Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1284

- Đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung thật sự là quá lợi hại, không riêng gì Băng Mộng, ngoài ra còn có Thần Mộng tam tiên tử, thực lực cũng không kém. Thậm chí mạnh hơn so với truyền nhân Thiên Tôn hơi yếu!

- Đúng. Thần Mộng Thiên Cung thu đệ tử quá ít, truyền nhân trực thuộc của Thần Mộng Thiên Tôn chân chính nghe nói chỉ có 10, tính cả đệ tử hạch tâm Thần Mộng Thiên Cung tổng cộng mới mấy trăm đệ tử. Thần Mộng tam tiên tử không kém so với truyền nhân Thiên Tôn bình thường.

Nên biết, rất nhiều Thiên Tôn truyền nhân đều có một hai trăm người, tỷ như Hạo Vũ Thiên Tôn chính là như thế. Mà toàn bộ đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung cộng lại mới nhiều bằng truyền nhân Thiên Tôn của Thiên Cung khác.

- Không sai. Thần Mộng tam tiên tử tuy rằng không phải truyền nhân Thiên Tôn, nhưng là cũng phải coi bọn họ là truyền nhân Thiên Tôn. Cộng thêm bọn họ chiêu thức cổ quái, pháp tắc đặc thù, trong trận đấu gặp phải bọn họ còn không bằng gặp phải truyền nhân Thiên Tôn bình thường khác.

- Trận thứ hai, Hành Si vs Diệp Hách!

Người thứ hai xuất chiến chính là Hành Si của Phổ Đà Sơn.

- Phổ Đà Sơn, không nghĩ tới... Phổ Đà Sơn rồi lại có truyền nhân xuất thế...

Ở trong tinh thần chi hải của Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết thì thào nói.

- Mộ cô nương biết Phổ Đà Sơn?

- Ừm, biết một chút. Trước kia gia gia từng nói qua, nó là tông môn lịch sử lâu đời nhất Thần Vực, có lịch sử 3. 6 tỉ năm. Nếu nói đại kiếp nạn theo như lời Thương Thiên Cổ Ấn phát sinh vào 3. 6 tỉ năm trước, như vậy Phổ Đà Sơn gần như là sau khi đại kiếp nạn vượt qua không lâu liền bắt đầu xuất hiện, sau đó chậm rãi phát triển đến quy mô ngày nay!

- Ồ? Nói như vậy, Phổ Đà Sơn rất có khả năng hiểu biết chuyện thượng cổ đại kiếp nạn?

- Điều này không rõ lắm. Đại kiếp nạn lần đó chỉ sợ hủy diệt rất nhiều văn minh võ đạo, khiến cho rất nhiều thứ không được lưu truyền đến nay. Thời gian 3. 6 tỉ năm quá xa xôi, đủ để chôn vùi rất nhiều thứ. Hơn nữa nếu tất cả cao thủ tham gia trận chiến đại kiếp nạn đó chết hết, lịch sử chỉ sợ càng khó bề phân biệt. Mà khi đó, Phổ Đà Sơn rốt cuộc sắm vai gì cũng rất khó nói rõ.

- Bất kể nói như thế nào, nội tình của Phổ Đà Sơn quả thật sâu đến đáng sợ. Nó có được truyền thừa Thần Võ vô thượng nhiều nhất toàn bộ Thần Vực. 3. 6 tỉ năm qua, Thiên Tôn nó sinh ra cộng lại thậm chí có thể đạt tới hai con số!

Thiên Tôn hai con số, kinh người biết bao. Cho dù chỉ có 10 Thiên Tôn, trong đó một nửa Thiên Tôn sáng lập Thần Võ vô thượng, như vậy Phổ Đà Sơn liền ít nhất có năm bộ Thần Võ vô thượng!

Tông môn khác làm sao so sánh?

Truyền thừa này có thể nói nghịch thiên!

- Phổ Đà Sơn trước giờ khiêm tốn, lần này có truyền nhân xuất thế, nói không chừng thật sự có liên quan đến cái gọi là đại kiếp nạn kia.

Mộ Thiên Tuyết chậm rãi nói, Lâm Minh cũng cảm khái trong lòng. Thiên tài của tổng chung kết thật sự quá nhiều, người người xuất chúng, mà tổng quán quân cuối cùng chỉ có một. Hành Si này cũng là sâu không lường được, thậm chí hắn và Băng Mộng ai mạnh ai yếu Lâm Minh cũng không dám nói. Huống chi còn có Tiểu Ma Tiên, Long Nha cùng với một ít ngựa ô giấu kỹ không lộ, lại tỷ như Lâm Minh chính là loại tình huống này.

Quần hùng tranh ngôi chí tôn!

Vương giả cuối cùng lại sẽ chỉ có một người!

Muốn thứ nhất, quá khó. Bất kể đối với ai mà nói đều là như thế!

Lâm Minh đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện, số hiệu của Hành Si cũng chính là đánh số cung điện là số hai. Băng Mộng tiên tử là Thánh nữ của Thần Mộng Thiên Cung, địa vị hiển hách lại là chủ nhà, lấy đến số một là trong tình lý. Mà số hai liền kề sau không phải Tiểu Ma Tiên cũng không phải Bạch Nghiêu đệ tử của Hạo Vũ Thiên Tôn, cùng là chủ nhà mà là Hành Si!

Từ chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra được sự đặc thù địa vị Phổ Đà Sơn.

Diệp Hách đối thủ của Hành Si cũng là thứ nhất khu vực bán kết, hơn nữa không phải thứ nhất bình thường. Thực lực của hắn rành rành trước mắt mọi người, có thể đứng ở top 50 cũng đã nói rõ vấn đề.

- Diệp Hách này xem như là người nổi bật của Thánh địa Giới Vương 3000 giới lớn, nhưng đừng nói là chen vào top 10 Thiên Bảng, cho dù top 40 đều rất khó. Bởi vì đệ nhất hội võ lần này tình huống đặc thù, thiên tài của Thánh địa Giới Vương đã khó có nơi đặt chân.

- Đúng vậy. U Vô Tận vốn cũng rất mạnh, hiện tại top 50 đều không tiến vào, thời điểm tổng chung kết, truyền nhân Thiên Tôn lâm thời thêm vào quá nhiều.

Trận chiến Hành Si và Diệp Hách, căn bản không có người coi trọng Diệp Hách, ngay cả đồng môn đệ tử của Diệp Hách cũng là như thế, chênh lệch quá lớn.

Mà kết quả trận đấu cũng không có kỳ tích gì phát sinh, phương thức chiến đấu của Hành Si ngược lại không khó bề phân biệt giống như Băng Mộng tiên tử, hắn chỉ là dùng chưởng pháp Phật môn đơn giản liền thoải mái thủ thắng. Từ đầu chí cuối cũng đều không vận dụng Thần Võ vô thượng, biểu hiện thoạt nhìn nằm trong quy củ, bình bình thường thường. Nhưng là không ai cho rằng Hành Si thật sự bình thường.

Sau Hành Si, xuất chiến là Tiểu Ma Tiên, Lâm Minh lúc này mới biết số hiệu của Tiểu Ma Tiên là số ba.

- Xem ra số hiệu từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, phản ánh thực lực của Thiên Tôn Thiên Cung. Ma Thủy Thiên Cung có lẽ xếp thứ ba trong hơn 20 Thiên Cung. Về phần Phổ Đà Sơn xếp thứ hai, chẳng lẽ kém hơn Thần Mộng Thiên Cung?

Lâm Minh âm thầm cân nhắc trong lòng. Thiên Cung thật sự quá thần bí. Phổ Đà Sơn và Thần Mộng Thiên Cung, với tin tức Lâm Minh có được, rất khó tưởng tượng chúng nó rốt cuộc là ai mạnh hơn một chút.

Trận đấu tiến hành lần lượt, thắng lợi phần lớn là truyền nhân Thiên Tôn. Thiên tài Thánh địa Giới Vương nguyên bản có thể chen vào trong 50 người đã rất ít, bị một phen càn quét xuống, gần như toàn quân bị diệt.

Số hiệu của Lâm Minh rất gần sau, hắn ra sân tự nhiên cũng rất muộn. Thẳng đến trận thứ 18 Hạo Vũ Tử mới đọc đến tên hắn.

- Trận thứ 18, Lâm Minh vs Băng Nguyệt!

- Ồ? Đối chiến Băng Nguyệt?
Lâm Minh ngẩn ra. Băng Nguyệt chính là một trong Thần Mộng tam tiên tử, ba người này tuy rằng không phải đệ tử thân truyền của Thần Mộng Thiên Tôn, nhưng đó không phải bởi vì bọn họ yếu mà là đệ tử thân truyền Thần Mộng Thiên Tôn thu thật sự là quá ít. Thời gian chục triệu năm chỉ vẻn vẹn thu 10 người.

Dưới tình huống như vậy, những đệ tử khác của Thần Mộng Thiên Cung không hề kém so với truyền nhân Thiên Tôn của Thiên Cung khác.

- Cái này... Lâm sư huynh vận khí quá kém, trận chiến đầu tiên liền gặp phải đối thủ mạnh như vậy.

Trên khán đài, Nhan Nguyệt Nhi lo lắng nói. Hỏa Liệt Thạch lắc đầu nói:
- Cũng không thể nói như vậy. Phải nói là trong 50 người này không có mấy người yếu, gặp phải Thần Mộng tam tiên tử cũng không kỳ quái.

- Chúng ta hẳn nên tin tưởng Lâm Minh, hắn có năng lực vọt vào tổng bảng top 10. Băng Nguyệt tuy rằng khó giải quyết, nhưng hẳn cũng không phải đối thủ của hắn.
Hỏa Liệt Thạch nói như vậy kỳ thật trong lòng lại hoàn toàn không có khái niệm đối với thực lực của Lâm Minh. Lâm Minh giấu quá sâu, Hỏa Liệt Thạch cũng không biết hắn rốt cuộc là tình huống gì.

Lâm Minh đi lên lôi đài, ở trước người hắn là một nữ nhân thân mặc quần áo bó màu trắng. Thân thể nàng thon thả cao gầy, thoạt nhìn không quá 17, 18, tóc ngắn ngang tai, thoạt nhìn gọn gàng sạch sẽ.

Nhìn thấy Lâm Minh lên đài, trên mặt Băng Nguyệt treo nụ cười nhàn nhạt:
- Thần Mộng Thiên Cung Băng Nguyệt, xin chỉ giáo.

Thanh âm của nàng rất dễ nghe, cử chỉ lời nói đều nho nhã lễ độ, cũng không có loại lạnh nhạt không ăn khói lửa nhân gian như Băng Mộng, ngược lại mang đến cho người cảm giác đoan trang dịu dàng.

- Xin chỉ giáo.
Lâm Minh cũng hành lễ nói.

Mà đúng lúc này, người xem có mặt, rất nhiều địa phương lại vang lên tiếng xì.

- Tên kia a, đừng đánh nữa, mau nhận thua đi!

- Nhìn chướng mắt, mau nhận thua đi!

Người ủng hộ của Thần Mộng Thiên Cung phi thường nhiều, lúc trước Băng Mộng tiên tử xuất chiến chính là như thế. Đối thủ của nàng Lăng Phong bị các loại châm chọc khiêu khích.

Theo như phần đông tuấn kiệt trẻ tuổi Thần Vực, các đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung chính là nữ thần trong lòng bọn họ, thực lực mạnh mẽ, thiên phú cao địa vị cao, thánh khiết không thể xâm phạm. Các mặt gần như hoàn mỹ.

Rất nhiều người nằm mơ đều muốn cưới được một đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung, nâng niu chiều chuộng, đáng tiếc một trong những cung quy của Thần Mộng Thiên Cung chính là cả đời không gả. Dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể ý dâm, căn bản đừng mơ có bất kỳ qua lại với các nàng.

Nhưng cố tình hiện tại có một nam nhân, thiên phú tốt hơn bọn họ, thực lực mạnh hơn bọn họ, còn có thể giao thủ với các nữ thần của Thần Mộng Thiên Cung. Bọn họ đương nhiên ghen tị và không vui.

Đối với những tiếng xì này, Lâm Minh mắt điếc tai ngơ, yên lặng rút Phượng Huyết Thương.

- Trận đấu bắt đầu!

Hạo Vũ Tử lớn tiếng nói.

Trong nháy mắt thanh âm truyền ra, toàn thân Băng Nguyệt sáng lên ánh sáng mờ nhạt.

Lâm Minh chỉ cảm thấy cảnh tượng chung quanh thay đổi, hắn đi tới một nơi chiến trường. Đây là chiến tranh của phàm nhân, mà chính hắn lại biến thành bộ dạng một phàm nhân trung niên hơn 30 tuổi, tu vi võ đạo gần như bằng không.

Chiến tranh, chém giết, lính hoảng ngựa loạn.

Nhưng Lâm Minh lại thực lực thấp kém, không có bất kỳ chỗ xuất sắc, ở trong chiến tranh như vậy nước chảy bèo trôi. Hắn có vợ, có con, ở trong chiến loạn chịu khổ, bất cứ lúc nào có thể chết đi, mà hắn lại bất lực.

- Ta không nhặt được Ma Phương...

- Không có tích lũy mới đầu của Ma Phương, ta căn bản không thể vượt qua đoạn năm tháng khó khăn nhất kia, kết quả là ta bị người ám hại, bị thương ngầm, cả đời không thể tập võ, phải đối mặt với một nhân sinh áp lực mà vô vọng như thế. Đây xem như là ta của một thế giới song song sao...

Trong lòng Lâm Minh hết sức rõ ràng, những thứ này đều là ảo giác, ở trong đầu hắn chiến linh Hồng Mông phát sáng ngời ngời, bảo vệ tâm thần.

- Quả nhiên là ảo thuật công kích, chuyên môn công kích địa phương mềm yếu nhất trong lòng ta. Ta sợ nhất là cái gì? Chỉ sợ trừ mất đi người thân, ta sợ nhất chính là một thân tu vi của ta. Mà ảo thuật này chính là làm ta trở về phàm nhân, đối mặt nhân sinh vô cùng cực khổ.

- Ảo thuật của Băng Nguyệt không bằng Băng Mộng, nhưng là vẫn có thể nhìn ra một chút huyền bí của pháp tắc Thần Mộng.

Mục tiêu của Lâm Minh là Băng Mộng, trước đó hắn cần hiểu biết pháp tắc Băng Mộng tu luyện. Băng Nguyệt chính là một đối tượng tuyệt hảo, cho nên hắn không vội phá vỡ không gian ảo thuật này.

- Là ảo thuật công kích. Lâm Minh trúng ảo thuật công kích?

Vòng dự tuyển lúc trước, phàm là võ giả bị Thần Mộng tam tiên tử nhìn một cái, gần như trong nháy mắt liền bị thua. Lâm Minh hiện tại ngơ ngác đứng tại chỗ, khiến người căn bản không thể rõ ràng tình huống của hắn.

- Ồ?

Trên lôi đài, Băng Nguyệt khẽ nhíu mày. Nàng cảm giác ảo thuật của mình thủy chung không thể xâm lấn tinh thần chi hải của Lâm Minh, mà là bị bài xích ở ngoài.

- Ý chí người này thật mạnh mẽ, căn bản không thể dùng ảo thuật công kích đánh bại.

- Băng Nguyệt gặp phải đối thủ rồi. Ý chí phòng ngự của hắn giọt nước không lọt.
Bên phía Thần Mộng Thiên Cung, Băng Huyễn và Băng Vân đều chú ý trận đấu.

- Không có biện pháp, xem ra Băng Nguyệt phải toàn lực ứng phó, chỉ có thể ra Ngự Linh Thuật rồi.
Bình Luận (0)
Comment