Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 200

Ví dụ Triều Tịch quyết mà La Dật tu hành, nếu ở Trái Đất bảo có người không cần vào vũ khí gì đã đông nước thành băng, trước kia đánh chết hắn cũng không tin.

Nhưng đi tới thế giới này rồi La Dật không thể không tin, vì chính hắn có thể dễ dàng làm được điều này.

Từ không biến nước thành băng, cơ thể phát ra ngọn lửa, khống chế thực vật, đất đai, người phát ra ánh sáng nhiều màu, tất cả điều này nếu ở trái Đất thật khiến người không tưởng tượng nổi. Nhưng đến thế giới này La Dật đã gặp, cảm nhận qua, chính hắn cũng dễ dàng làm được.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên La Dật gặp tình huống như vậy.

Chỉ dựa vào đồ án trên cửa đã công kích linh hồn người xem?

Đây là kiểu công kích quái dị gì?

La Dật không tưởng tượng nổi.

Nhưng sự thật bày ngay trước mắt, La Dật đã thấy, cũng thử rồi, hắn hắn nếm trải lần nữa.

La Dật nhìn chằm chằm cửa đá, ngực đau nhức.

Bây giờ La Dật chỉ có cơ thể mạnh mẽ đến đệ thập giai hậu kỳ, gần đỉnh viên mãn, nhưng trong khoảnh khắc hắn không kịp nhúc nhích đã bị thương, đủ thấy cửa đá khủng bố tới đâu.

Trong mắt La Dật càng thấy cửa đá kỳ dị và bí ẩn.

La Dật sắc mặt âm trầm, mắt hấp háy nhìn cửa đá:

- Không ngờ chỗ này có cửa đá quái dị vậy, chủ nhân ngọn núi đáng sợ đến cỡ nào?

Một lát sau La Dật hít sâu, biểu tình trầm trọng chậm rãi lùi ra sau.

- Chỗ này rất quái dị, không thể ở lâu.

Nguồn sáng tuy làm La Dật rất tò mò nhưng mạng sống thì quan trọng hơn.

Chỉ riêng cửa đá đã quái dị như thế, suýt làm La Dật mất mạng. Có phải đằng sau cửa đá còn thứ gì quái dị hơn không? Thứ kia có càng khủng bố hơn không? Đến lúc đó La Dật sẽ còn may mắn thế này không?

La Dật thật tình không dám khẳng định, nên hắn dứt khoát chọn rời đi.

Đương nhiên cửa đá to lớn, quái dị, bằng vào thực lực hiện tại của La Dật có mở cửa đá ra được không còn chưa biết.

La Dật thụt lùi mấy bước, hắn xoay người nhanh như tia chớp lao ra ngoài đường hầm.

Trong khi chạy nhanh La Dật sắc mặt âm trầm, tim đập nhanh:

- Không ngờ trên đời con có tồn tại quái dị như vậy.

Lằn ranh sống chết, nói không sợ là xạo, đặc biệt cửa đá quá kỳ di.

- Ta không nhúc nhích một chút nào đã suýt chết, rốt cuộc cửa đá có lai lịch gì?

La Dật tuyệt đối không tin đó là cửa đá bình thường, cánh cửa bình thường sao có uy năng mạnh mẽ như thế được? Càng quái dị là cửa đá đặt ở đây.

Như lúc trước La Dật khó hiểu, đường hầm chỗ này cao hơn trượng, rộng khoảng một thước thì làm sao di chuyển cửa đá đến chỗ sâu bên trong được?

La Dật vốn định nhìn một cái, có phải cửa đá là vách núi được người ta gia công điêu khắc ra không? Ai ngờ cửa đá quá kỳ dị, khiến La Dật từ bỏ ý nghĩ.

Thực lực hiện tại La Dật không thể nhìn ra được.

La Dật một lần nữa đặt ra câu hỏi:

- Chủ nhân núi này rốt cuộc là loại tồn tại gì?

La Dật cực kỳ tò mò về chủ nhân của ngọn núi cheo leo.

Hàn đàm trong lòng núi, hoa sen xanh trong ao, nguồn sáng bí ẩn, Hầu Nhi tửu, rừng trái cây, yêu thú bay, cộng thêm cửa đá quỷ di khủng bố, tất cả phủ tấm mành bí ẩn lên chủ nhân ngọn núi.

La Dật biết dù suy đoán cỡ nào thì hắn cũng không nghĩ ra.

- Nhưng có một điều chắc chắn rằng chủ nhân ngọn núi này là tồn tại cường đại người bình thường khó thể tưởng tượng. Thậm chí mạnh hơn lão nhân bí ẩn đã gặpp ở Thánh Vũ đường, trưởng lão La gia, La Nhất.

La Dật không quên người mạnh nhất hắn đã gặp không phải La Hùng chủ gia tộc La gia mà là một trưởng lão già nua khiến linh hồn hắn không chịu nổi run nhẹ.

La Dật chưa từng quên cảm giác do lão nhân đôi mắt đục ngầu khi nhìn thẳng vào hắn đem lại, đó là nhân vật lợi hại nhất hắn đã gặp trong thời gian dài xuyên đến thế giới này.

La Dật liên tục hít sâu vài lần, miễn cưỡng bình ổn tâm tình, sắc mặt dần không âm trầm:

- Tóm lại rời khỏi đây trước rồi tính, ngọn núi quá quỷ dị, trước khi chưa có thực lực tuyệt đối thì đừng ở đây là hơn.

Sắc mặt La Dật âm trầm vì suýt chết ở sâu trong đường hầm, ai gặp chuyện này cũng sẽ không có tâm tình tốt được.

Lần thứ hai điều tiết tâm tình, hắn hít sâu tăng tốc độ.

Khi La Dật trở về đi rất nhanh, không lâu sau đằng trước có tia sáng, đã đến cửa hang.

- Từ lúc ta đi vào đến hiện tại tính ra mới có một tiếng, chắc con yêu thú bay chưa quay về.

Dù nghĩ vậy nhưng lúc đến gần cửa hang La Dật hơi chậm lại, thăm dò nhìn ra.

Quả nhiên bên ngoài động phủ trống trải, con yêu thú bay chưa về.

La Dật lập tức bay hướng hang nhỏ lúc trước hắn ẩn náu.

Rất nhanh La Dật trở lại hang nhỏ, anhứm mắt hít sâu mấy lần mới điều chỉnh lại tâm tình.

Chuyến đi này La Dật hoàn toàn không còn sự ung dung bình tĩnh ngày xưa, vì uy năng của cửa đá quái dị vượt ngoài dự đoán của hắn, hiếm ai giữ được tâm tính bình tĩnh nổi.

La Dật lặng im thật lâu sau khẽ thở dài một hơi:

- Thật sự đối mặt sống chết mới biết ta chưa đủ bình tĩnh.

Khóe môi La Dật cong lên nụ cười cay đắng.

Một góc ngọn núi không ngừng quanh quẩn tiếng yêu thú bay hót inh ỏi văng vẳng trong núi non trập tùng. Thân hình to lớn bay lượn với tốc độ không gì sánh bằng, đôi khi chui ra tầng mây, đôi khi vào sâu trong áng mây, tùy ý tiêu dao, rất là tự do.

Hèn gì từ khi có nhân loại thì con người chưa từng bỏ ước mơ bay lượn trên bầu trời, lên trời xuống đất làm người ta say mê.

La Dật vẫn ngồi trong hang động nhỏ bình ổn tâm tình của mình.

Mặt La Dật treo nụ cười trào phúng nhưng đáy mắt còn đọng lại nỗi sợ.

- Nơi này không tiện ở lâu, phải nhanh chóng rời đi, không biết lần này ta kích phát đồ án trên cửa đá có khi nào bị chủ nhân ngọn núi phát hiện không?

Cánh cửa đá quá quái dị, La Dật không rõ nó có năng lực đó không.

Nghĩ vậy mắt La Dật hấp háy, vãnh tia lắng nghe một lúc.

La Dật thầm nghĩ:

- Bây giờ đã qua hơn một tiếng, thêm một tiếng nữa thì con yêu thú bay nên quay về.

Tuy nhiên La Dật bỏ ý định rời khỏi ngay.

Con yêu thú bay biết bay, thị lực kinh người.

Nếu lúc này La Dật rời đi lỡ bị yêu thú bay đúng lúc trở về phát hiện thì làm sao? Cách ổn thỏa nhất là đợi yêu thú bay trở lại đỉnh núi rồi La Dật rồi hắn leo xuống với tốc độ nhanh nhất.

La Dật hít sâu kiềm nén thần kinh hơi căng thẳng:

- Cũng tốt, thừa dịp này an dưỡng cơ thể.

La Dật hít sâu, dần bình tĩnh lại.

La Dật tập trung tinh thần vận chuyển chân khí, chân khí Triều Tịch quyết đệ thập giai trung kỳ lặng lẽ chuyển động.

- May mắn cơ thể của ta qua Hầu Nhi tửu rèn luyện thì độ mạnh đã tới đệ thập giai hậu kỳ, chút vết thương này không đáng gì, nếu không . . .

Nghĩ tới đây tim La Dật đập nhanh.

Lực lượng đó quá khổng lồ, không chỉ khiến linh hồn của hắn cảm giác như bị hút đi, uy nhiếp khổng lồ từ linh hồn suýt làm thân thể hắn tan vỡ, không nhờ một tháng qua Hầu Nhi tửu rèn luyện cơ thể thì La Dật không chỉ phun ít máu rồi thôi.

Bình Luận (0)
Comment