Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1172

Tạo Hóa lão nhân chính là đệ tử của Vô Gian Giáo, hắn tự đặt tên Tạo Hóa lão nhân kỳ thật chính là lấy tên của đại thế giới Tạo Hóa giới làm tên.

Hắn là một người tiếp dẫn thần vực, đệ tử tiếp dẫn đến tự nhiên cũng đến Vô Gian Giáo, trở thành đệ tử ngoại môn của Vô Gian Giáo.

Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên trước khi phi thăng đã mơ hồ đoán được muốn ở Thần Vực tìm được Lâm Minh không dễ. Nhưng khi thật sự đến Vô Gian Giáo, họ lại phát hiện lúc trước bọn họ vẫn xem nhẹ độ khó này.

Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đều ra mắt Phượng tiên tử, rất rõ ràng Lâm Minh là bị tiếp dẫn đến Phượng tộc thượng cổ. Đây cũng là manh mối duy nhất bọn họ có thể tới Thần Vực tìm Lâm Minh.

Vốn tưởng rằng chỉ cần tìm đến Phượng tộc thượng cổ là có thể tìm được Lâm Minh. Nhưng đến Vô Gian Giáo, bọn họ nhiều lần hỏi thăm, tra tìm tư liệu biết được Phượng tộc thượng cổ chia làm 72 cung, phân tán ở mấy giới lớn. Mà bọn họ cũng không biết Lâm Minh rốt cuộc là ở giới nào.

Mà một lần lữ hành vượt giới lớn, chỉ riêng phí truyền tống và tiêu hao năng lượng Linh hạm, như thế nào đều phải triệu Tử Dương thạch. Mà tiền hàng tháng hai tỷ muội bọn họ ở Vô Gian Giáo có thể được lĩnh chẳng qua mới 10 khối Tử Dương thạch. Tích tiền như vậy, chết già đều không có khả năng tích đủ.

Huống chi, lữ hành vượt qua giới lớn ít nhất phải là cường giả cảnh giới Thần Biến. Bởi vì ở giữa giới lớn và giới lớn, giặc cướp hoành hành, giết người cướp của là chuyện như cơm bữa. Nếu là nữ nhân xinh đẹp, như vậy kết cục lại cang vô cùng thê thảm. Rất có thể bị người bán làm nữ nô, hoặc bị người thải bổ, hút khô tinh hoa sinh mệnh.

Dưới tình huống như vậy, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên muốn tìm được Lâm Minh thật sự quá khó khăn.

- Mục tỷ tỷ, chúng ta đã tới Thần Vực nửa năm rồi. Nhưng là... cứ tiếp tục như vậy, làm sao tìm Lâm đại ca đây?
Ở khu nuôi dưỡng trân thú của Vô Gian Giáo, Tần Hạnh Hiên mặc một bộ trang phục màu xanh mộc mạc, không có bất kỳ trang sức hoa lệ. Gương mặt phấn nộn, mái tóc đen xinh đẹp mềm mại được buộc tùy ý bằng một cái khăn tay màu xanh bằng bàn tay, tay áo, ống quần được xắn lên, trên trán còn vương bọt nước tươi mát. Nghiễm nhiên là một thiếu nữ nông thôn người thường thanh tú thuần phác.

Tần Hạnh Hiên lúc này, trong tay cầm một bó linh thảo, đang cho một con linh thú dạng ngựa trắng ăn. Linh thú này có một cái linh giác dễ nhìn, một bộ da lông tuyết trắng.

ở Thần Vực, cường giả Thần Hải kỳ trừ phi là thiên tài nếu không cuộc sống cũng không dễ chịu. Tỷ như ở Vô Gian Giáo này, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên chỉ là đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn không có khả năng một lòng tu luyện giống như đệ tử thân truyền, đồng thời hưởng thụ tài nguyên ưu tú, mà là phải lao động tương đối nhiều và nặng nhọc.

Vô Gian Giáo là một tông môn khá nghèo, không giống như Tiêu Dao Đảo có một Bí cảnh Hồng Hoang tương đối giàu có. Điều này khiến cho đệ tử Vô Gian Giáo cần làm các loại công việc. Tỷ như quản lý dược điền, nuôi nâng linh thú... Dựa vào những việc này để kiếm tiền cho tông môn. Như thế mới có thể cung cấp duy trì tài nguyên tiêu hao cho trưởng lão và phần đông đệ tử thân truyền.

- Chúng ta hiện tại là không có bất kỳ biện pháp. Với tu vi của chúng ta, nếu tiến hành lữ hành đường dài, sợ là sẽ bị người ăn đến xương cốt cũng không còn. Chỉ có thể cố gắng tu luyện... đến cảnh giới Thần Biến, có tích tụ nhất định mới có thể đi tìm Lâm Minh.

Mục Thiên Vũ vừa nói vừa cân các loại linh thảo rồi sau đó cho một ít thịt hung thú trộn vào nhau, điều phối thức ăn.

Nuôi nấng linh thú cũng không phải một việc nhẹ nhàng, mỗi ngày phải canh năm rời giường, nấu canh linh thảo, điều phối thức ăn, dọn dẹp chuồng thú. Trời chưa sáng liền bắt đầu cho linh thú ăn.

Kế tiếp, hai nàng buổi sáng còn phải quản lý dược điền. Linh dược trong dược điền này, tinh quý khkó được. Phải thi triển linh quyết từng cây một, bón phân xua trùng. Chăm sóc một khối dược điền không lớn, thời gian buổi sáng liền trôi qua.

Buổi chiều hai nàng lại phải đến chuồng thú, cho linh thú ăn bữa thứ hai, cho đến chạng vạng bọn họ mới có thể tự do tu luyện.

Mà ở Vô Gian Giáo, muốn ngọc giản tu luyện các loại công pháp, hoặc là nghe trưởng lão giảng bài đều cần điểm cống hiến tông môn. Thử nghĩ, Vô Gian Giáo có mấy vạn đệ tử ngoại môn, lại chỉ có hai mươi mấy trưởng lão giảng bài, tự nhiên không phải mỗi đệ tử ngoại môn đều có thể tùy ý nghe giảng.

Với thực lực của Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên cơ bản không thể tham gia nhiệm vụ chiến đấu của tông môn, phương thức kiếm điểm cống hiến duy nhất chính là làm lao động tạp dịch. Cho nên công tác hai nàng làm nhiều hơn nữ đệ tử bình thường rất nhiều.

Hai người bọn họ, 10 ngày mới có thể nghe giảng một lần, vào Tàng Thư Lâu một lần, xem công pháp Nhân giai. Về phần truyền thừa hạch tâm nhất của Vô Gian Giáo, họ cũng không được học đến.

Tuy nhiên cho dù như thế, hai người cũng mỗi ngày học tập đến rất khuya, thảo luận luận bàn với nhau. Có vấn đề không hiểu đều ghi nhớ, đi thỉnh giáo sư huynh sư tỷ. Đương nhiên loại thỉnh giáo này không phải miễn phí, cần chi trả điểm cống hiến nhất định.

Phương thức tu luyện như vậy, nghe ra vô cùng vất vả nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ tu luyện ở hạ giới rất nhiều. Bởi vì nguyên khí trời đất của Thần Vực không phải hạ giới có thể so sánh. Huống chi, Thiên Diễn Đại Lục còn là một đại lục bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn phong tỏa, ở Thiên Diễn Đại Lục muốn đột phá cảnh giới Thần Biến gần như là chuyện không có khả năng. Mà ở Thần Vực, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên tuy rằng tư chất không tính là tốt, nhưng là đột phá cảnh giới Thần Biến vẫn có hy vọng rất lớn. Phá Thần Biến mới xem như là hết khổ, ít nhất có thể làm một chấp sự tông môn, tiền hàng tháng cũng sẽ thêm rấtnhiều. Còn có thể tham gia nhiệm vụ chiến đấu, ngày sau đi tìm Lâm Minh mới có khả năng.

- Không biết Lâm Minh hắn hiện tại ở Phượng tộc thượng cổ sống thế nào. Với thiên phú của hắn, hẳn là có thể trở thành đệ tử hạch tâm rồi nhỉ...

Mỗi khi nhớ tới Lâm Minh, trong lòng Mục Thiên Vũ đều có chút thấp thỏm không yên. Không đến Thần Vực như thế nào cũng không thể tưởng tượng được sự rộng lớn của nó. Hiện tại xem xem, chỉ riêng một cái Vô Gian Giáo đã có hơn 30 cường giả cảnh giới Thần Quân, mấy ngàn cảnh giới Thần Biến, cùng với bảy, tám vạn đệ tử Thần Hải.

Mà Vô Gian Giáo đặt ở toàn bộ Tạo Hóa giới chỉ là một tông môn nhỏ mà thôi, mà Tạo Hóa giới lại là một trong 3000 giới lớn của Thần Vực.

Một khi mở rộng đến toàn bộ Thần Vực, như vậy thật sự là Cửu Vẫn nhiều như chó con, Thần Quân chạy đầy đất.

Cho nên mặc dù Lâm Minh lúc trước ở Thiên Diễn Đại Lục thiên phú nghịch thiên, nhưng là hiện tại trong lòng Mục Thiên Vũ cũng vẫn luôn cảm thấy không yên. Dù sao Thần Vực thiên tài quá nhiều, Lâm Minh chưa chắc có thể xưng hùng. Huống chi Lâm Minh tiến vào tông môn lớn, tương ứng cạnh tranh cũng sẽ tàn khốc. Lâm Minh ở Phượng tộc thượng cổ sống được như ý sao? Có thể nào bởi vì thân phận người phi thăng hạ giới mà bị người xa lánh hay không?

Nếu mình và Tần Hạnh Hiên đi tìm, có thể thêm phiền cho hắn hay không?

Một điểm cuối cùng mới là Mục Thiên Vũ băn khoăn nhất.

- Hạnh Hiên, chúng ta hiện tại đừng nghĩ gì cả, tu luyện thật tốt, đến lúc đó thật sự đi Phượng tộc thượng cổ không thể trở thành gánh nặng của Lâm Minh.

- Vâng.
Tần Hạnh Hiên dùng sức gật mạnh đầu.

Đúng vào lúc này, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đột nhiên nghe thấy tiếng chuông đồng ở Dược Viên phía sau Vô Gian Cung vang lên, đây là đang triệu tập đệ tử ngoại môn chăm nom Dược Viên.

- Là dược điền chúng ta phụ trách!
Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên cuống quít buông công việc trong tay xuống chạy qua. Vô Gian Giáo quy củ sâm nghiêm, một khi đến muộn, trừng phạt rất nghiêm trọng. Nhẹ thì trừ điểm cống hiến, nặng thì giam giữ. Bất kể loại nào, hai nàng đều không chịu đựng nổi.

- Chẳng lẽ là dược liệu xảy ra chuyện gì?

Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đều thấp thỏm trong lòng, một khi dược điền xảy ra chuyện, đó nhưng là trách nhiệm lớn mà bọn họ không gánh vác nổi!

Khi chạy vội tới dược điền, Mục Thiên Vũ nhìn thấy trên đất trống trước dược điền đã có bảy tám nữ đệ tử. Họ đều là đệ tử ngoại môn, bình thường quản lý Dược Viên đều là nữ đệ tử làm.

Mà phía trước bảy, tám nữ đệ tử này là một nữ nhân áo đỏ mắt xếch. Nữ nhân này là một đệ tử nội môn rất có địa vị, cũng là người quản lý dược điền.

Nhìn thấy Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên vội vàng chạy tới, nữ nhân áo đỏ nhíu mày, không khách khí nói:
- Chậm tay chậm chân, không trách dược điền chăm nom không ra làm sao!

- Không ra làm sao???
Mục Thiên Vũ nhịp thở rối loạn, tim đập chậm nhịp, cho rằng dược điền đã xảy ra chuyện. Nàng vội vàng nhìn thoáng qua dược điền mình được phân công chăm nom. Từng gốc linh thảo tốt lành, dường như không có vấn đề gì lớn mà...

Nàng thoáng yên lòng, lại liếc mắt nhìn những nữ đệ tử khác một cái, lại phát hiện bọn họ cả đám đều câm như hến, hiển nhiên vừa rồi bị giáo huấn.

Nên biết, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên vì điểm cống hiến, chăm sóc dược điền phi thường cẩn thận, chỉ sợ xảy ra sai sót gì. Nếu không cẩn thận làm chết một gốc dược thảo, bọn họ đều sẽ làm không công một tháng.

- Không cần nhìn nữa!
Nữ nhân áo đỏ hừ lạnh một tiếng, đôi mày liễu mi xếch nhếch lên:
- Các ngươi cho là chăm dược thảo không chết là được rồi sao? Ta muốn chính là dược thảo nở hoa kết quả! Nhìn xem dược các ngươi chăm đi, bệnh rù rù, còn dùng sao được? Hôm nay đại trưởng lão Linh Đan Các cùng với ba vị trưởng lão nội môn phải thu thập 36000 linh dược làm phụ dược, dùng Cửu Vị Thần Thảo khai lô luyện chế Cửu Vị Đại Hoàn Đan Thiên giai trung phẩm cho Vu Hữu Minh sư huynh tẩy tinh phạt tủy, tăng tiến thêm một bước!

- Các ngươi biết đây là chuyện lớn cỡ nào không? Các ngươi biết cái gì là đan dược Thiên giai trung phẩm không? Bất kỳ đan dược, linh thực, treo một cái tên “Thiên” đều là khó lường! Chậm trễ lần luyện đan này, giết chết các ngươi 100 lần đều không đền nổi! Ta mặc kệ các ngươi trước đây làm ăn thế nào, từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi không hề có thời gian nghỉ ngơi, tất cả tinh lực mỗi ngày đều phải đặt vào Dược Viên! Mỗi một gốc dược thảo đều phải bỏ ra 120% tâm huyết!

- Không có thời gian nghỉ ngơi...
Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được một tia chua xót. Kỳ thật đối với võ giả Thần Hải kỳ mà nói, một ngày đả tọa nửa canh giờ là sẽ tinh lực dồi dào, không có thời gian nghỉ ngơi thật đúng là không tính cái gì. Nhưng là, thiếu số thời gian này, bọn họ còn tu luyện thế nào?

Về phần những đệ tử ngoại môn khác, nghe thấy tin tức này tự nhiên cũng không thể cảm thấy vui vẻ. Đan dược Thiên giai trung phẩm đối với các nàng mà nói là chuyện vô cùng xa xôi. Về phần đại danh của Vu Hữu Minh sư huynh, ngược lại là như sấm bên tai. Hắn là đệ nhất nhân trong đệ tử thân truyền, con cưng của trời do tông môn mất nhiều công sức bồi dưỡng. Đối với những đệ tử ngoại môn bình thường như bọn họ mà nói chính là giống như Thần linh.

- Đại trưởng lão Linh Đan Các cùng ba trưởng lão nội môn, không ngờ trả giá lớn như vậy vì Vu Hữu Minh sư huynh tẩy tinh phạt tủy...
Có một số nữ đệ tử thì thào lặp lại, trong lòng ngoài hâm mộ vẫn là hâm mộ. Đều là đệ tử Thần Hải, chênh lệch số mệnh sao lại lớn vậy chứ?

- Hừ, không cần kỳ quái. Nói cho các ngươi cũng không sao. Thần Vực thiên tài đệ nhất hội võ bốn năm ngàn năm tổ chức một lần sắp bắt đầu, bao trùm toàn bộ 3000 giới lớn Thần Vực! Vu Hữu Minh sư huynh là đệ tử có thiên phú nhất của Vô Gian Giáo ta, Vô Gian Giáo chúng ta liền trông cậy vào Vu sư huynh để dương danh! Ai vào thời điểm mấu chốt để xảy ra sai sót, ta tuyệt đối không tha cho nàng!

- Thần Vực thiên tài đệ nhất hội võ?
Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đồng thời ngây ra một chút, Tần Hạnh Hiên trong lòng khẽ động, nhỏ giọng nói:
- Mục tỷ tỷ, tỷ nói Lâm Minh có khả năng tham gia hay không?
Bình Luận (0)
Comment