Hannibal chưng hửng:
- Vậy là nếu cháu hiểu đúng, bác từng biết một người...
- Dù chỉ là bí danh thôi. Tên thật là Théodule Tick. Đúng, Théodule Tick, mặc dù nghe hơi kỳ. Để đùa, người ta đặt cho ông bí danh Đồng Hồ La Hét, hay đơn giản hơn là Người La Hét. Tại sao hả? Bởi vì ông là nghệ sĩ la hét.
Ba Thám Tử Trẻ càng không hiểu.
- Nghệ sĩ la hét à? Hannibal hỏi. Ý bác nói sao ạ?
Nhà đạo diễn cười khúc khích nói:
- Ông ấy la hét để kiếm sống. Các cậu phải hiểu như thế này. Thời xưa, khi chưa có truyền hình, đài phát thanh phát những buổi truyền thanh dựa theo các câu chuyện hoang tưởng. Rất được ưa thích. Có lúc đến ba mươi lăm buổi trong một tuần! Ngày nay dường như không còn buổi nào hết. Tất nhiên là các cậu còn quá trẻ để hiểu. Nhưng tôi xin cam đoan là hay lắm.
Sau một hồi im lặng ông Hitchcock nói tiếp:
- Ông ấy có cái tài rất uyển chuyển và đa dạng. Ông có thể bắt chước tiếng la của một đứa trẻ hay một phụ nữ, cũng như đàn ông hay thú vật. Thành công làm ông hơi say sưa lên. Nhưng rất tiếc, các buổi phát thanh ngưng mất ngay khi truyền hình lên ngôi. Không còn ai hay hầu như không còn ai cần đến dịch vụ của Théodule Tick nữa. Như tôi đã nói, tôi đã trưng dụng ông ấy trong hai bộ phim, cách đây hai năm. Rồi ông ấy biến mất. Tôi không nghe nói đến nữa. Có phải các cậu đang điều tra về ông ấy không?
- Tụi cháu không hề biết đến những gì bác vừa mới nói - Hannibal trả lời. Nhưng dường như ông ấy đúng là người tụi cháu đang quan tâm, xét các thông tin mà bác vừa mới cấp. Tuy nhiên, chính đồng hồ này là nguyên nhân của cuộc điều tra...
Thám tử trưởng rút đồng hồ ra khỏi túi xách và cho nó hành động, ông Hitchcock không che giấu sự ngạc nhiên:
- Đây là một việc làm khá đặc biệt. Tôi dám cá rằng tác giả chẳng ai khác là Théodule Tick. Dù sao, có bí danh là Người La Hét, thì đương nhiên là ông ấy muốn làm cho đồng hồ la hét. Chắc là đối với ông ấy như một trò đùa.
Hannibal mô tả thư phòng đầy đồng hồ.
- Tụi cháu không có đếm xem có bao nhiêu đồng hồ - cậu nói thêm. Nhưng tụi cháu có đếm được mười hai cái đồng hồ con lắc. Và tất cả đều la hét!
- Mười hai cái đồng hồ của ngài Théodule! Ông Hitchcock lại cười.
Hannibal kể thêm về ông Hadley và vụ ba của Harry Smith bị bắt.
Ông Hitchcock đổi nét mặt, nhíu mày.
- Lạ quá, lạ quá - ông kêu khẽ. Tôi dám chắc Harley và Théodule chỉ là một người thôi. Théodule thấp nhỏ. Cậu vừa mới nói rằng ông Hadley thấp và mập. Có thể Théodule mập lên, từ sau lần cuối cùng tôi gặp. Bây giờ tôi nhớ ra rồi... Đúng, tôi nhớ là ông ấy có được thừa kế gia tài lúc đài phát thanh bắt đầu ít việc hơn.
Nhà đạo diễn thở sâu, rồi nói tiếp:
- Tôi nghĩ ông ấy có thể sửa đồng hồ để tạo ra những tiếng la, là lĩnh vực ruột của ông. Có thể để nhớ lại thời xưa và giúp vui cho bạn bè. Nhưng tôi không hiểu tại sao ông lại đổi tên...
Bob hỏi:
- Bác Hitchcock ơi, ông ấy có thích tranh, tác phẩm nghệ thuật không?
- Theo tôi biết thì không. Có nhiều diễn viên là nhà sưu tầm. Ở Hollywood, tôi thường phải kinh ngạc vì số lớn tác phẩm nghệ thuật mà các diễn viên, nhà sản xuất phim và nhà đạo diễn sở hữu. Nhưng tôi không hề nói rằng Théodule Tick say mê cái này.
Hannibal đứng dậy cùng Bob và Peter.
- Cám ơn bác. Bác đã cho tụi cháu biết thêm nhiều để suy nghĩ. Trong đó chuyện đáng kinh ngạc nhất là ông Hadley và ông Tick có thể là cùng một người. Về vụ bắt giam ba của anh Harry Smith, thì cháu chưa rõ vị trí của vụ này trong câu chuyện. Nếu tiến triển, tụi cháu sẽ thông tin cho bác.
Nói xong, Ba Thám Tư Trẻ chào ông Hitchcock. Warington chở cả ba về Rocky, dừng xe trước cổng Thiên Đường Đồ Cổ. Ba thám tử xuống xe và chậm chạp, như bị những suy nghĩ đè nặng, bước qua ngưỡng kho bãi. Khi ba bạn đến ngay giữa sân, một người đàn ông nhảy ra từ sau một đống đồ.
- Ê, đằng kia! Ông nói. Nhớ tôi chứ?
Đó là ông Jitters, mà ba thám tử đã nhìn thấy cách đó khoảng một giờ ở nhà Harry Smith.
- Trong cái túi kia có cái đồng hồ của tôi - ông Jitters nói tiếp.
Ông đột ngột lao tới giật cái túi xách khỏi tay Hannibal.
- Bây giờ tôi đã cầm trong tay rồi, thì càng là của tôi - ông gầm gừ. Dưới mặt pháp luật, nắm giữ là chín phần mười của sở hữu.
- Ông không có quyền làm như thế! Peter phản đối.
Rồi theo kiểu cầu thủ bóng bầu dục, Peter lao vào chân ông Jitters. Hannibal và Bob cũng phóng tới để tiếp tay cho Peter. Hannibal chụp được một cánh tay ông Jitters, Bob đang cố giật lại cái túi.
Nhưng ông Jitters rất khỏe, ông xô đẩy Bob và Hannibal ra, như xua một bầy chim sẻ, rồi tóm lấy áo sơ mi của Peter, đẩy Peter lăn xuống đất.
- Nếu dám làm lại, thì sẽ biết tay! Ông đe doạ.
Đúng lúc đó, Hans, phụ tá của ông Jones, đặt bàn tay khỏe mạnh xuống vai ông Jitters:
- Tôi khuyên ông nên trả lại túi cho Babal.
Ông Jitters gào lên:
- Đồ thô lỗ! Thả tôi ra ngay!
Ông toan đấm Hans vào quai hàm. Nhưng Hans né được và túm lấy eo đối thủ. Hai người vật lộn kịch liệt, ông Jitters thả túi ra. Peter chụp lấy và vội vàng chạy lui.
Cuối cùng Hans chiến thắng. Hans nhấc ông Jitters lên cao và giữ trên đầu.
- Anh phải làm gì với người này hả Babal? Hans thản nhiên hỏi. Anh cứ giữ như vậy cho đến khi cảnh sát đến nhé? Cứ để mặc hắn giãy giụa, không hề gì đến anh!
Nhưng Hannibal đã quyết định.
- Em nghĩ không cần gọi cảnh sát - Hannibal trả lời. Có thể cảnh sát sẽ không chú ý gì đến một cái đồng hồ cũ không có giá trị. Nhưng sợ cảnh sát nổi hứng và lấy về làm tang vật mất! Mà Hannibal thì muốn tiến hành tiếp cuộc điều tra, có đồng hồ la hét là điểm xuất phát.
- Anh cứ cho ông Jitters trở xuống đất - Hannibal nói tiếp - và để cho ông ta đi. Ổn cả rồi, bởi vì tụi em đã lấy lại được đồng hồ.
- Được - Hans hơi miễn cưỡng nói.
Hans thả kẻ bị thua rơi xuống đất.
ông Jitters lồm cồm ngồi dậy, phủi quần áo và gầm gừ:
- Các cậu sẽ phải trả giá đắt vì những gì vừa mới làm! Các cậu sẽ phải hối hận vì đã tìm thấy đồng hồ này!
Nói xong, hắn quay gót bước nhanh ra cổng Thiên Đường Đồ Cổ.