đây. Sau này sẽ có phiên ngoại!