Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 61

Bọn họ tu luyện cách nơi này tương đối gần, nhưng khoảng cách La Phủ lại cách tới hơn vạn mét, cho dù là có cường giả Tiên Thiên, chỉ sợ cũng khó phát hiện ra động tĩnh lớn vừa rồi.

Đương nhiên, suy đoán của người thanh niên này không phải là không chính xác, tu vi của La Dật tuy rằng nhiều nhất chỉ là tầng thứ tám sơ kỳ mà thôi, thậm chí còn không phải là sơ kỳ đại viên mãn, sở dĩ có thể bộc phát ra uy lực to lớn tới như vậy, nguyên nhân lớn nhất, đơn giản là vì La Dật đã động chạm tới một tia “luật động”!

Uy lực của Thanh Vũ Kiếm Pháp kinh người, mà một tầng uy lực càng kinh người hơn chính là một tia “luật động” trong đó. Sợ là ngay cả La Dật cũng không hề biết, thiên địa vạn vật, tất cả đều có “luật động” của riêng chính mình. Mà cảm ngộ được “luật động”, nắm bắt được “luật động”, chính là một trong những điều kiện cơ bản nhất để sau này tấn cấp tiến vào cảnh giới Tiên Thiên...

Thời điểm La Dật trở lại Phần Thiên Viện đã là lúc ánh nắng chiều chói sáng nhất. Buổi sáng ngày hôm nay tuy rằng mua xối xả, nhưng đến thời điểm buổi trưa đã trời quang mây tạnh, buổi chiều càng tỏa ánh nắng rực rỡ.

Buổi sáng La Dật lẳng lặng rời khỏi địa phương hắn tu luyện, mà tất cả dòng chính bởi vì động tĩnh lớn xảy ra, vì vậy chưa hề lưu ý tới hắn... Mà khi hắn rời đi đã quay lại nấm mồ nhỏ nơi phu phụ La Thiên Phong táng chung.

Trên thực tế, ngay từ đầu tu luyện vũ kỹ, La Dật đã tới nơi cách xa phần mộ phu phụ La Thiên Phong. Đơn giản là vì uy lực vũ kỹ không nhỏ, La Dật cũng không nguyện ý gây ra phá hủy dù nhỏ nhất đối với phần mộ phu phụ La Thiên Phong.

Cũng may là như vậy, bằng không, một chiêu Thanh Vũ Kiếm Pháp ngày hôm nay, chỉ sợ đã khiến cho thi cốt mẫu thân và quần áo di vật phụ thân “Dật thiếu gia”, toàn bộ đều biến thành bông tuyết, hơn nữa phần mộ cũng có thể biến mất...

Dùng thời gian một ngày một đêm, La Dật khôi phục lại thực lực của hắn, cũng may trước khi vầng thái dương xuống núi, hắn đã khôi phục lại trên trên dưới ba bốn thành...

“Uy lực của thanh vũ kiếm pháp quả thực kinh người, sử dụng một lần khiến ta phải lặng yên khôi phục chí ít hai ngày tới ba ngày... Đây là tuyệt chiêu bảo mệnh, không thể dùng loạn!”

Trong lòng La Dật suy nghĩ, bất quá hắn cũng không thể dùng “luật động” ứng dụng trong Thanh Vũ Kiếm Pháp vừa rồi để ứng dụng vào Lưu Quang Thân Pháp cùng với Bài Vân Chưởng, nhưng chỉ cần như vậy đã đủ để La Dật đối phó với bất cứ yêu thú nào dưới cấp tám rồi. Mà nghe đồn yêu thú trên Vân Khê Đảo kia, mạnh nhất cũng chỉ là cấp tám hậu kỳ mà thôi, nghĩ hẳn cơ hội sử dụng không nhiều lắm...

Trong lúc suy tư, La Dật về tới Phần Thiên Viện, những nô bộc, thi nữ gặp mặt nhất thời cung kính hành lễ, nhưng nhìn thấy La Dật với bộ dáng có chút chật vật lại có chút nghi hoặc. Hôm nay dầm qua một trận mưa, lại bị tiêu hao gần như toàn bộ thể lực, La Dật không tránh khỏi bộ dáng chật vật bất kham.

Một đường, tiến thẳng vào chủ viện.

Xuân Di nhìn thấy La Dật nhếch nhác, tự nhiên rất hoảng sợ, vội vã truy hỏi. La Dật nhanh chóng giải thích cẩn thận, Xuân Di quan sát trên dưới, xác định hắn không hề bị thương, lúc này mới tin tưởng. Sau đó, tự nhiên quan tâm trách cứ một phen...

Thời gian hai tháng vừa qua, Xuân di đã dần dần quen thuộc với thân phận phu nhân này, dù sao cũng là thị nữ thiếp thân của tiểu thư đại gia tộc, sau khi điều chỉnh được tâm lý, trên người Xuân di tự nhiên có một cỗ khí độ ung dung nhàn nhạt.

- Được rồi, Băng Vân hôm nay tìm tới, nhưng không tìm thấy thiếu gia... Nàng nói đợi lát nữa còn có thể qua đây, bảo thiếu gia đừng chạy loạn.

Quan tâm nói vói La Dật vài câu, Xuân di cẩn thận dặn dò.

- A... Tốt, ta đi tắm rửa trước, Xuân di, người cứ đi ăn cơm trước đi, ta sẽ nhanh chóng ra ăn cùng...

Thoáng sửng sốt một chút, La Dật mới gật đầu nói, sau đó thẳng bước về nơi ở của chính mình...

...

Khi La Dật tắm rửa xong, bước vào trong đại sảnh, La Băng Vân đã tới. Bên cạnh nàng vẫn nhu cũ dẫn theo tiểu nha đầu tên gọi Uyển nhi. Uyển nhi vừa thấy La Dật, nhất thời thở phì phì nói:

- Thiếu gia, ngày hôm nay tiểu thư nhà chúng ta đã tìm người cả một ngày rồi! Người chạy tới địa phương nào vậy?

Tiểu nha đầu Uyển nhi hiển nhiên rất được La Băng Vân yêu thích, tình như tỷ muội, vì vậy đối với những người thân cận La Băng Vân, nàng cũng không phải mười phần sợ hãi. Lần đầu tiên gặp mặt La Dật, nàng còn dám vui đùa nho nhỏ với hắn, có thể tưởng tượng được, nàng không úy kỵ La Dật, mà hiện tại đã quen thuộc với La Dật lại càng tự nhiên. Nàng chỉ cảm thấy, thiếu gia La Dật này, so với tiểu thư của chính mình còn bình dị gần gũi hơn một chút.

La Dật nghe vậy, mỉm cười nói:

- Tiểu nha đầu nhà ngươi, thực sự càng lúc càng không có quy củ rồi... Xem ra, ta phải dặn Băng Vân tỷ tỷ khiển trách ngươi cẩn thận mới được!

Nói xong, liền bước tới bên cạnh bàn.

- Hừ...

Uyển nhi cau mũi.

- Tiểu thư nhà chúng ta tốt nhất, sẽ không nghe lời người đâu...

- Ha ha...

La Dật nhất thời bật cười, hắn đối với tiểu nha đầu Uyển nhi hoàn toàn không có ác cảm, đại khái là yêu người yêu cả đường đi. Hắn thân cận đối với La Băng Vân, tự nhiên cũng không tránh được sủng nịnh đối với Uyển nhi.

- Thiếu gia, thỉnh dùng bữa!

Một tỳ nữ nhanh chóng kéo chiếc ghế trước mặt La Dật, thấp giọng mềm mại nói.

- A, cảm ơn!

La Dật rất tự nhiên vừa cười vừa nói... Hắn dù sao cũng là xuyên qua mà tới, tuy rằng hiện tại hưởng thụ sự phục vụ của các thị nữ, nhưng vẫn theo thói quen nói lời cảm ơn!

Cũng chính bởi vì như vậy, đám nô bộc tỳ nữ này đều tự cảm thấy rất may mắn... Cực kỳ kính yêu đối với La Dật.

Thử hỏi, trong các tiểu thư thiếu gia dòng chính, bọn họ có thể nói với những nô bộc bọn họ một câu cảm tạ hay sao? Chỉ cần điểm này, vị trí của La Dật trong cảm nhận của bọn họ đã hoàn toàn khác biệt...

Sắc mặt tỳ nữ đỏ ửng lui lại phía sau một bước, La Dật cũng ngồi xuống.

Lúc này La Băng Vân mới chuyển đầu quay sang nhìn La Dật.

- Tiểu Dật, hôm nay đệ tới địa phương nào? Ta đã tìm đệ một ngày đêm cũng không thấy...

La Băng Vân nhíu mày hỏi.

Trong lòng La Băng Vân khẽ động, lập tức cười nói:

- Đệ vẫn luôn ở hậu sơn tu luyện... Băng Vân tỷ, tỷ tìm đệ là có chuyên gì sao?

- Tu luyện tại hậu sơn?

Đôi lông mày của La Băng Vân nhíu lại, kỳ quái nói:

- Vậy chuyện phát sinh tại hậu sơn hôm nay, đệ cũng không biết sao?

Quả nhiên, trong lòng La Dật khẽ động, kinh ngạc nói:

- Chuyện gì? Được rồi, lại nói tiếp, ngày hôm nay khi đệ đi qua hậu sơn, đích thực thấy không ít người nghị luận cái gì đó, nhưng đệ vẫn chưa nghe được rõ ràng câu chuyện ra sao... Thế nào? Chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì đó?

La Băng Vân vừa nghe, thoáng sửng sốt, thâm nghĩ, động tĩnh ngày hôm nay đích thực đã xảy ra vào sáng sớm, nếu như không phải nàng có thói quen từ rất sớm đã rời khỏi giường tu luyện, sợ rằng nàng cũng sẽ không phát hiện ra điều gì. Xem ra, hẳn là lúc chuyện này phát sinh La Dật mới tới, không biết, cũng không phải là chuyện gì lạ.
Bình Luận (0)
Comment