Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1311

Chương 1311: Đấu Hành Si.

Lục đạo luân hồi chính là lý niệm của phật, luân hồi võ ý của Lâm Minh xuất phát từ phật hiệu là hợp tình lý. Lâm Minh đạp vào võ đạo chi lộ sơ kỳ thì luân hồi võ ý phát huy tác dụng rất lớn, về sau Lâm Minh dần dần vứt bỏ, chủ yếu là bởi vì luân hồi võ ý chậm rãi không theo kịp tốc độ tăng trưởng của Lâm Minh.

Dù sao Nam Cương Vu thần cũng chỉ là cường giả Thần Vực lưu lại truyền thừa, phẩm cấp phi thường có hạn.

Mà bây giờ trên người Hành Si, Lâm Minh lại nhìn thấy luân hồi võ ý cấp độ cao hơn, thậm chí nó có thể hình thành Luân Hồi Bàn, đây là võ học vô thượng.

Quả thật như thế, luân hồi võ ý cũng có không gian tăng lên thật lớn, có thể mở rộng thành lĩnh vực thì khó có được, hơn nữa luân hồi võ ý có đủ loại liên hệ với tu thần, cả hai kết hợp nói không chừng có thể giúp hệ thống tu thần của Lâm Minh tăng lên cấp độ cao hơn.

Lâm Minh nghĩ như vậy và trên lôi đài Tiểu Ma Tiên cùng Hành Si chiến đấu đã tới giai đoạn gai cấn.

Dùng luân hồi lĩnh vực đấu với Hấp Thiên Ma Công!

Trên bầu trời hai vòng xoáy khổng lồ xoắn giết nhau, chúng không ngừng ma diệt lẫn nhau! Trình độ chiến đấu còn kịch liệt hơn Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên đấu một trận.

Tiểu Ma Tiên dùng Hấp Thiên Ma Công còn không thể dao động căn cơ của Hành Si.

Không nói đến nội thế giới của Hành Si có Luân Hồi Bàn trấn áp, đơn thuần bản tâm của hắn vô cùng kiên định, trên người hắn có một loại thiền tính, an nhẫn bất động như sơn!

- Oanh!

Vòng xoáy bạo toáim năng lượng điên cuồng bạo phát ra ngoài, chiêu thức của Tiểu Ma Tiên biến hóa.

- Nghịch thế Hấp Thiên Ma Công!

Năng lượng hắc ám khổng lồ hiện ra, Hành Si ngồi xếp bằng trong hư không, tay cầm đài sen bất động như núi.

Hành Si làm vậy khiến người ta sinh ra cảm giác không chiến mà thắng, trụ cột của hắn quá vững chắc, bất luận công kích gì cũng khó có thể cấu thành uy hiếp cho hắn.

- Oanh!

Hào quang mất đi, sắc mặt Tiểu Ma Tiên tái nhợt, nàng lùi xa mười trượng.

Nàng cũng không có bị thương, từ đầu đến cuối Hành Si đều không chính thức ra tay với nàng, chỉ công kích hóa giải chiêu thức của Tiểu Ma Tiên mà thôi.

Đương nhiên trong chiêu thức va chạm cũng không tránh được lực phản chấn.

- Không đánh, không đánh.

Đột nhiên Tiểu Ma Tiên thu hồi chiêu thức, nói:

- Ngươi không thể nhường cho ta một chút sao. Ngươi giả bộ còn không được à?

Hành Si mỉm cười, chắp tay trước ngực, nói ra:

- Tiểu Ma Tiên sư muội thi triển chiêu thức công kích quá mạnh mẽ, bần tăng lại lớn hơn tiểu sư muội mười hai tuổi, bởi vì lớn tuổi hơn cho nên miễn cưỡng chiến thắng mà thôi. Nếu dùng hết toàn lực chiến đấu thì ta có thể bị thương, sợ rằng không chế không tốt thực bị đánh trọng thương, khi đó còn thảm hại hơn.

- Gạt người, không phải ngươi tu thành kim cương bất hoại thân sao? Ta làm sao có thể một kích đánh ngươi bị thương chứ?

Tiểu Ma Tiên bĩu môi, càn quấy nói ra.

Người ở trong tràng nghe vậy thì cổ quái. Đều có chút ngẩn người, Tiểu Ma Tiên cứ như vậy nhận thua.

Trận chiến đấu này tuy kịch liệt, nhưng kỳ thật vẫn là Hành Si chiếm thượng phong, thậm chí có thể nói là nhường cho Tiểu Ma Tiên, hắn căn bản không có chính thức ra tay.

Hơn nữa nghe ý của Tiểu Ma Tiên thì lực phòng ngự của Tiểu Ma Tiên vô cùng khủng bố.

Cái gì kim cương bát hoại thân, tất đối là bí kỹ phật môn.

- Im lặng! Bản thân thực lực mạnh, pháp tắc mạnh, căn cơ vững chắc thì phòng ngự phải biến thái rồi. Ai đánh thắng được hắn?

- Nói không chừng Hành Si công kích cũng phi thường khủng bố, từ đầu đến cuối hắn không có chính thức ra tay với Tiểu Ma Tiên.

- Chỉ sợ chỉ có Băng Mộng mới có thể chiến thắng Hành Si, thậm chí khả năng Hành Si không so được với Băng Mộng.

- Xem ra top ba đã định rồi, đệ nhất đệ nhị chính là Băng Mộng Hành Si, Lâm Minh đệ tam! Ba người phía sau ta đoán Tiểu Ma Tiên là đệ tứ, đệ ngũ đệ lục là Long Nha và Quân Bích Nguyệt!

- Hành Si ba mươi tám tuổi, khổ tu ba mươi tám năm, ngươi cho rằng tu không à. Ngươi nghĩ lại Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên thời điểm ba mươi tám tuổi đạt tới mức độ nào?

Đấu võ vốn là chuyện không công bằng, nhân tố tuổi ảnh hưởng thật lớn.

- Lâm Minh, Hành Si quá lợi hại.

Trong không gian ma phương, Mộ Thiên Tuyết nói ra lời từ đáy lòng, trừ Băng Mộng là nhân tố không rõ ra, trong đám trẻ tuổi tuấn kiệt thì thiên phú của Hành Si không phải cao nhất, nhưng mà thực lực của hắn không nghi ngờ là mạnh nhất, Tiểu Ma Tiên mạnh như vậy vẫn bị áp chế.

Ta biết rõ Long Nha hai năm sau sợ rằng chỉ sàn sàn với Hành Si mà thôi, nếu như ta hai năm không tu luyện lại đi chiến Long Nha, một chút nắm chắc cũng không có.

Đấu võ cần nhất là thiên phú, Tiểu Ma Tiên hoàn toàn xứng đáng thứ nhất, Lâm Minh trước khi phát ra ý cảnh ba mươi ba trọng thiên thì tạm thời thứ hai, Băng Mộng không biết, Hành Si cùng Quân Bích Nguyệt, Long Nha ba người thiên phú không sai biệt lắm, đặt song song bốn năm sáu.

Mộ Thiên Tuyết nói:

- Không vội, ngươi có là thời gian, có thể không ngừng mạnh mẽ hơn.

- Ân.

Lâm Minh gật đầu, Địa bảng đệ nhất đã đủ có thành tích ngạo nhân rồi, Thiên Bảng hắn chỉ có thể hết sức.

Sau khi chiến đấu chấm dưt, Hạo Vũ Tử tuyên bố vòng tiếp theo bắt đầu.

Trận đầu là -- Lâm Minh với Hành Si!

Trận thứ hai, Tiểu Ma Tiên với Băng Mộng.

Trận thứ ba, Quân Bích Nguyệt với Long Nha.

Lúc này đây trận đấu của Quân Bích Nguyệt với Long Nha, Hạo Vũ Thiên Cung xếp đặt mà quyết định.

Về phần Lâm Minh đấu với Hành Si, Tiểu Ma Tiên đấu với Băng Mộng cái hai trận này không cần xếp đặt, bởi vì đúng là không cần phải đánh bạc gì, tuy cũng có một chút hy vọng nhưng hy vọng quá nhỏ, Hành Si tỉ lệ đặt cược rất thấp, dù vậy chỉ sợ cũng có nhiều người áp Hành Si, Hạo Vũ Thiên Cung bồi thường rất lớn.

- Quả nhiên là đấu với Hành Si.

Lâm Minh hít sâu một hơi, không hề nghi ngờ đây là ác chiến.

Thời gian nghỉ ngơi hai giơ qua đi, một vòng chiến mới bắt đầu

Lâm Minh từ trong tĩnh tọa thức dậy, đi lên lôi đài, hắn nhìn qua Hành Si mặc tăng bào, chân mang giày cơm đầu trọc đang nhìn mình cười tủm tỉm, Hành Si đã chờ lâu trên lôi đài, hắn lên lôi đài sớm một giờ, tĩnh tọa chờ đợi.

Nhìn thấy Lâm Minh lên đài, hắn chậm rãi đứng dậy, đứng cách Lâm Minh trăm trượng.

- Lâm thí chủ, bần tăng hữu lễ.

Hành Si chắp tay trước ngực thi lễ.

Lâm Minh cũng hoàn lễ, hắn có ấn tượng không tồi với Hành, đối phương vô dục vô cầu, thanh tâm quả dục, một lòng tu hành, loại người này phẩm tính không kém.

Nhìn thấy hai người đi lên lôi đài, trong nháy mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Hành Si cùng Lâm Minh, e sợ bỏ qua cảnh đặc sắc.

Rất nhiều người thậm chí cho rằng Hành Si chiến với Băng Mộng một trận còn có khả năng, mà Lâm Minh cường đại rõ như ban ngày, tuy rằng không bằng Hành Si nhưng ít ra cũng bức được Hành Si xuất một chút át chủ bài, đây là một hồi ác chiến.

- Trận đấu bắt đầu!

Hạo Vũ Tử lớn tiếng nói.

Sau khi Hạo Vũ Tử tuyên bố, Hành Si rút trường côn ra và khí tức biến hóa.

Ngay từ đầu Hành Si chỉ là một tiểu hòa thượng tích cách ôn hòa, mà bây giờ hắn ngưng trọng, thâm trầm, toàn thân ẩn chứa lực lượng đáng sợ, giống như ngọn núi lớn.

Tăng bào của hắn tung bay, toàn thân cao thấp không có chút nào sơ hở, không chê vào đâu được.

- Lâm thí chủ, ra tay đi!

Hành Si dù chiến đấu thế nào cũng bảo đối thủ xuất thủ trước. Lâm Minh cũng sẽ không khách khí, đột nhiên đâm ra một thương, phượng huyết thương có hỏa diễm màu tím bao phủ, ý cảnh hỏa hệ tứ trọng dung hợp và ngũ trọng bao phủ đầu thương.

Hóa hư!

Ngay từ đầu đã dùng pháp tắc ngũ trọng, Lâm Minh rất rõ ràng chiêu này không cùng cấp bậc với Thanh Liên Hỏa Vũ, nhưng mà không có tư cách thăm dò Hành Si, bởi vì chẳng cách nào phá được phòng ngự của đối thủ.

- Hư hỏa ý cảnh?

Sắc mặt Hành Si hơi động một chút, trường côn trong tay đập tới, ánh vàng rực rỡ lóe lên, sau lưng Hành Siw xuất hiện phật ảnh.

Đối chiến Lâm Minh, Hành Si cũng không sử dụng "La Hán côn ", "Ly Miêu Phiên Tường" các loại chiêu thức đơn giản, vừa công kích là dùng pháp tắc.

Tuy như vậy nhưng những chiêu thức đơn giản không phải vô dụng, chúng cũng đã dung nhập vào trong thực chất của Hành Si!

Hành Si từng chiêu từng thức, mỗi một động tác đều xuất ra từ kinh nghiệm tổng kết của vô số tiền bối đại năng trong Phổ Đà sơn, ẩn chứa đạo lý tinh diệu! Trên thực tế đệ tử thân truyền của Phổ Đà sơn ngay từ lúc nhỏ đã được bọn họ tài bồi, cho dù là xuất quyền, xuất côn, luyện khinh công, thậm chí xách nước, quét rác, đi đường, ăn cơm, ngủ, mỗi một động tác đều dung nhập động tác vũ kỹ huyền diệu.

Chiêu thức đơn thuần không có khả năng tạo ra Thiên Tôn, nhưng mà cảnh giới Thiên Tôn càng hiểu được chiêu thức, lại tổng hợp chiêu thức đơn giản chiếm ưu thế.

Hành Si chính là luyện tập như thế trải qua tích lũy tháng ngày cho nên mang các chiêu thức đơn giản dung nhập vào bản thân, trở thành thói quen, thậm chí trở thành một bộ phận tính mạng của hắn.

- Bồng!

Lâm Minh hóa hư tử hỏa, trực tiếp bị côn ảnh của Hành Si đánh nát!

Hành Si không phải tam sinh đồng, nhưng mà một kích của hắn vừa đúng nện vào nơi yếu kém nhất của chiêu thức, đây chính là trực giác võ đạo.

Dư âm tử hỏa nổ tung còn lưu lại cũng không có tạo thành uy hiếp gì với Hành Si cả, Hành Si là người xuất gia, vốn đã quen tham sân giới si, ảnh hưởng của tử hỏa rất nhỏ.

- Lâm thí chủ tuổi còn trẻ pháp tắc đã có tạo nghệ cao, hơn nữa dường như là chiêu thức tự nghĩ ra, ngộ tính đúng là kinh người, kế tiếp bần tăng nên ra tay rồi.

Khi Hành Si đang nói chuyện, sau lưng của hắn hội tụ năng lượng màu xám, một đạo khí áp kinh người hiện ra.

Đây là lần đầu tiên Hành Si ra tay trên ý nghĩa, trước đó đấu với Tiểu Ma Tiên hắn lấy phòng ngự làm chủ, nhưng bây giờ là chủ động công kích!

- Luân Hồi Bàn!

Hành Si hai tay cầm côn, hư họa trăng rằm, sau lưng của hắn xuất hiện một tháp tinh diệu, cái tháp này bao hàm toàn diện giống như ẩn chứa tất cả.

Đây chính là võ học vô thượng của Phổ Đà sơn.
Bình Luận (0)
Comment