Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 193

Nơi này cách hang ổ khỉ ít nhất là bảy, tám trăm thước. Hơn nữa yêu thú bay thường xuyên ẩn hiện nơi đây, linh trí như con khỉ qua bao nhiêu năm làm sao có thể không biết việc này?

Nếu vậy tại sao đám khỉ tới đây?

La Dật nghĩ không ra, hắn suy nghĩ rồi quyết định đi qua xem thử con khỉ chạy lên nơi cao như vậy chắc có lý do của nó.

La Dật ôm lòng tò mò bay hướng bên phải tới gần thanh âm.

Tiếng chít chít theo gió bay tới, nghe rõ ràng nhưng La Dật phân biệt được đám khỉ cách hắn hơi xa, rất có thể là bên kia vực thẳm.

La Dật lướt qua các dây leo, không lâu sau hắn đến gần bên kia vách vực.

Thanh âm bên tai càng rõ ràng hơn, cảm giác thanh âm run rẩy. La Dật chậm lai, mắt nhìn hướng phát ra thanh âm, lặng lẽ áp sát.

La Dật chuyển qua góc cua, mấy con khỉ đập vào mắt La Dật.

- Quả nhiên là đám khỉ.

La Dật chỉ liếc sơ liền nhận ra con khỉ trước mắt là thành viên của đàn khỉ trong hang ổ dưới chỗ này bảy, tám trăm thước.

- Chúng nó đang làm cái gì?

La Dật tràn đầy nghi hoặc nhìn hướng mấy con khỉ đằng trước nhảy tới nhảy lui.

Mắt La Dật sáng rực.

Cách La Dật gần bốn, năm mươi thước có một vách đá to lõm vào, có con khỉ thỉnh thoảng nhảy ra từ đó. Bên trên loáng thoáng vọng tiếng chít chít chứng minh trong vách đá còn nhiều con khỉ.

Vì địa hình nên La Dật không thể thấy tình hình trong vách đá lõm vào, không nhìn rõ đám khỉ đang làm gì bên trên.

- A? Chúng nó đang ôm . . .

La Dật chú ý đám khỉ nhảy ra hai tay ôm một số trái cây kỳ lạ, màu sắc rực rỡ, có đỏ, lam, tím, đen, màu sắc khác nhau, hình dạng đủ loại, có tròn, dẹp, dài, bất quy tắc, làm người ta hoa mắt.

La Dật ngạc nhiên xoe tròn mắt.

- Mùa này mà trên ngọn núi cheo leo này có trái?

La Dật rất ngạc nhiên, mùa này, ở chỗ này mà mọc trái cây?

- Không . . . Không lẽ bên trên vách đá này có mảng lớn vườn trái cây thiên nhiên sao?

La Dật thật sự không tưởng tượng nổi. Chỗ này cách mặt đất ít nhất ba, bốn ngàn thước, nơi này mà có vờn trái cây thiên nhiên hình thành sao?

Nghĩ tới đây La Dật không kiềm được lòng tò mò dâng trào, hắn ngước đầu nhìn quanh, nhảy lên dây leo bên trên. Động tác La Dật nhẹ nhàng, tiếng đáp xuống đất không hơn lá rơi, hắn đi tới đằng trước cửa hang vách đá lõm vào.

Dây leo nơi này không thô to bằng bên dưới sáu, bảy trăm thước, cũng không rậm rạp, La Dật hoàn toàn không có chỗ ẩn thân.

Nhưng may mắn đám khỉ rất nghiêm túc vận chuyển đủ loại trái La Dật không gọi tên được, chúng không nhìn hướng hắn nên không phát hiện ra.

La Dật cũng không sợ kinh động đám khỉ, nơi này không phải hang ổ của chúng, hắn giết vài con thì cả bầy sẽ chạy trốn.

Nhìn từ mặt nào đó thì yêu thú giống như nhân loại.

Nếu có người đánh tới cửa thì không còn lời nào để nói.

Chiến đến một binh một tốt cuối cùng, không chết không ngừng, nhất định phải đuổi kẻ xâm lược ra, vì đây là bảo vệ.

Nhưng nếu tình cờ gặp kẻ thù bên ngoài, đánh nhau một phen nếu không đánh lại thì chúng nó sẽ không tiếp tục liều mạng. Dù sao chúng nó không cần thiết phải liều mình chiến đấu đến phút cuối.

Đám khỉ này chỉ là yêu thú tam, tứ giai, La Dật phát hiện khi nào chúng nó tức giận mắt mới đổi màu đỏ. Không như đám yêu thú La Dật gặp ở Vân Khê đảo con mắt luôn đỏ máu, rất nhạy cảm với mùi màu, đối phó đám khỉ đơn giản hơn nhiều.

Nhưng linh trí của chúng nó liên quan cao hơn đám yêu thú ở Vân Khê đảo.

La Dật nhìn vào trong vách dá hõm vào.

Mảng lớn rừng cây đập vào mắt hắn.

- Thật sự có rừng trái cây!?

Nghi ngờ là một chuyện, thấy tận mắt lại là việc khác.

Nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, mây trắng lượn lờ, đưa mắt nhìn lại như thể toàn thế giới là một mảnh trắng bao la. Ở độ cao này thì tuyết trắng cũng biến mất, chỉ có từng ngọn núi sắc nhọn.

Nhưng nơi này, vào mùa này có rừng cây xanh um đột ngột trong vách đá to lớn bốn phía lõm vào trên gọn núi cheo leo.

Vách đá hõm sâu rất to, mắt ước lượng cỡ hơn trăm thước. Bên trên vách đá cong kỳ dị làm rừng cây lộ ra trọn vẹn. Như thể có người cố ý moi một khoảnh ddất nơi này rồi dời rừng cây vào đây.

Đương nhiên đây chỉ là từ hình dung, diện tích lớn như vậy nếu do người làm thì sẽ tốn sức rất lớn. Vì địa hình nên La Dật không cho rằng ai có năng lực đào ra vách núi lớn vậy ròi tạo dựng vườn trái cây ở đây.

La Dật không kiềm được cảm thán rằng:

- Thế giới to lớn không gì không có.

Nhưng giây sau La Dật hơi ngạc nhiên chớp mắt:

- Nói đến thì ngọn núi này đúng là kỳ lạ. Đầu tiên trong lòng núi có hàn đàm khủng khiếp, trong ao mọc thực vật là hoa sen. Sau đó trên nóc hang có một nguồn sáng bí ẩn, rồi động phủ đàn khỉ có Hầu Nhi tửu nâng cao độ mạnh thân thể người. Hiện tại trên vách vực thẳm sâu xuất hiện vườn trái cây xanh um.

La Dật chau mày, ánh mắt kỳ dị nhìn vườn trái cây xanh mướt, hắn ngước đầu nhìn đỉnh núi.

Mắt La Dật hấp háy, hắn hít sâu thì thào:

- Có lẽ ta đã nghĩ nhiều, chuyện này không thể nào.

La Dật không kiềm được nhìn vườn trái cây um tùm trong vách đá.

Thực vật sinh trưởng xanh tươi, gió mạnh sắc bén không đóng băng vườn trái cây được. Cao thấp, lớn nhỏ, hình dạng khác nhau nhưng đều toát ra sức sống.

Trên cành cây nặng trĩu trái có nhiều con khỉ đang nhảy tới gần hái trái, chúng ôm trái nhảy ra ngoài vách đá, động tác siêu nhanh nhẹn. Con khỉ nhảy lên mấy cái trên dây leo đã biến mất trong mây mù, chắc là trở lại động phủ khỉ.

La Dật ngẫm nghĩ, lặng lẽ đến gần vách đá hõm sâu, động tác nhẹ nhưng tốc độ siêu nhanh. La Dật lắc người hai cái, không phát hiện thanh âm gì đã nhảy vào rừng trái cây.

Mùi trái cây nồng cui vào mũi La Dật.

La Dật hít sâu một hơi, giây sau hắn bay thẳng vào sâu trong rừng trái cây.

La Dật thầm nghĩ:

- Hy vọng sẽ tìm được đường vào lòng núi.

La Dật vào trong rừng trái cây, bầy khỉ dĩ nhiên không thể phát hiện hắn, không lâu sau hắn đến nơi sâu nhất trong rừng.

La Dật quét mắt vách đá, hắn hít sâu, mắt hấp háy.

La Dật không ngừng quá lâu, hắn quay lại chạy ra ngoài rừng.

La Dật lặng lẽ trở lại cửa hang, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, tốc độ nhanh, vẫn không con khỉ nào nhận ra.

La Dật rời khỏi rừng trái cây, tăng tốc độ nhanh hơn.

Không lâu sau La Dật nhảy tới chỗ cua quẹo mới đứng lại.

Mắt La Dật hấp háy tia sáng dường như nghĩ đến điều gì, hắn ngước lên nhìn ngọn núi.

Biểu tình của La Dật từ do dự đến dứt khoát.

La Dật tăng tốc độ, không còn cẩn thận tìm hiểu vách đá bốn phía có đường đi thông lòng núi không. La Dật trực tiếp chạy lên đỉnh núi.

Gió núi rít gào bên tai, La Dật cách đỉnh núi ba, bốn trăm thước, nếu tìm từng tấc thì phải mất hai, ba ngày. Hiện tại mục tiêu của La Dật rất rõ ràng, là đỉnh núi, nên tốc độ rất nhanh. Chỉ qua mười mấy phút La Dật đã đến gần đỉnh núi.

Bình Luận (0)
Comment