Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1149

- Lâm Minh, mau lui lại!

Thanh âm dồn dập của Mộ Thiên Tuyết vang lên trong đầu Lâm Minh, lúc này chênh lệch kinh khủng ở giữa lực lượng cùng linh hồn của Lâm Minh, dùng đom đóm so với trăng sáng cũng không đủ để hình dung!

Sát na giữa sự sống và cái chết, Lâm Minh đột nhiên xuất ra Phượng Huyết Thương, chỗ mi tâm, máu Cổ Phượng thiêu đốt sáng quắc, phát ra kim mang chói mắt!

Lôi Hỏa lực trong Cây non Tà Thần không giữ lại chút nào quán chú vào phía trên Phượng Huyết Thương, lực lượng kinh khủng bộc phát ra, ngọn lửa Thanh Liên quấn quanh lấy Lôi đình lực, xông thẳng về linh hồn cổ xưa kia!

Lôi đình lực, khắc chế linh hồn thể nhất, Lâm Minh rót Lôi đình lực vào bên trong Thanh Liên Hỏa Vũ, đã là dùng thực lực một trăm hai mươi phần trăm!

Hắn muốn mượn lần công kích này, phi thân chạy trốn.

Dù sao linh hồn cổ xưa kia rất có thể chính là tồn tại bị Phong Thần đại pháp trấn áp kia, nếu là như vậy thì cho dù nó vô cùng cường đại, cũng phải bị trận pháp phong ấn này chế ước, mình không phải là không thể nào chạy trốn!

- Ừm?

Linh hồn cổ xưa kia thấy Đế Tôn Liên Hoa màu đỏ thẫm sau lưng Lâm Minh, phát ra một tiếng ngâm khẽ, tựa hồ có chút kinh ngạc, tuy nhiên cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, đúng lúc này, thương mang Thanh Liên có Lôi Hỏa đan vào đã xông thẳng mà đến, linh hồn cổ xưa căn bản không lưu tâm, ý niệm vừa động, chỉ nghe một tiếng "Hô" vang nhỏ, Chiến Linh của nó cuồn cuộn mãnh liệt phóng xạ đi ra ngoài.

Có cảm giác không cách nào địch nổi, đầy dẫy cả không gian, Lâm Minh phát Lôi Hỏa Thanh Liên ra, bị hình chiếu thế giới ý chí của nó cắn nuốt, phảng phất giống như hình chiếu ý chí của nó tạo thành tạo thành hắc động không nhìn thấy, cắn nuốt hết thảy.

- Biến mất?

Trong một nháy mắt, tay chân Lâm Minh băng hàn, không đơn thuần là Lôi Hỏa Thanh Liên, ngay cả không gian hồng mông của hắn dường như cũng bị hình chiếu của thế giới ý chí kia cắn nuốt!

Đây đã hoàn toàn là lực lượng pháp tắc mà hắn không thể hiểu, đối phương chỉ còn sót lại linh hồn thể, nhưng bằng vào Chiến Linh là có thể đạt tới chiến lực như thế!

- Võ kỹ của ngươi rất tốt, đây là một loại lực trường sao? Cấp bậc võ kỹ tương đối cao!

Thanh âm già nua đột nhiên vang lên, trong lời nói của linh hồn cổ xưa này tự nhiên là chỉ không gian hồng mông của Hỗn Nguyên võ ý.

Nó mặc dù kiến thức phi phàm, nhưng cũng không nhận biết không gian hồng mông, nguyên nhân tự nhiên không phải bởi vì Lâm Minh dùng võ kỹ ngụy trang không gian hồng mông, mà là bởi vì năm Hỗn Nguyên Thiên Tôn ra đời tối đa cũng chính là mấy ngàn vạn năm, nói cách khác, lúc Hỗn Nguyên Thiên Tôn mới ra đời, linh hồn cổ xưa đã sớm ngủ say ở chỗ này, nó căn bản cũng không biết Hỗn Nguyên Thiên Tôn tồn tại, cũng không thể nhận biết không gian hồng mông.

- Võ kỹ cường đại như thế, đáng tiếc ngươi không phát huy ra uy lực của nó. Thật sự là phí của trời, không bằng cho bổn tôn!

Linh hồn cổ xưa cười lạnh. Hình chiếu thế giới ý chí phong tỏa hoàn toàn cả không gian, Lâm Minh có thể thấy, vô số xúc tu Chiến Linh giống như mạng nhện, phong bế phương viên trăm dặm, mà Lâm Minh giống như côn trùng Chu Võng trên mạng nhện, căn bản không thể nào chạy trốn!

Trong lòng Lâm Minh đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ nó không phải là tồn tại bị phong ấn ở đây trấn áp? Nếu không làm sao có thể tùy ý thi triển thần thông như thế?

Hay hoặc là, phong ấn đã buông lỏng, khiến lực lượng của nó có thể thi triển ra.

Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh nắm chặc Phượng Huyết Thương, thần kinh căng thẳng như dây thép, gặp phải nguy cơ trọng đại như thế, hắn phải trấn định, nếu không nửa điểm hy vọng cũng không có.

Lòng bàn tay Lâm Minh đã thấm ra mồ hôi, nhưng là ánh mắt của hắn vẫn trầm tĩnh như nước.

Nhiều năm như vậy trưởng thành tới lúc này, hắn đã đối mặt với sinh tử không biết bao nhiêu lần, lần này, cũng không phải là hung hiểm nhất, nhưng đối thủ cũng là cường đại nhất!

- Giết ta, ngươi cũng không thể có được công pháp cùng võ kỹ của ta, trên người của ta không có ngọc giản công pháp!

Lâm Minh trầm giọng nói, Thần Võ vô thượng trân quý rất ít có thể phục chế, muốn học Thần Võ vô thượng, trừ phi nhận được ngọc giản ghi lại Thần Võ vô thượng, hoặc là như Lâm Minh, có biện pháp chuyển hóa linh hồn của đối phương thành trí nhớ tinh khiết, chẳng những không thể sai, lại làm cho mình sẽ không bị linh hồn lạc ấn của đối phương ảnh hưởng.

- Vậy cũng đáng tiếc, tuy nhiên . . . Ngươi vẫn là phải chết!

Thanh âm của linh hồn cổ xưa hàm chứa sát ý nhàn nhạt, hình chiếu thế giới ý chí của nó vẫn bao phủ mảnh không gian này, không có cho Lâm Minh có nửa phần có thể chạy thoát.

- Tiền bối, có thể cho Lâm mỗ một lý do giết ta hay không? Lâm mỗ đối với ngươi cũng không có ý mạo phạm, đơn giản là quấy rầy giấc ngủ của ngươi, ngươi liền ra tay giết người?

Trong lòng Lâm Minh rõ ràng, những lão quái vật đã sống qua nhiều năm tháng này thường thường tích cách cố chấp, tùy ý làm, muốn dùng đạo lý thuyết phục bọn họ, để cho bọn họ tuân theo phương pháp xử lý thông thường, căn bản là một loại hy vọng xa vời, huống chi tồn tại này bị phong ấn, ban đầu có khả năng là Ma đầu thích giết chóc thành tánh. Nhưng Lâm Minh vẫn là ôm một tia hi vọng cuối cùng, hy vọng lần này mình có thể tránh khỏi chiến đấu với tỷ số thắng xa vời.

- Không tệ! Vậy thì như thế nào? Bổn tôn thi triển Tịch Diệt đại pháp, mới để cho linh hồn chịu được lực lượng năm tháng vô cùng vô tận, mỗi một lần bổn tôn thức tỉnh, cũng sẽ hao tổn thọ nguyên thật lớn! Vì để không bị người ta quấy rầy, bổn tôn đặc biệt thành lập một cái địa phương bí mật như thế để làm nơi cư trú, không nghĩ tới, ngươi lại tiến vào, nếu là thả ngươi đi ra ngoài, để ngươi tung tin tức bổn tôn ngủ say ở chỗ này đi ra ngoài, để Tử Dương Tinh Sơn vô cùng khổng lồ này phơi bày ra ánh sáng, như vậy sợ rằng sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu cường giả tự cho là đúng, cùng những tên tự cho là là thiên tài với số mệnh Tề Thiên kia tiến đến tầm bảo, bổn tôn mặc dù không sợ, nhưng ngày sau tuyệt không có an bình!

Khi linh hồn cổ xưa kia nói chuyện, chỉ nghe âm thanh quỷ khóc thần gào 'ô ô ô', không gian chỗ Lâm Minh chấn động mãnh liệt, đại lượng đất đá sụp đổ, Tử Dương Tinh giống như núi cao khổng lồ trước mặt Lâm Minh bắt đầu rung động, bề ngoài tinh thạch hiện ra một mảnh quang ảnh mông lung, từ từ tạo thành một mặt người khổng lồ.

Gương mặt này cao vài chục trượng, gương mặt hiện ra màu nâu xanh, hắn mặt không chút thay đổi, ánh mắt kiên quyết, giống như Thần Linh mắt nhìn xuống thế giới.

Hiển nhiên đây chính là bản thể của linh hồn cổ xưa kia!

Lâm Minh hít sâu một hơi, đối mặt với linh hồn này, phảng phất giống như đang đối mặt với trời xanh, đây là linh hồn của Thiên Tôn sao?

Việc đã đến nước này, Lâm Minh rõ ràng, cho dù hắn phát ra lời thề tuyệt không tiết lộ bí mật gì đó cũng là chê cười không có chút ý nghĩa nào, trận chiến này đã không thể tránh khỏi!

Đúng lúc này, trong đầu Lâm Minh đột nhiên vang lên chân nguyên truyền âm của Mộ Thiên Tuyết:

- Lâm Minh, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có đánh một trận, nếu là ta lâm vào ngủ say lần nữa, sau này ngươi phải dựa vào bản thân.

- Mộ cô nương!

Trong lòng Lâm Minh cả kinh, vội la lên.

- Không cần nhiều lời! Nếu như ta ngủ say, ngươi còn có thể thức tỉnh ta lần nữa, thậm chí ngày sau ngươi cường đại có thể cải tạo thân thể cho ta, mà nếu là ngươi chết ở chỗ này, hết thảy cố gắng của chúng ta cũng uổng phí!

Mộ Thiên Tuyết nói tới đây, linh hồn bắt đầu thẩm thấu đến trong tinh thần chi hải của Lâm Minh, nàng cũng không phải là đoạt xá thân thể Lâm Minh, mà là muốn dung hợp cùng linh hồn Lâm Minh trong chốc lát, cùng Lâm Minh cùng nhau chi phối thân thể, như vậy mới có thể phát huy ra lực chiến đấu chí cường, dù sao hiện tại Lâm Minh sau khi vượt qua Thiên kiếp, lực chiến đấu bản thân hắn cũng không thể khinh thường.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Hưu" vang lên, quang mang loá mắt chớp qua, từ mi tâm của linh hồn cổ xưa, bắn ra một thanh lợi kiếm vô cùng sắc bén!

Thanh kiếm này lấy Chiến Linh cùng linh hồn chế tạo, một sát na khi nó xuất hiện, hẳn là cắt không gian Thần Vực ra!

Con ngươi Lâm Minh co rút lại, đối mặt với lực lượng không cách nào địch nổi này, một khắc này, Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết đem toàn bộ lực lượng linh hồn rót vào bên trong Ma Phương!

- Thức tỉnh đi, Ma Phương, để cho ta mượn lực lượng của ngươi!

Mộ Thiên Tuyết thầm niệm chú ra những lời này, lực lượng linh hồn bắt đầu thiêu đốt.

Ở bên trong thân thể Lâm Minh, có thể đối kháng lực lượng linh hồn cổ xưa này chỉ có Ma Phương!

Ma Phương là Thần khí linh hồn, mà tồn tại cổ xưa cũng chính là linh hồn thể, chính vì như thế, Mộ Thiên Tuyết mới có một phần hy vọng mong manh có thể chiến thắng đối phương.

Lực lượng hiện tại của Lâm Minh căn bản không đủ để thúc dục Ma Phương, Ma Phương đối với Lâm Minh mà nói cũng chỉ là một bảo vật linh hồn để bị động phòng ngự.

Chỉ có thể phòng ngự, không thể công kích.

Trừ phi là lúc đối chiến với Dương Vân ở Kỳ Tích Thần Điện lúc trước, cả linh hồn của Thượng Cổ Ma Đầu cũng xông vào trong tinh thần chi hải của Lâm Minh, muốn hoàn toàn đoạt xá Lâm Minh, như vậy phòng ngự bị động của Ma Phương, mới có thể làm cho linh hồn thể của đối phương bị thương nặng thậm chí giết chết, nếu không giống như linh hồn cổ xưa này, chỉ phân ra một phần linh hồn cùng ý chí rất nhỏ để công kích Lâm Minh, cho dù Lâm Minh mượn Ma Phương đở được, cũng không thể làm cho đối phương bị thương nặng, nhiều nhất chỉ cắn nuốt sạch công kích của một phần nhỏ linh hồn kia của Lâm Minh, không thể nào đưa đến hiệu quả thắng vì đánh bất ngờ.

Muốn chiến thắng linh hồn cổ xưa này, chỉ có chủ động thúc dục Ma Phương tới công kích, mà lấy trạng thái hiện tại của Mộ Thiên Tuyết, không thể nghi ngờ sẽ phải giao ra trả giá hết sức nặng nề, cơ hội chỉ có một lần!

Ô ô ô!

Ma Phương đang ngủ say ở trong tinh thần chi hải của Lâm Minh kịch liệt xoay tròn, tạo thành linh hồn phong bạo màu xám tro, sau khi linh hồn phong bạo sinh ra càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất giống như một cái hắc động cắn nuốt hết thảy.

Răng rắc!

Theo một tiếng vang chói tai, Ý Chí Kiếm linh hồn mà linh hồn cổ xưa phát ra nặng nề phách trảm vào hắc động mà Ma Phương tạo thành, hẳn là trực tiếp như đá chìm đáy biển, không có nửa điểm bóng dáng!

Linh hồn cổ xưa kia thấy một màn như vậy, đột nhiên biến sắc.

- Cỗ khí tức này, chẳng lẽ là . . . Làm sao lại . . .

Bị Ma Phương cắn nuốt linh hồn, không có để lại nửa điểm, tuy nhiên linh hồn cổ xưa kia cũng không có bị thương, hiển nhiên bị cắn nuốt một phần linh hồn đối với nó mà nói chẳng qua là bé nhỏ không đáng kể.

Nó nheo mắt lại, cẩn thận cảm giác một phần linh hồn bị cắn nuốt kia đã đi nơi nào, cuối cùng phát hiện, bộ phận linh hồn kia đã hoàn toàn mất đi liên lạc cùng bản thể của nó, ngay cả dấu vết tinh thần cũng bị xóa đi; cảm giác như vậy giống như là thật sự bị hút vào hắc động, ngăn cách ở thời không dị độ.

- Thật sự là món đồ vật đó, trên người của ngươi thậm chí có món đồ vật đó?

Linh hồn cổ xưa đột nhiên trở nên kích động, khuôn mặt vốn là đạm mạc không có chút tình cảm ba động nào tâm tình đại biến.

Lâm Minh nghe xong trong lòng đột nhiên chấn động, không nghi ngờ chút nào, đồ vật theo lời tồn tại cổ xưa này dĩ nhiên là Ma Phương.

Ma Phương!

Đây là lần đầu tiên Lâm Minh nhìn thấy người ngoại trừ Thiên Vũ Thánh địa biết Ma Phương!

Trong lòng hắn nhất thời trở nên hoàn toàn cảnh giác, đối phương biết Ma Phương, tự nhiên biết giá trị của Ma Phương, vô cùng có khả năng sẽ toàn lực tranh đoạt!

Lâm Minh đang súc tích lực lượng, chuẩn bị một kích toàn lực, mà đúng lúc đó, thanh âm cổ xưa kia đột nhiên nói:

- Dừng tay đi, hiện tại thu tay lại, tổn thương đối với ngươi sẽ không quá lớn, nếu không lấy thực lực của ngươi, vận dụng món bảo vật này, sợ là chính mình cũng phải biến thành tế phẩm!
Bình Luận (0)
Comment